Đọc truyện Đường một chiều, ngược lối yêu nhau – Chương 8:
Trên đường trở về, lâu lâu Tưởng Tiểu Mễ lại liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh một cái, nhìn qua thì anh đang nghiêm túc lái xe, nhưng vẻ mặt lại là thất thần.
Người ở trong xe, còn tâm tư thì đã bay đi tới đâu từ lâu.
Tưởng Tiểu Mễ ho nhẹ hai tiếng, lại liếc nhìn anh một cái, anh không có bất kì phản ứng gì. Nếu như trước kia, cô cố ý ho khan như vậy thì anh đã nói chuyện rồi. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
“Chú Năm?”
Tưởng Mộ Tranh nghiêng mặt: “Hả?”
Tưởng Tiểu Mễ hỏi: “Chú sẽ bắt chị Lạc bồi thường à?”
Công ty bảo hiểm xe đã tới xác định hư tổn, mức bù từ bảo hiểm chắc chắn không đủ sửa chữa Tiểu Bố, không biết chú Năm có dùng bảo hiểm riêng của cá nhân hay không, nếu lấy bảo hiểm cá nhân bù qua, phỏng chừng sang năm phí đóng bảo hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.
Kỳ thật chút tiền ấy ở chỗ chú Năm không tính là gì, mà chú ấy cũng luôn luôn hào phóng, nhưng nhìn vào hành động đối chọi gay gắt và thất thố của chú với Lạc Táp, thật đúng là khó mà nói được. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Đại khái chắc là chú Năm theo đuổi Lạc Táp không thành, trong lòng uất ức đây mà.
Cứ như vậy mà bắt Lạc Táp bồi thường cũng không chừng.
Tưởng Mộ Tranh liếc cô một cái, tiếp tục nhìn đường phía trước, cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ kia, chị Lạc?
Tự nhiên lại nói một câu: “Về sau đừng gọi lung tung.”
Tưởng Tiểu Mễ: “??”
Một lát sau mới hiểu được, vừa rồi cô gọi Lạc Táp là chị Lạc.
Tưởng Tiểu Mễ cố ý chơi xấu: “Cũng đúng, nói không chừng cô ấy còn nhỏ tuổi hơn cháu, cháu gọi em Lạc đi ha. Đúng rồi, chú Năm, chú sẽ bắt em Lạc bồi thường hả?”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Trong xe có vài giây an tĩnh.
Tưởng Tiểu Mễ cười trộm, trên mặt lại giả bộ như không có việc gì.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô nói bóng nói gió: “Chú Năm, chú và em Lạc biết nhau từ trước à?”
Tưởng Mộ Tranh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tưởng Tiểu Mễ rèn sắt khi còn nóng: “Sao lại quen biết vậy?”
Tưởng Mộ Tranh: “Quên rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ bĩu môi, lặng lẽ chửi thầm, đáng đời không theo đuổi thành công.
Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: “Đưa cháu về nhà?”
Lúc này Tưởng Tiểu Mễ mới nhớ tới chuyện nghiêm túc: “A, không, cháu phải về nơi làm việc một chuyến, buổi chiều có buổi họp.”
Tưởng Mộ Tranh thuận miệng hỏi một câu: “Bận vậy à?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vâng, hai tuần này sẽ bận, cuối tuần Cục Quản lý giao thông bắt đầu tập trung triển khai chiến dịch xử lý các phương tiện không chạy động cơ cùng người đi bộ vượt đèn đỏ. Các đồng nghiệp bên tổ chương trình Pháp luật đều phải đi quay, không đủ người nên tạm thời cháu bị điều qua đó. ”
Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu, không hỏi thêm nhiều.
Tưởng Tiểu Mễ lại không ngưng nghỉ mà nói tiếp:“Nghe nói Phó cục trưởng Cục Quản lý giao thông mới nhậm chức không lâu, yêu cầu tăng cường xử lý các phương tiện không chạy động cơ và người đi bộ vi phạm luật giao thông, ngày mai bắt đầu xử phạt toàn diện.”
Phó cục trưởng?
Còn không phải là Phó Duyên Bác?
Xem ra là quan mới nhậm chức ba đám cháy [1].
[1] quan mới nhậm chức ba đám cháy: những quan chức mới được bổ nhiệm luôn nhiệt tình, thường sẽ làm vài ba điều có lợi cho người dân. “Ba đám cháy” là hình ảnh ẩn dụ chỉ những việc ngoạn mục như ngọn lửa, rất nổi bật, mạnh mẽ và sống động. (baidu)
Tưởng Mộ Tranh hỏi: “Xử phạt toàn diện là có ý gì?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Người đi bộ vượt đèn đỏ cũng bị phạt tiền đó.”
“Phạt bao nhiêu?”
