Đọc truyện Đường Một Chiều – Chương 72
Bãi đậu xe bệnh viện.
Phó Duyên Bác đã ngồi trong xe trong một thời gian dài, và anh ta cũng đã do dự rất lâu.
Châm thuốc lên, một điếu rồi lại một điếu.
Muốn đi lên thăm cô, nhưng lúc này đã quá trễ, kiểu gì cũng thấy không thích hợp.
Nửa giờ trước anh ta gọi điện thoại cho Phùng Khiếu Vịnh, hỏi xem hiện tại tình huống của Lạc Táp như thế nào.
Phùng Khiếu Vịnh nói đều ổn cả, bảo anh yên tâm.
Phùng Khiếu Vịnh còn có việc nên vội vàng kết thúc trò chuyện.
Thế nào là ổn cả?
Bởi vì chỉ cần sống sót thì cũng coi như là ổn, cho nên rốt cuộc là có bị thương hay không?
Rồi vết thương có nghiêm trọng hay không?
Biết rõ cô là người phụ nữ của Tưởng Mộ Tranh nhưng anh ta vẫn cứ hèn hạ mà muốn quan tâm một chút.
Phó Duyên Bác cười cười tự giễu.
Tình yêu thật công bằng, mặc cho bạn là ai, nó cũng khiến bạn cam tâm tình nguyện chà đạp, tra tấn chính mình, thế nhưng trong lòng còn cảm thấy mãn nguyện.
Anh ta lại rít một hơi, khói thuốc xộc vào khiến anh ta bị sặc đến đầu óc trống rỗng.
Anh ta dập tắt thuốc, khởi động xe.
Đón ánh đèn, anh ta thấy Tưởng Mộ Tranh và Du Ngọc đi về phía bên này, nhìn dáng vẻ của bọn họ như chuẩn bị đi về.
Hai tay Phó Duyên Bác dùng sức nắm chặt vô lăng, cuối cùng vẫn khẽ nhấn ga từ từ rời đi.
Hiện tại Tưởng Mộ Tranh có thể bứt ra đưa Du Ngọc về nhà, chứng tỏ là chỗ Lạc Táp không cần có người túc trực liên tục, vậy là không có gì đáng lo ngại.
Như vậy anh ta cũng không cần phải đi quấy rầy cô.
Anh ta lấy di động ra gửi tin nhắn cho chiến hữu, cũng là phó đội trưởng của Lạc Táp: 【 Ngày mai khi đội các cậu đi bệnh viện thăm Lạc Táp thì mua giùm một bó hoa, tôi sẽ chuyển tiền qua cho cậu ngay.
】
Phó đội trưởng: 【 Mua 99 đóa hoa hồng đỏ? 】
Phó Duyên Bác: 【…… Có thể nói tiếng người không? 】
Phó đội trưởng: 【 Nói tiếng người sợ cậu nghe không hiểu.
】
Phó Duyên Bác: 【 Cút! 】
Phó đội trưởng lại hỏi: 【 Hiện tại tình huống của Lạc Táp thế nào? 】
Phó Duyên Bác: 【 Không biết.
】
Phó đội: 【 Mẹ! không phải cậu đi bệnh viện từ một tiếng trước rồi à? Có phải bên khoa điều trị nội trú không cho người tên Phó Duyên Bác đi vào đúng không? 】
Phó Duyên Bác: 【……】
Phó đội trưởng: 【 Cũng may Lạc Táp không chọn cậu.
Cậu xem cậu đi, còn là một người đàn ông không hả! Dong dong dài dài! Cậu nói xem sao tôi lại là đồng đội của cậu cơ chứ, còn nằm chung cái giường tầng nữa?! 】
Phó Duyên Bác: 【 Đừng có nói nhiều, ngày mai nhớ giúp tôi mua hoa, tôi còn có việc, không nhắn nữa! 】
Anh ta sắp được điều động tạm thời về đội hình sự, sau này cơ hội gặp mặt cô gần như bằng không.
Hy vọng cô mọi sự đều tốt đẹp.
Khi Tưởng Mộ Tranh chạy ra khỏi bệnh viện thì nhìn thấy ô tô của Phó Duyên Bác, anh hơi sửng sốt.
Phó Duyên Bác cũng ở bệnh viện?
Khi ô tô chạy lên đường cái, anh và Phó Duyên Bác chạy hai hướng ngược nhau, người đi hướng nam, người đi hướng bắc.
“Sao vậy?” Du Ngọc ngồi ở ghế phụ, thấy Tưởng Mộ Tranh cứ luôn nhìn vào kính chiếu hậu.
