Đọc truyện Dường Như Đã Yêu – Chương 14
Tôi tỉnh dậy sau cơn sốt triền miên. Tôi không biết mình đã bị làm sao và đã ngủ mấy ngày như vậy rồi, nhưng cơ thể tôi giờ không có chút sức lực nào cả. tôi xoay đầu sang một bên. Mẹ tôi đang ngủ gục bên giường. mẹ tôi có lẽ đã rất mệt mỏi. Tôi cũng vậy.
Người ta bảo mệt mỏi về thể xác không đáng sợ bằng mệt mỏi về tinh thần. Bơi khi thể xác mệt mỏi nhưng tinh thần tốt bệnh tật sẽ nhanh tan biến nhưng một khi tinh thần có vấn đề thì cho dù có không ốm thì cũng cũng phát ốm vì nghĩ quá nhiều.
Có lẽ tôi mắc bệnh vì nghĩ quá nhiều thì phải.
– con tỉnh rồi à.
– vâng
Tôi thều thào.
– để mẹ gọi bố.
mẹ tôi ra cửa gọi bố tôi vào. bố tôi đi trước, theo sau là chú và phương, anh chị tôi nữa… những người quan tâm tôi vô bờ bến và cung sẵn sàng ném đá vào cảm xúc của tôi.
bố tôi đưa tay lên sờ trán tôi. Không sốt nữa rồi.
– để em kẹp lại nhiệt độ.
Chú bước lại, lôi cái kẹp nhiệt độ trong tủ ra, gỡ tay tôi rồi đưa cái kẹp vào bên trong như một bác sĩ đương nhiệm. ánh mắt nhìn tôi xót xa mà không nói nổi thành lời. ngay lúc này…. Tôi không hạnh phúc vì ánh mắt đó nữa. tôi… đau lắm.
Tôi nằm truyền nước liên tục mấy ngày liền. Tôi không biết bác sĩ nói tôi bị bệnh gì, mà tôi thật sự cũng không quan tâm. đêm đến tôi vẫn mơ thấy Minh. Tôi nhớ cậu ấy.
– Con… con có thấy mệt trong người không?
– con không.
– con đừng suy nghĩ gì cả. Con người ta có duyên có số. Ông trời đã định cả rồi. cho nên có đến được với nhau hay không cũng là cái số, cấm cũng ko được.
– vâng.
– Bố mẹ thật ra rất lo cho con. Con khổ 1 bố mẹ khổ 10. nếu như con có làm sao, mẹ đau ;lắm. cho nên cho dù có bất cứ chuyện gì, cũng phải vì bố mẹ mà cố gắng.
mẹ tôi nắm lấy tay tôi, bà ứa nước mắt. tôi mệt …. Nhưng sẽ cố.
– cháu chào bác
Phương bước vào phòng. Tôi mở mắt ra nhìn cậu ấy. Thấy Phương… tôi lại nhớ đến Minh. Rõ ràng mấy hôm nay tôi mơ thấy Minh. Tôi Nhìn Phương chằm chằm… nhìn đến độ không chớp mắt, Bởi vì lúc cậu ấy cười tôi lại tưởng là Minh đang cười với tôi.
– để mẹ gọt hoa quả cho hai đứa ăn nhé.
– bác để cháu gọt cho… Bình… uống nước cam mình pha cho nhé.
Tôi gật, mắt tôi vẫn mở to, cậu ta vẫn nhớ tôi thích uống nước cam, ngày xưa chúng tôi hay cãi nhau xem nước coca hay Fanta ngon hơn và tôi luôn giành chiến thắng.
Minh đưa côc nước cam đến rồi nâng tôi dậy. một tay đỡ vai tôi, 1 tay đỡ cốc nước cam cho tôi uống.
Tôi ngậm cốc nước cam lên miệng rồi nhăn mặt.
– chua….
– ngồi đây để tôi cho thêm chút đường.
Minh để tôi dựa vào gối rồi quay đi, sau khi tôi đã nghe ra câu Minh nói sẽ cho đường, tôi cau mày phàn nàn.
– Minh…. Tôi thích cam cho muối cơ mà.
Minh quay lại nhìn tôi, tuột tay rơi cái cốc đến choang xuống nền nhà. mẹ tôi cầm con dao cũng cắt vào tay chảy máu. Tôi nói sai à? Rõ ràng tôi thích uống nước cam cho muối cơ mà.
– bác… bác không sao chứ ạ.
– không, bác không sao.
Mẹ tôi nắm chặt ngón tay cho máu ngừng chảy. tôi đưa cho mẹ cái khăn.
– mẹ… mẹ có sao không?
– mẹ ko sao
mắt mẹ tôi rưng rưng.
– con… con có sao không? Có nhận ra mẹ không?
– có… là mẹ mà.
– thế còn…
mẹ tôi chỉ vào Minh.
– còn kia.
Tôi ngẩng lên nhìn. Rõ ràng đó là Minh. Thi thoảng cậu ấy không cười tôi sẽ thấy cậu ta là Phương.
