Đọc truyện Đường Một Chiều – Chương 73
Sau khi Lạc Táp về đến nhà thì Tưởng Mộ Tranh bảo cô đi ngủ thêm một chút, ở bệnh viện lăn lộn một đêm cũng không ngủ được ngon.
Lạc Táp đáp ừ rồi đi vào phòng chứa quần áo.
“Làm gì vậy?” Tưởng Mộ Tranh cũng đi theo vào.
“Tìm quần áo tắm rửa, không tắm rửa mà ngủ em khó chịu lắm.”
Tưởng Mộ Tranh nhìn cánh tay cô, có vết thương không thể chạm nước, anh chủ động đề nghị: “Anh giúp em gội đầu.” Anh lại cười: “Kèm theo các dịch vụ miễn phí khác nữa.”
Lạc Táp nhíu mày nhìn anh, anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Em xem em là cái ánh mắt gì đấy, đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh có thể kì lưng cho em thôi.”
Anh khẽ nhếch cằm: “Cánh tay em bị thương rồi, bất tiện lắm.”
Lạc Táp chẳng khờ mà tin mấy lời này của anh.
Nếu anh có thể nghiêm túc chà lưng cho cô thì cô đổi thành họ của anh luôn.
Cô không phản bác anh mà cùng anh đi vào phòng tắm.
Xưa giờ Tưởng Mộ Tranh chưa bao giờ giúp người khác gội đầu.
Anh khiến cho bọt xà phòng vương vãi khắp nơi, nhưng trong lòng anh còn tự hào, cảm thấy không có gì là bản thân không làm được.
Vừa làm vừa nói chuyện phiếm với cô.
Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật mình, anh nhắc nhở cô: “Nhớ chuyện em đã đồng ý với anh trước khi anh đi công tác không?”
Lạc Táp không hề nghĩ ngợi gì, lập tức thốt ra: “Không, choáng váng quên mất rồi.”
Tưởng Mộ Tranh: “Vậy anh lặp lại lần nữa cho em nhớ.
Lúc ấy em đồng ý sẽ mua bánh kem, nấu mì sợi, đánh đàn cho anh nghe, hát năm bản tình ca, chủ động hôn anh ba lần, mỗi lần không dưới hai mươi phút.”
Dưới đáy lòng Lạc Táp đã quăng cho anh vài cái khinh bỉ, nhưng cũng không vạch trần anh.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu xối tóc cho cô, thấy cô không có phản ứng gì thì hỏi: “Những gì vừa rồi anh nói, em nhớ kỹ chưa?”
Lạc Táp nói: “Tưởng Mộ Tranh, thật ra em là cá.”
Tưởng Mộ Tranh: “??”
“Ký ức chỉ có vài giây thôi, vừa rồi anh nói gì em quên mất rồi.”
“…”
Một lát sau.
“Lạc Lạc.”
“Hả?”
“Ngày hôm qua nhảy dù, Giang Đông Đình có sắp xếp máy bay cho em không?”
Lạc Táp biết anh cố ý bẫy cô, càng không cho anh được như ý: “Quên rồi.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Giăng bẫy thất bại.
“Lạc Lạc, hôm nay là sinh nhật anh.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Hát một bài cho anh nghe đi.”
Trầm mặc một lúc, Lạc Táp cắn cắn môi: “Em nói em không biết hát, anh thật sự không tin à?”
Tưởng Mộ Tranh: “Không hay thì anh cũng muốn nghe.”
Hôm nay là sinh nhật anh, anh lại vui vẻ như 250 (đồ ngốc) vậy, không muốn phá vỡ niềm vui của anh.
Lạc Táp dứt ruột, gật gật đầu.
Cô hắng hắng giọng, đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh vặn vòi nước rửa tay, rồi lấy khăn lông lau lau.
“Anh tính làm gì đấy?” Lạc Táp hỏi.
“Em khoan hẵng hát, anh lấy di động ghi âm lại, sau này đi công tác lấy ra nghe.”
“Anh vẫn nên nghe một đoạn trước đi.
Nếu anh còn muốn nghe nữa thì em sẽ hát riêng một bài cho anh thu lại.”
Cô nói vậy khiến Tưởng Mộ Tranh vui mừng muốn phát điên, cúi đầu hôn cô vài cái.
Sau đó anh tựa vào giường gội đầu, một tay chống cằm, ánh mắt ra hiệu cho cô có thể hát.
Lạc Táp hỏi anh: “Muốn nghe bài gì?”
Tưởng Mộ Tranh: “Gì cũng được, chỉ cần là tình ca.”