Tưởng Mộ Tranh thu hồi tầm mắt: “Phó Duyên Bác.”
“Hả?”
“Cậu ta ở bệnh viện, chắc là đi thăm Lạc Lạc, nhưng lại không lên.”
Du Ngọc vẫn có chút mơ hồ, bà không biết chuyện trước đây giữa Tưởng Mộ Tranh cùng Phó Duyên Bác, cũng không biết trước kia Phó Duyên Bác và Lạc Táp từng xem mắt.
Thật ra bà còn không biết Phó Duyên Bác là ai.
Bà mờ mịt nhìn Tưởng Mộ Tranh: “Phó Duyên Bác là?”
Lúc này đổi sang Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, anh dùng khóe mắt liếc nhìn Du Ngọc một cái, thấy bà thật sự không biết gì, anh nói: “Dì không biết Phó Duyên Bác là ai?”
Du Ngọc vẫn lắc đầu.
Tưởng Mộ Tranh: “Cậu ta chính là đối tượng xem mắt trước đây mà cậu giới thiệu cho Lạc Lạc, cũng là học trò cưng của chú Phùng, hiện tại là lãnh đạo của Lạc Lạc, Phó cục trưởng của Cục Quản lý giao thông.”
Lúc này Du Ngọc mới bừng tỉnh, thì ra là đồ đệ của Phùng Khiếu Vịnh và đối tượng xem mắt của Lạc Táp là cùng một người.
Bà giải thích: “Trước kia dì có nghe Lạc Lạc nhắc qua ba ba nó có một đồ đệ, nhưng dì chưa từng gặp bao giờ.
Chuyện xem mắt của Lạc Lạc thì cậu nó cũng không nói chi tiết với dì.
Chỉ nói người kia là lãnh đạo của Lạc Lạc, dì không biết là còn có tầng quan hệ như vậy với ba của Lạc Lạc.”
Tạm dừng vài giây, bà chợt hiểu ra: “Không phải là Phó Duyên Bác thích Lạc Lạc đấy chứ?”
Nếu không thì cậu ta cũng không ở chỗ này vào giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy.
Tưởng Mộ Tranh nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.
Du Ngọc gật gật đầu, không nói tiếp nữa.
Một lát sau, Tưởng Mộ Tranh nói với Du Ngọc: “Dì, đến phía trước con dừng xe, dì lái xe thay con, con nhắn tin với Lạc Lạc chút.”
Du Ngọc xấu hổ khụ một tiếng: “Dì lái xe khi uống rượu nên bằng lái bị tịch thu rồi.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Du Ngọc nhìn vẻ mặt của anh thì hẳn là Lạc Lạc đã không nói gì.
Bà lại nói thêm một câu: “Đúng lúc là Lạc Lạc kiểm tra trên giao lộ đó, cho nên tâm trạng nó mới không tốt mà đi nhảy dù.”
Bà hít sâu một hơi, vẫn còn tự trách: “Là lỗi của dì.”
Tưởng Mộ Tranh an ủi bà: “Dì, dì đừng nghĩ nhiều, vốn là Lạc Lạc muốn đi nhảy dù từ trước rồi.”
Thì ra là bởi vì chuyện này nên mới đi sớm hơn.
Nhưng Du Ngọc là trưởng bối của anh, anh còn có thể nói cái gì?
Du Ngọc dừng một chút, đề nghị với Tưởng Mộ Tranh: “Hay là con dừng xe sang bên đường, nhắn tin xong rồi lái xe tiếp.”
Tưởng Mộ Tranh ngừng xe, nhắn tin cho Lạc Táp: 【 Vừa rồi Phó Duyên Bác ở bãi đậu xe của bệnh viện.
Nếu em chưa ngủ thì gọi cho cậu ta một cuộc báo bình an đi.
】
Lạc Táp trả lời lại rất nhanh: 【 Ừa.
】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Em chưa ngủ à? 】
Lạc Táp: 【 Vừa rồi bác sĩ lại đây, bị đánh thức.
】
【 Bác sĩ nói như thế nào? 】
【 Nói chắc chắn là em mang thai con trai rồi nên mới ngủ nhiều như vậy.】
Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn nhìn màn hình di động, trả lời cô: 【 Đừng nghe bác sĩ nói bừa! 】
Lạc Táp cười, lại chọc anh: 【 Năm đó khi Chu Nghiên mang thai thằng nhóc nhà cậu ấy, cho dù là lãnh đạo từ Văn phòng thành phố tới thì cậu ấy cũng phải ngủ một giấc trước đã.