“10 nhân dân tệ, không đi trên vạch qua đường phạt 5 nhân dân tệ, loại như xe điện vượt đèn đỏ là 20 nhân dân tệ, mấy mục khác cháu quên rồi.”
“10 nhân dân tệ? Lỡ như gặp được người cãi cùn không chịu nộp phạt thì làm sao?” Người đi bộ không giống như người chạy xe động cơ, xe động cơ thì có giấy phép, không sợ có người không nộp tiền phạt, nhưng người đi bộ thì không giống vậy, gần như không có bất kỳ cái gì để ràng buộc họ.
Nếu có người ăn vạ không nộp phạt, phỏng chừng cảnh sát giao thông cũng không có biện pháp gì.
Tưởng Tiểu Mễ nhún nhún vai: “Cháu cũng không biết, ngày mai xem cảnh sát giao thông làm thế nào, tụi cháu chỉ có nhiệm vụ quay phim. Ngày đầu tiên thực hiện phạt tiền chắc chắn là khó khăn rất lớn, trước đây có tỉnh bắt đầu phạt tiền cũng phát sinh rất nhiều vấn đề, không biết ngày mai chỗ chúng ta sẽ thế nào.”
Đột nhiên Tưởng Mộ Tranh hỏi: “Gặp được người đi bộ không nói lý, không chịu đưa tiền, có khi nào sẽ đánh cảnh sát giao thông không?”
Tưởng Tiểu Mễ: “…”
Suy nghĩ lại: “Thật ra cũng có, tụi cháu nhìn video tư liệu của tỉnh khác, có cặp tình nhân kia không muốn nộp tiền phạt nên đánh ngã cảnh sát giao thông rồi chạy mất.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Tưởng Tiểu Mễ cảm giác có chỗ nào đó không đúng, đột ngột quay đầu nhìn anh: “Sao hôm nay chú có nhiều thắc mắc vậy? Còn quan tâm đến cảnh sát giao thông nữa chứ.”
Bản thân Tưởng Mộ Tranh cũng nghi hoặc, có hả?
Anh chỉ nghĩ đến một loại khả năng: “Chỉ là chú sợ gặp được loại người ngang bướng, không chịu nộp phạt, các cháu lại quay quay chụp chụp khiến người ta bực bội, có khi không chỉ đánh cảnh sát giao thông mà cả đám phóng viên bọn cháu cũng ăn đòn theo đấy.”
Tưởng Tiểu Mễ: “… Ban ngày ban mặt, chắc là sẽ không có người dám động tay chân đâu.”
Tưởng Mộ Tranh liếc cô một cái: “Khi đã muốn đánh người còn phân biệt ban ngày hay ban đêm hả? Cháu nhớ cẩn thận một chút.”
Tưởng Tiểu Mễ gật gật đầu.
Tưởng Mộ Tranh đưa Tưởng Tiểu Mễ đến cơ quan rồi đi thẳng về nhà.
Tới nhà, anh gọi điện thoại cho tài xế hỏi đại khái phí sửa chữa chiếc xe thể thao là bao nhiêu, tài xế nói tạm thời còn chưa xác định, cửa hàng 4S chỉ ước tính chi phí sửa chữa vượt quá số tiền cố định gần 120 000.
Tưởng Mộ Tranh như suy tư gì, cúp điện thoại.
Ném điện thoại sang một bên, mở cửa sổ phòng làm việc ra châm một điếu thuốc.
Bên tai còn quanh quẩn câu nói kia: “Anh nói đúng, là tôi thích anh đấy, vì để được nhìn anh thêm một chút mà cố ý theo dõi anh đấy. Mấy ngày nay tôi nhớ anh đến trà không uống, cơm không ăn, đêm không ngủ. Tưởng Mộ Tranh, anh nói xem tôi phải làm sao bây giờ?”
Tưởng Mộ Tranh dùng sức rít một hơi, mấy câu nói kia quả thực như có độc.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Lạc Táp đã nằm trên giường hơn ba tiếng đồng hồ, vốn dĩ muốn ngủ thêm nhưng đôi mắt cứ thao láo, vẫn chưa ngủ được chút nào.
Cô buồn bực lại chán nản.
Bực bội kéo chăn trùm qua đỉnh đầu, buộc bản thân ngủ hai phút, nhưng chẳng hề có chút buồn ngủ nào, trong đầu vẫn luôn tua lại hình ảnh vài tiếng trước.
Trong cơn xúc động cô đã tỏ tình với Tưởng Mộ Tranh bằng những lời đầy châm chọc kia, hiện tại nhớ lại, cả người đều nổi da gà. Sao cô có thể nói ra những lời buồn nôn như thế cơ chứ? Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Quá sức tưởng tượng.
Trước kia cô từng nghĩ qua, nếu ngày nào đó cô có thể gặp được một người đàn ông khiến cô chủ động tỏ tình, cô nhất định sẽ không chút do dự mà gả cho người ấy.