Lạc Táp nghĩ nghĩ, liền chọn một bài cô đã nghe cả trăm lần từ khi còn nhỏ.
Cô hít sâu một cái, trong đầu nhẩm lại lời bài hát rồi bắt đầu ấp ủ cảm xúc: “Khi đỉnh núi không còn gồ ghề
Khi nước sông ngừng chảy …”
Nụ cười trên khóe miệng Tưởng Mộ Tranh biến mất hoàn toàn, vẻ mặt dần dần cứng đờ.
Anh chớp chớp mắt, không thể nhịn được nữa, trực tiếp ôm lấy đầu cô, phủ lên môi cô.
Lạc Táp: “…”
Thực sự khó nghe tới vậy à? Dù Chu Nghiên cũng đã nghiêm cấm cô ca hát trước mắt cô ấy.
Rất nhiều lần cô ngâm nga theo nhạc trên xe, Chu Nghiên đều ra tối hậu thư cho cô, nói còn hát nữa thì sẽ lập tức đá bay cô ra ngoài.
Cô cứ tưởng rằng Chu Nghiên đang đùa vui với cô thôi.
Cô chỉ biết là khi mình hát thì ngũ âm [1] không được đầy đủ, nhưng không nghĩ tới đã có thể đạt tới trình độ lấy mạng người như vậy.
[1] ngũ âm: năm âm thanh chính của nhạc cổ là: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.
Lạc Táp bị Tưởng Mộ Tranh hôn kín mít không kẽ hở.
Thở không nổi, cô đưa tay đẩy anh ra, cố ý tỏ ra bất mãn: “Chê em hát dở phải không?”
“Không phải.” Tưởng Mộ Tranh chột dạ nói: “Giống chim sơn ca đang hót.”
“Vậy sao anh còn hôn không cho em hát?”
Tưởng Mộ Tranh khựng lại, trong cái khó ló cái khôn: “Anh cảm thấy người phàm như anh còn chưa đủ cấp bậc nghe âm thanh của tiên nữ trên trời.”
“Em đá anh bây giờ.”
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha.
Lạc Táp đưa tay vòng lấy cổ anh: “Em được di truyền ngũ âm không đầy đủ từ ba ba đó.”
Tưởng Mộ Tranh: “Đây là thượng đế đặc biệt chăm sóc anh, nếu như em hát cũng hay thì nào còn có cơ hội để anh khoe khoang, đúng không?”
Lạc Táp cười, Tưởng Mộ Tranh lại nói: “Có điều anh cũng thích lời bài hát kia.”
“Anh cũng biết hát?”
“Không nhớ rõ bài hát cho lắm, nhưng anh có thể học.
Như vậy đi, hôm nay là sinh nhật anh, có thể cho em một nguyện vọng.
Muốn cái gì cũng được, chỉ cần là thứ anh có thể làm được.” Anh ngóng nhìn cô.
Lạc Táp nghĩ nghĩ: “Mỗi ngày đều hát một bản tình ca cho em nghe, cho đến khi em già rồi không nghe được nữa thì mới thôi, không được lặp lại bài hát.”
Anh nói: “Hai bài đi, buổi sáng một bài, trước khi ngủ một bài.
Đi công tác thì anh sẽ hát trong điện thoại cho em nghe, nếu như hôm đó ở trên máy bay thì anh sẽ thu lại trước rồi gửi cho em.”
Lạc Táp tính toán: “Một năm là hơn bảy trăm bài, năm mươi năm là hơn ba mươi ngàn bài lận đó.”
Tưởng Mộ Tranh như suy tư gì, lại thay đổi ý tưởng: “Cảm thấy còn hơi thiếu, buổi sáng hai bài, buổi tối cũng hai bài.
Em cũng có thể yêu cầu bất cứ lúc nào, cuối tuần còn có thể nhiều hơn hai bài.”
Lạc Táp: “Anh không thấy phiền hả?”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Phiền cái gì?”
“Sau này tình cảm phai nhạt, anh thấy chán rồi thì nói không chừng một tuần cũng chẳng hát nổi một bài.”
“Sẽ không đâu.” Anh chắc chắn như vậy.
Lạc Táp khẽ thở dài: “Có đôi khi em cũng sợ hãi, bởi vì lúc trước tình cảm của ba mẹ em tốt như vậy, nhưng vẫn phải thua bởi thời gian.”
“Nếu em lo lắng như vậy thì anh sẽ không hứa hẹn nữa.
Anh sẽ cho em một quyển sổ tay.