Lúc ấy em không tài nào hiểu nổi, có thể buồn ngủ đến mức đó sao? Bây giờ thì đã cảm nhận được rồi.
】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Không phải phụ nữ mang thai nào thích ngủ cũng sẽ sinh con trai! Đây chỉ là mấy lời linh tinh thôi! Em đang sống trong thời đại mới, đừng có mê tín vào những thứ không có căn cứ khoa học đấy! 】
Lạc Táp: 【 Nghe nói là từ trong hoàng cung truyền ra đó, do thái y nổi danh của kinh thành xác nhận! 】
Tưởng Mộ Tranh phát cáu rồi nha: 【 Được rồi, không nói nữa, em còn nói nữa là anh cho em vào blacklist đấy.
】
Lạc Táp: 【 Anh dám à? 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Không dám, nói cái cho sướng miệng cũng không được à! 】
Lạc Táp cười, nói với anh: 【 Thật ra là em muốn sinh một đứa con trai.
】
Tưởng Mộ Tranh: 【??? Em còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ hả? 】
Lạc Táp: 【 Không phải, bởi vì để sau này khi con trai làm nũng với anh thì trên người em sẽ không toát ra vị giấm chua.
】
Tưởng Mộ Tranh nhìn hàng chữ này thật lâu, sau đó nói với cô: 【 Vậy chúng ta sinh một đứa con trai đi.
Sau này anh cũng chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ duy nhất là em thôi.
Anh và con trai sẽ cùng nhau dỗ dành em.
】
Hốc mắt Lạc Táp nóng lên: 【 Chọc anh chơi vậy thôi, chứ trai hay gái em cũng thích cả.
Nếu như sinh được một cô con gái thì càng tốt.
】Cô sẽ dành cho nó tất cả tình thương của mẹ, cùng nó lớn lên, cùng nó chia sẻ những bí mật nho nhỏ của phái nữ.
Khóe miệng Tưởng Mộ Tranh cong lên, ngoài cửa sổ có tiếng còi xe hơi vang lên, anh mới nhớ tới đây là đang ở ven đường, trên xe còn có mẹ vợ tương lai.
Anh nói với cô: 【 Em nhanh gọi cho Phó Duyên Bác đi, anh lái xe đây.
】
Lạc Táp rời khỏi WeChat, bấm dãy số của Phó Duyên Bác.
Anh ta nghe máy rất nhanh: “Lạc Táp?”
“Là tôi.”
“Trước đó tôi có gọi qua một lần, lúc ấy di động ở chỗ em họ cô.”
“Ừ, sau khi tôi tới rồi bệnh viện thì nó liền đưa điện thoại qua đây cho tôi.” Lạc Táp chân thành nói: “Cảm ơn anh nhé, đã thêm phiền toái cho anh.”
Phó Duyên Bác: “Đừng khách khí với tôi, hơn nữa, cũng chưa giúp gì được cho cô.” Rồi anh ta quan tâm: “Hiện tại thế nào rồi? Có bị thương không?”
Lạc Táp: “Không bị thương, vốn dĩ có thể về nhà nhưng bác sĩ nói khuya quá rồi nên ở lại bệnh viện quan sát một chút, chứ cũng không có vấn đề gì cả.” Cô lại xin lỗi lần nữa: “Hôm nay thật là làm phiền anh, thay tôi cảm ơn bác Phó nhé.”
Phó Duyên Bác mỉm cười: “Tin tức của cô cũng nhanh nhạy đấy.”
Lạc Táp: “Trình Diệc nói đó.”
Thật ra Trình Diệc cũng không xác định, nhưng có thể yêu cầu phía quân đội bọn họ cứu viện trong thời gian ngắn như vậy, ngoại trừ ba ba của Phó Duyên Bác thì hẳn là sẽ không còn ai khác.
Xem ra thật sự không đoán sai.
Phó Duyên Bác lại trò chuyện vài câu với cô về vết thương, sau đó chủ động nhắc tới: “Cuối tuần này tôi bắt đầu trở về đội điều tra hình sự rồi, có thể thường xuyên gặp mặt sư phụ.”
Lạc Táp hơi giật mình: “Anh được điều động về lại hả?”
“Không, điều động tạm thời thôi.
Có một vụ án đặc biệt khó giải quyết, trong khoảng thời gian này sư phụ bận đến ngủ cũng không ngon giấc.
Tôi qua đó giúp ông ấy một chút.”
Chuyện vụ án, Lạc Táp không hỏi nhiều, dù sao có thể làm ba ba ngủ không ngon, không phải những vụ trọng án hình sự thì chính là điều tra đường dây buôn ma túy.