– là Minh.
– không phải, không phải.
mẹ tôi hoảng hốt.
– không phải đâu, là phương đấy con.
– là tôi mà… là Phương
Phương ngồi xuống cạnh tôi, ừ… đúng là Phương… hoá ra tôi nhìn nhầm… ko phải Minh.
Tôi cúi xuống. Không phải Minh thật rồi.
– con… đừng làm mẹ sợ.
– con không sao.
– thấy thằng Minh ở đâu thì bảo nó để cho con yên. Con không làm gì nó cả.
– cậu ấy không làm gì con cả. cậu ấy thương con nhiều lắm.
– mẹ biết rồi.
đến tối, phòng tôi lại đông đúc người., Bố tôi và chú, ngay cả anh chị tôi cũng có mặt… họ tưởng như sẽ ko được tôi nhìn mặt lần cuối ý. Tôi tự nhiên lại cười một mình.
Nhưng mà lần cười 1 mình này lại chả khiến cho ai vui cả, tất cả đều nhìn tôi rồi thở dài. họ không biết đang nghĩ cái quái gì mà căng thẳng như vậy.
Hàng ngày Phương vẫn đến thăm tôi, tôi không ghét Phương, mà tôi còn mong thấy Phương mỗi ngày, vì lúc ấy Minh lại về với tôi, tôi thấy cậu ấy cười. thi thoảng đêm đến tôi lại mơ thấy Minh nắm tay tôi dạo trên những ngọn đồi đầy gió. TÔI CÓ MINH RỒI.
Tôi trở về nhà sau nửa tháng nằm viện. thời tiết mùa này đã nóng hơn rất nhiều rồi. buổi tối, Con Nga và con Oanh thường đến chơi với tôi, giờ tôi chả muốn tiếp chuyện chúng nó nữa. tôi chỉ muốn ở một mình.
Tôi lặng lẽ ngồi trong bóng tối, bên kia cửa sổ là phòng của chú. chú mở cánh cửa kính đón gió vào, còn tôi thì không. Người đàn ông đứng bên kia ban công nhìn sang phòng tôi cầm điện thoại nháy vào máy của tôi.
– alo.
– mở cửa đi cho thoáng.
– cháu không muốn.
– mở cửa ra đi, tôi có cái này hay lắm.
– cháu không muốn xem.
– đừng như vậy, hay lắm mà.
– …
– nhanh lên.
Tôi tập tễnh bước lại cửa sổ, kéo nó ra. Bên kia cửa sổ, 1 đống bong bóng phát sáng đang lượn theo gió, tôi mở to đôi mắt.
Bóng tối làm bong bóng càng sáng hơn. Đôi mắt tôi óng ánh vì ánh sáng đó.
– thế nào… thích không?
– thích.
– bong bóng này biết bay đấy.
– vậy hả.
– chú sẽ cho nó bay lên trời nhé.
– để làm gì?
– cháu có nhắn với ai điều gì không?
– …
Tôi im lặng một hồi rồi quyết định
– có.
– cháu nhắn cho Minh à?
– sao chú biết?
– cháu kể cho chú nghe
– cháu có kể đâu.
– à… không. Mà hôm qua chú mơ thấy bạn ấy.
– thật hả.
– uh
– bạn ấy nói gì?
– bạn ấy nhờ chú chăm sóc cho cháu. bạn ấy phải đi về nơi rất xa.
– bạn ấy về quê. Quê bạn ấy có rất nhiều đồi núi và đồng cỏ, có lần chúng cháu đi lên đó xem bông cải nở hoa rồi, đẹp lắm.
– đúng rồi, vậy khi nào cháu khoẻ, chú nhất định sẽ đưa cháu đi.
– vâng.
– giờ chú thả bóng đi nhé.
Tôi nhìn mấy quả bóng phát sáng bay dần lên bầu trời. rồi khuất dần sau nóc nhà.
– Bình.
– dạ.
– muộn rồi ngủ thôi.
– cháu không buồn ngủ.
– cháu ko được thức khuya.
– cháu không buồn ngủ.
– vậy nằm lên giường đi.
– cháu không muốn.
– chú đã nói là chú sẽ thay Minh chăm sóc cho cháu. giờ lên giường nào
Tôi ngoan ngoãn mò lên giường.
– cháu có muốn nghe nhạc không?
– có.
– chú mở cho cháu nghe nhé.
Chú mở bản nhạc nghe rất êm tai, bài hát này tôi đã nghe mấy lần rồi nhưng không nhớ tên của nó. những tiếng nhạc cất lên du dương, giọng hát ấm áp và nhẹ nhàng khiến tôi thấy thoải mái hơn, tôi thả lỏng cơ thể. tiếng Violon dần đưa tôi vào giấc ngủ,
bạn biết không. Không nhất thiết chữa bệnhphải bằng thuốc và có một số bệnh cách chữa trị lại là sự quan tâm, và đơn giản là mang đến cho người bệnh sự bình yên bằng sự chân thành.