Mỗi ngày em ghi lại tên bài hát mà anh đã hát, chờ đến năm mươi năm sau, em nhìn xem rốt cuộc là anh có đủ kiên trì hay không, nhé?”
“Tưởng Mộ Tranh.”
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Không có gì.” Được anh yêu là hạnh phúc và may mắn đến nhường nào.
Tưởng Mộ Tranh vỗ vỗ gương mặt cô, giọng điệu thương lượng: “Hôm nay là sinh nhật anh, em cũng đồng ý với anh một chuyện nhé?”
Lạc Táp gật đầu.
Anh nói: “Anh bị nhóm Playboys đá ra rồi, hôm nào em trút giận cho anh đi.”
“Tại sao lại đá anh ra?”
“Chắc chắn là bọn họ hâm mộ, ghen tị với anh.”
“Hâm mộ, ghen tị với anh cái gì?”
“Hâm mộ anh đẹp trai, ghen tị anh tìm được cô vợ xinh đẹp, nhìn anh không thuận mắt nên đá anh ra ngoài.
Đúng là một đám tiểu nhân.”
Lạc Táp nén cười: “Anh bớt mặt dày đi chút được không?”
Tưởng Mộ Tranh bật cười, cọ cọ chóp mũi cô: “Sao lại nỡ bóc trần anh như thế!” Rồi lại hỏi cô: “Có muốn trút giận cho anh không?”
“Trút giận thế nào?”
“Hôm nào anh dẫn em đến câu lạc bộ, em hát cho bọn họ nghe, tra tấn chết bọn họ.”
“…”
“Quyết định như vậy nhé.”
Lạc Táp đánh anh: “Đây là anh đang sỉ vả em thì có!”
“Làm gì có.
Chắc tại em không biết, vợ anh Tư, vợ của cháu trai cả, vợ của cháu trai thứ hai, còn có mấy cô vợ của bạn thân cháu trai anh, đa số bạn gái hay vợ của mọi người trong nhóm đều là ngũ âm không được đầy đủ, hát như quỷ khóc sói gào.
Mỗi lần bọn họ bị người trong nhóm bắt nạt thì sẽ đưa vợ đến bá chiếm micro không buông, chuyên trị những người đó.”
Nói rồi anh cười đắc ý: “Bọn họ không biết là anh đã tìm ra được một người lợi hại hơn, dư sức nghiền nát mọi người, về sau em chính là lão đại.”
Lạc Táp: “…”
Bị chọc cho tức đến bật cười.
“Tưởng Mộ Tranh, anh dám chế nhạo em hả!”
Muốn đá anh, lại bị anh dùng tay ngăn lại.
Tưởng Mộ Tranh cười đến run run bả vai: “Không có ý hạ bệ em đâu.
Em chính là vũ khí hạt nhân của anh.
Nhìn ai không vừa mắt sẽ lấy ra khoe một chút, hù chết bọn họ.”
Hai tay Lạc Táp ấn cổ anh xuống, chính cô cũng cúi người, cắn môi anh.
Tưởng Mộ Tranh cũng không tránh thoát, mặc cho cô làm loạn.
Lạc Táp không nỡ dùng sức, khẽ cắn một cái rồi lập tức buông ra: “Xem lần sau còn nói bừa nữa không!”
“Nào có nói bừa, là lời nói thật mà.”
Nói xong anh lấp kín môi cô.
Hai người hôn nhau một lát, sau đó Tưởng Mộ Tranh đứng dậy, vòng đến phía đầu giuờng gội đầu, tiếp tục xối sạch tóc cho cô.
Gội xong anh lau sơ bằng khăn rồi dùng máy sấy để làm khô tóc.
“Cánh tay em có vết thương, không thích hợp tắm vòi sen, anh xả nước cho em, em tắm bồn đi nhé?”
Lạc Táp gật đầu.
Tưởng Mộ Tranh xả nước, chuẩn bị đầy đủ đồ dùng xong thì di động trong túi rung lên.
Anh lấy ra nhìn, là Phùng Khiếu Vịnh.
Anh quét mắt nhìn qua Lạc Táp, cô đang chuẩn bị cởi quần áo.
“Lạc Lạc, anh đi nghe một cuộc điện thoại làm ăn đã.”
“Ừ, anh cứ bận đi, em có thể tự tắm được mà.”
Tưởng Mộ Tranh cầm di động đi ra ngoài, sau khi bắt máy thì đi thẳng đến phòng làm việc.
“Ba.”
“Tiểu Ngũ, hôm nay ở công ty hả?”
“Không có, đang ở nhà ạ.”
“Vậy trong buổi sáng hôm nay có thể tranh thủ chút thời gian gặp ba không?”