Cô chỉ dặn dò anh ta: “Vậy anh và ba tôi đều phải chú ý nghỉ ngơi, cũng chú ý an toàn.”
Giọng Phó Duyên Bác bỗng nhiên trở nên trầm ấm: “Ừ, đừng lo lắng.”
Lần trò chuyện này, Lạc Táp và Phó Duyên Bác nói rất nhiều, phần lớn là về ba ba cô, hai người trò chuyện đến quên mất thời gian.
Khi Tưởng Mộ Tranh đẩy cửa phòng bệnh ra, cô mới kinh ngạc, nói chuyện điện thoại lâu đến như vậy rồi?
Phó Duyên Bác nghe được động tĩnh ở đầu dây bên kia, cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Quên mất thời gian, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi hai bên chúc ngủ ngon thì kết thúc trò chuyện.
Tưởng Mộ Tranh lấy di động của cô đặt ra phía xa của góc bàn: “Bây giờ đang là người mang thai, bớt chơi mấy cái đồ vật có phóng xạ đi.”
Lạc Táp biết anh đang ghen, giải thích: “Nhắc đến ba em nên nói nhiều thêm vài câu.”
Tưởng Mộ Tranh cúi đầu: “Hơn nửa tiếng đồng hồ mà chỉ là nhiều thêm vài câu hả?”
Lạc Táp: “…”
Anh ngậm lấy môi cô, hôn thật cẩn thận, da diết triền miên.
Ngày hôm sau.
Tưởng Mộ Tranh làm thủ tục cho Lạc Táp xuất viện từ sáng sớm, thu dọn đơn giản rồi về nhà.
Hôm nay Lạc Táp không cần đi làm, đội trưởng bảo cô ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Bản thân cô cũng cảm thấy ngượng ngùng, rõ ràng là chính mình đi ra ngoài chơi mà lại làm ảnh hưởng đến công việc.
Khi sắp về đến nhà, Chu Nghiên nhắn tin cho cô, hỏi xem cô đang ở phòng bệnh nào để tranh thủ giờ nghỉ trưa đi thăm.
Cô trả lời: 【Tớ xuất viện rồi, không cần phiền toái như vậy đâu.】 sau đó gửi qua mã QR tài khoản: 【Trực tiếp chuyển khoản là được rồi.】
Chu Nghiên: 【Lăn được bao xa thì lăn luôn đi! Tớ nói cho cậu biết, trong đội dặn tớ mua đồ ăn, đồ uống ngon rồi hoa tươi gì đó, tớ nuốt hết!】
Lạc Táp: 【Cho cậu béo chết luôn!】
Chu Nghiên gửi qua một hình ảnh trợn trắng mắt.
Rất nhanh đã tới khu chung cư, xe ngừng lại, Tưởng Mộ Tranh tắt máy rồi đợi cô thêm vài phút.
Lạc Táp cất di động đi, Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: “Không nói nữa hả?”
“Ừm, nói xong rồi.”
Sau khi xuống xe, Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn nắm tay cô mà đi.
Khi bước lên bậc thang, Tưởng Mộ Tranh đột nhiên khom lưng, như là nhặt lên một thứ gì đó trên mặt đất.
“Trời ạ, Lạc Lạc, bọn mình sắp phát tài rồi! Thật sự là phát tài lớn luôn đó!” Tưởng Mộ Tranh vừa ngạc nhiên vừa hét lên.
Lạc Táp chẳng hiểu gì: “Hả?”
Tưởng Mộ Tranh lấy thứ ‘nhặt được’ kia chà chà vào vạt áo, sau đó đưa tới trước mặt cô, giả vờ kích động: “Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Viên kim cương hồng to chưa này.”
Lạc Táp: “…”
Đúng là rất to, sáng lóa cả mắt.
“Chắc chắn là cơn bão cát ngày hôm qua thổi từ Thạch Gia Trang tới rồi.
Bọn mình may mắn ghê, lại nhặt được một thứ quý giá như vầy.” Tưởng Mộ Tranh vội túm lấy tay cô rồi xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Anh nói với giọng điệu rất láu cá: “Bọn mình nhặt được thì chính là của bọn mình, người khác có đòi cũng không trả, nhẫn ở trên tay ai thì là của người đó.”
Tưởng Mộ Tranh lại nhanh chóng nhét tay cô vào túi áo khoác của mình, cười nói: “Nhanh giấu đi, không thể để cho người khác nhìn thấy bọn mình giàu có như vậy được.”
Lạc Táp: “…”
Sau đó cô mới chậm chạp nhận ra rằng, tên ngốc này đang cầu hôn cô đây mà.