Tuy việc thổ lộ với Tưởng Mộ Tranh là do có nguyên nhân, nhưng tóm lại là lần đầu tiên nói những lời bộc bạch táo bạo như thế.
Kết quả đối phương lại là một người đàn ông bỉ ổi…
Hôm sau.
Lạc Táp dậy sớm hơn thường ngày nửa tiếng, sáng thứ hai có một cuộc họp. Hôm nay là ngày đầu tiên thực hiện xử phạt, tất cả mọi người trong đội đều phải ra đường làm nhiệm vụ. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương sưng to, cuộc đời cô chẳng mấy khi mất ngủ, tối hôm qua là một lần trong số đó.
Nhìn bản thân trong gương, sắc mặt có chút tiều tụy nên cô trang điểm nhẹ một chút, chẳng kịp ăn cơm sáng mà vội vàng lái xe đi đơn vị.
Trong buổi họp, Chu Nghiên huých nhẹ khuỷu tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Thức khuya hả?”
Rõ ràng như vậy sao?
Lạc Táp gật đầu.
Chu Nghiên: “Quầng thâm mắt kìa.”
Lạc Táp: “…”
Trên bàn hội nghị, đội trưởng đang phân tổ, Lạc Táp cùng Tiểu Hạ và hai đồng nghiệp khác chung một tổ, Chu Nghiên được phân vào tổ khác.
Sau khi tan họp, bọn họ liền chạy tới giao lộ mà từng tổ phụ trách.
Trên xe, bỗng nhiên Tiểu Hạ nghĩ đến: “Lỡ như lát nữa khi phạt tiền, tẩt cả bọn họ đều đưa tờ 100 nhân dân tệ, chúng ta biết tìm đâu ra nhiều tiền lẻ như vậy để thối lại cho đủ?”
Hai đồng nghiệp khác: “…”
Bởi vì phạt tiền là phải nộp ngay tại điểm phạt, họ đều mang theo đơn phạt và 500 nhân dân tệ tiền lẻ.
Lạc Táp cũng chớp chớp mắt: “Nói không chừng không có ai vượt đèn đỏ thì sao.”
Bởi vì trước đó đã tiến hành hoạt động tuyên truyền giáo dục rồi, người qua đường hẳn là đều thấy được, cũng biết hôm nay sẽ bắt đầu phạt tiền.
Tới giao lộ cần trực, Tiểu Hạ dừng xe lại, bọn họ xuống xe.
Đơn vị cảnh sát tuần tra liên kết đã tới rồi, phóng viên quay phim cũng đã đến từ lâu.
Mấy người Lạc Táp phân chia nhiệm vụ xong, từng người đi đến vị trí của mình.
Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, bầu trời trong xanh, nắng ban mai dìu dịu. Mặt trời từ từ lên cao, cuộc phong tỏa này cũng bắt đầu cho một buổi sáng cao điểm bận rộn.
Qua nửa tiếng, cũng không xuất hiện người đi bộ hoặc xe không chạy động cơ vượt đèn đỏ. Thường ngày vào lúc này thì đã có không ít rồi, đại khái biết hôm nay sẽ phạt tiền nên có vài người đành kiên nhẫn chờ đèn đỏ.
Bỗng nhiên, một người đàn ông chạy xe điện không màng đèn tín hiệu là đèn đỏ, vẫn cứ chạy tới. Trong khi đèn tín hiệu ở phía khác sẽ bật xanh sau hai giây nữa, anh ta tiếp tục chạy tới thì sẽ rất nguy hiểm.
Lạc Táp cùng một đồng nghiệp khác cùng nhau tuýt còi. Lạc Táp quan sát bên phải bên trái của chiếc xe, bước nhanh qua hướng đó.
Người đàn ông chạy xe điện ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bản thân vượt đèn đỏ. Những chiếc xe ở bên phải, bên trái đều đang băng ngang qua, anh ta chỉ có thể đứng yên ở giữa giao lộ, chờ xe qua.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Đợi cho lượt đèn xanh này kết thúc, Lạc Táp đi đến trước mặt anh ta và chào hỏi: “Chào anh, anh đã vượt đèn đỏ.” Ra hiệu anh ta đưa xe sang bên cạnh.
Tưởng Mộ Thừa nói một tiếng xin lỗi: “Vừa rồi do quá chuyên tâm suy nghĩ, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Bởi vì đối phương là cảnh sát, thái độ của anh ôn hòa hiếm có.
Anh phải nhanh chóng tới chỗ bà xã lấy di động, nếu muộn sẽ chậm trễ công việc, anh nói giọng thương lượng: “Đồng chí cảnh sát, tôi đang có việc gấp.”