Ông lại giải thích: “Muốn tâm sự với con chuyện mẹ của Lạc Lạc.”
Tưởng Mộ Tranh cảm thấy không chỉ đơn giản là nói chuyện của Du Ngọc.
Chuyện của bà thì có thể hoàn toàn nói trong điện thoại, gặp mặt nói chuyện thì hẳn là có một số việc không tiện và cũng nói không rõ qua điện thoại được.
Anh đáp: “Vâng, chờ lát nữa Lạc Lạc ngủ rồi con sẽ qua liền, gặp ở đâu ạ?”
“Ở văn phòng của con đi.”
“Vâng.”
Tưởng Mộ Tranh suy đoán là chuyện có liên quan đến vị khách Malaysia kia của anh.
Trước đó Phùng Khiếu Vịnh có nhắc tới một người tên Lão Viễn, sau này anh nghe ngóng được, thật ra đó chính là ông chủ đứng sau vị khách Malaysia kia.
Anh đã nói việc này với Phùng Khiếu Vịnh, không biết lần này gặp mặt có phải là có chuyện gì khác nữa không.
Nếu không có Lạc Táp thì chắc chắn anh sẽ đồng ý liên lụy vào mấy vụ án lớn rắc rối phức tạp như vậy.
Chứ không thì toàn bộ bản lĩnh mà anh rèn giũa đuọce ở bộ đội đặc chủng trước đây cũng chẳng có nơi dụng võ, nhưng bây giờ thì đã khác.
Anh có Lạc Lạc.
Còn sắp có con.
Anh đã có vướng bận.
Tưởng Mộ Tranh châm một điếu thuốc, mang theo đầy tâm sự nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Chờ đến khi anh quay lại phòng tắm, phát hiện Lạc Táp đã tắm rửa xong.
Anh đi qua phòng ngủ, Lạc Táp đã nằm ở trên giường từ lâu.
“Bận xong rồi?”
“Ừ.” Anh ngồi xuống: “Lát nữa phải đến công ty một chuyến, giữa trưa sẽ về ăn cơm với em.”
“Anh không cần quan tâm đến em đâu.
Em không sao cả, đói bụng thì sẽ tự gọi cơm.”
“Không bận, dự một cuộc họp thôi.”
Tưởng Mộ Tranh cầm tay trái cô cọ cọ lên mặt mình, chợt cảm thấy không đúng, anh nhìn xuống ngón áp út, trống trơn, không có gì ở đó.
Vốn là anh đã chuẩn bị sẵn cho cô một màn cầu hôn lãng mạn khó quên, nhưng tình huống lúc này không cho phép.
Cánh tay cô bị thương, lại còn có em bé, kế hoạch trước đó chỉ có thể tạm thời gác lại.
Nhưng cô đã có em bé, nếu còn không trao cho cô một chiếc nhẫn thì người khác sẽ thấy thế nào?
Lúc này anh chỉ muốn cho cô đeo một cái nhẫn thật xinh đẹp, để cho người khác biết cô là người phụ nữ của anh, là vợ anh.
Mà đời người chỉ có một lần cầu hôn, anh không muốn dùng phương thức bình thường để uống phí cơ hội ấy.
Vì thế chờ đến khi cô sinh con xong, anh sẽ chính thức cầu hôn với cô.
Nhưng hiện tại cô lại không thể hiểu được ý định của anh, thật là làm khó anh quá.
Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: “Nhẫn của em đâu?”
Vẻ mặt Lạc Táp tỉnh bơ: “À, cất đi rồi.”
Tưởng Mộ Tranh vội vàng nói: “Đeo rồi không thể tháo ra, em cất đi làm gì.”
Lạc Táp giả ngu: “Cũng đâu phải nhẫn cưới, sao lại không thể tháo ra chứ?”
Cô cười: “Sau này nhẫn cầu hôn anh trao cho em, chắc chắn em sẽ mang hằng ngày.”
Tưởng Mộ Tranh chớp chớp mắt, chẳng phản bác được, lại yếu ớt khuyên bảo: “Anh cảm thấy kim cương hồng đẹp như vậy, vẫn nên mang ở trên tay mới có giá trị.”
Lạc Táp ôm cổ anh: “Không phải anh nói không thể để cho người khác biết chúng ta có tiền như vậy à? Chồng của Chu Nghiên có một người bạn buôn bán trang sức.
Để hôm nào em nhờ cậu ấy giới thiệu, em bán viên kim cương hồng này đi, sau đó mua hai căn hộ, tính ra còn có giá trị thực tế hơn.”
Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn: “…”