Lạc Táp rút chìa khóa xe của anh ta ra: “Có việc gấp cũng không thể gấp với một phút đồng hồ này chứ? Anh có biết vừa rồi anh chạy xe lung tung như vậy nguy hiểm cỡ nào không? Hôm nay tiến hành phạt tiền với xe điện vượt đèn đỏ, trước hết xin nộp 20 nhân dân tệ tiền phạt.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tưởng Mộ Thừa: “Phạt tiền?”
Lạc Táp: “Đúng vậy, mấy tuần trước đã bắt đầu tuyên truyền, hôm nay là ngày ngày đầu tiên phạt tiền toàn diện.”
Anh là người đầu tiên bị phạt bị phạt ở ngã tư này.
Mặc kệ là trang phục hay là khí chất đều không phù hợp với chiếc xe điện này.
Có lẽ là thích chạy xe điện chăng?
Tưởng Mộ Thừa nhìn Lạc Táp: “Ngại quá, tôi không mang theo tiền.”
Thật sự là không mang theo.
Lạc Táp đang chuẩn bị viết hóa đơn phạt, tay dừng lại, ngước mắt, cái lý do này… Cô còn phải xấu hổ khi hình dung, nghe cứ như là đang chơi xấu.
Cô tỏ vẻ nghiêm túc: “Xin đưa ra thẻ căn cước.”
Tưởng Mộ Thừa: “Không mang theo.” Lại bổ sung thêm một câu: “Không mang theo gì cả, di động cũng không mang theo.”
Lạc Táp: “…”
Lúc này, phóng viên đều đã vây xung quanh. Đây là người đầu tiên hôm nay quay được, bọn họ vồ vập đưa micro phone tới trước mặt Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa cất giọng lạnh lùng: “Đừng quay.” Anh phất tay chắn lại theo bản năng.
Mới vừa mua xe điện chạy ngày đầu tiên đã xuất hiện giai thoại kiểu này, nếu tin tức phát ra ngoài bị nhân viên trong công ty nhìn thấy, anh còn mặt mũi gì nữa? Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Nhưng làm sao phóng viên chịu nghe theo, vẫn tiếp tục quay.
Có một phóng viên còn giúp anh đánh tan nỗi lo: “Yên tâm, chúng tôi sẽ làm mờ mặt khi phát sóng mà.”
Tưởng Mộ Thừa: “…”
Lạc Táp tiếp tục hỏi anh: “Không mang thẻ căn cước đúng không? Vậy cung cấp thông tin nhận dạng của anh đi.”
Cô xác minh một chút là được.
Tưởng Mộ Thừa biết việc này là tránh không khỏi nên thoải mái nói ra số thẻ căn cước của mình.
Lạc Táp nói với anh: “Không mang tiền có thể không cần nộp phạt, chỉ cần mặc vào áo khoác vàng rồi đứng ở giao lộ duy trì trật tự giao thông nửa tiếng đồng hồ là được.”
Tưởng Mộ Thừa không cần nghĩ ngợi thêm mà nói ngay: “Nộp phạt, tôi lập tức gọi người đưa tới.”
Lạc Táp đã tìm ra thông tin nhận dạng của anh ta, Tưởng Mộ Thừa??
Cô ngẩn ra, chỉ khác Tưởng Mộ Tranh có một chữ thôi, mà bề ngoài người này cũng có vài phần giống Tưởng Mộ Tranh, cô tiếp tục xem địa chỉ, lại là ở cùng một cái khu dân cư với cô…
Tưởng Mộ Thừa khách khí hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi mượn dùng điện thoại di động một chút không? Để tôi gọi điện thoại.”
Lạc Táp nhìn vào mắt anh, sau đó đưa di động đã mở khóa ra cho anh.
Tưởng Mộ Thừa đã chịu phối hợp nộp phạt, thái độ cũng không tệ, trong khi đó bên kia lại xuất hiện người đi đường vượt đèn đỏ bị các cảnh sát giao thông khác chặn lại, các phóng viên không tiếp tục quay anh nữa mà nhanh chóng chạy qua lăn lộn ở các chiến trường bên kia. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tưởng Mộ Thừa click mở di động, bắt đầu bấm số điện thoại.
Chờ tới khi anh bấm gọi, trên màn hình di động thình lình xuất hiện năm chữ ‘tên ngu ngốc bỉ ổi’.
Anh nhanh chóng ấn tắt, cho rằng bản thân không cẩn thận bấm nhầm, đành bấm lại số di động mà anh cực kì quen thuộc kia một lần nữa.
Ấn gọi, vẫn là ‘tên bỉ ổi ngu ng’, anh lập tức ấn tắt lần nữa.
Đây là tình huống gì vậy?
Ngay khi anh đang há mồm kinh ngạc, di động trong tay đột nhiên rung lên, anh hoảng sợ, cúi đầu nhìn màn hình di động, là ‘tên bỉ ổi ngu ngốc’ gọi lại đây.