Đường một chiều, ngược lối yêu nhau

Chương 7


Đọc truyện Đường một chiều, ngược lối yêu nhau – Chương 7:


Sau khi tiệc cưới kết thúc, Chu Nghiên còn phải đi mua sữa bột và đồ ăn bổ sung cho con trai nên hỏi Lạc Táp có muốn đi dạo phố hay không. Lạc Táp lắc đầu: “Mệt quá, tớ về nhà ngủ đây.”
 
Chu Nghiên: “Vậy cậu về đi, thứ hai tuần sau lại bắt đầu bận rộn lại rồi.”
 
Vẫy vẫy tay, từng người lái xe rời đi.
 
Trên đường, Lạc Táp nhận được điện thoại của mẹ Du Ngọc, cô mở chế độ rảnh tay.
 
“Alo, mẹ ạ.”
 
“Về đến nhà chưa?”
 
“Chưa, con mới từ khách sạn ra thôi, đang lái xe.”
 
“À, vậy thì thôi.”
 
“Chuyện gìthế?”
 
“Cũng không cógì, mẹ đi dạo ở trung tâm mua sắm, nhìn trúng một cái váy dạ hội rất thích hợp với khí chất của con, tính cho con xem một chút.”
 
Lạc Táp: “Mẹ cảm thấy đẹp thì chắc chắn không tệ rồi.”
 
Mắt nhìn đồ của mẹ vẫn luôn khá tốt, phần lớnquần áo cô mặc cũng đều là mẹ mua.
 
Du Ngọc: “Không giống với phong cách quần áo thường ngày của con đâu, rất thời trang. Mẹnhìn người mẫu mặc thấy rất ưng.”
 
Lạc Táp hỏi: “Phong cách kiểu gì? Lộ liễu à?”
 
Du Ngọc: “Cóthể nói như vậy.”
 
Lạc Táp: “…”
 
Trước khi tốt nghiệp là phong cách thục nữ, sau này đi làm thì mỗi ngày đều mặc đồng phục, sau khi tan làm cũng đều ăn mặc kiểu nghiêm túc lịch sự. Thỉnh thoảng cuối tuần thì cô cũng mặc đồ thể thao ngoài trời để đi ra ngoài chơi. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Từ lâu trang phục gợi cảm đã là một thứ xa lạ với cô. 
 
Du Ngọc lại giải thích: “Không phải quá hở hang đâu, xét về lễ phục dạ hội thì xem như tương đối kín đáo rồi. Phía trước không cắt sâu lắm,chỉ là phía sau lưng thiết kế độc đáo, để lộ ra một phần ba lưng, thích hợp tham gia tiệc rượu. Mẹ nghĩ con còn chưa có trang phục cho những dịp như thế, giờ thấy được đồ thích hợp nên muốn mua cho con một bộ.”
 
Lạc Táp cảm thấy lộ một phần ba lưng vẫn ổn, nhưng hình như cô không dùng đến lễ phục dạ hội.
 
“Mẹ, con cũng không phải tham gia tiệc rượu gì cả, đừng mua, lãng phí lắm.”
 
Mấy cái váy dạ hội của các thương hiệu cũng chẳng hề rẻ.
 
Du Ngọc: “Nói không chừng về sau tìm được bạn trailại cần dùng tới thì sao?”
 
Lạc Táp: “…”
 

Du Ngọc: “Được rồi, mẹ tựquyết địnhlà sẽ mua cho con. Chú Sở của con còn đang chờ ở bên ngoài, bọn mẹ sẽ nhanh chóng di chuyển sang điểm du lịch tiếp theo. Cúp máy trước nhé, lái xe cẩn thận đấy.”
 
“Vâng, chơi vui vẻ.”
 
Kết thúc trò chuyện, Lạc Táp chuyên tâm lái xe.
 
Cuối tuần không giới hạn lưu thông, trên đường nhiều xe kinh khủng.
 
Một cái ngã tư, cô đợi qua hai lượt đèn đỏ mà chỉ mới nhích về phía trước được một đoạn. 
 
Lạc Táp nhìn tới trước, đại khái xe cô xếp thứ ba. Đợi đến khi đèn xanh thì cô sẽ có thể thuận lợi vượt qua khỏi ngã tư này. 
 
Đèn đỏ một phút đồng hồ.
 
60 giây mà thôi, trong phòng thi đại học là đó chỉ là cái chớp mắt,nhưng ở ngã tư thì cứ như là 60 năm, quá lâu.
 
Trước mặt cô chính là một chiếc xe thể thao Bugatti màu đen. 
 
Sao chủ xe có thể chịu nổi khi lái một chiếc siêu xe như thế trên con đường đông nghịt? Chắc bản thân Bugatti bé nhỏ cũng nghẹn muốn chết mất.
 
Đèn xanh bên trái bật sáng.
 
Lạc Táp khẽ nhấn ga, chiếc Bugatti đằng trước băng qua ngã tư với tốc độ khá nhanh, cô theo sát nó, tranh thủ từng giây cho các xe đằng sau nữa.
 
Đột nhiên Bugatti phanh gấp, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất xuyên thẳng vào màng nhĩ.
 
Lạc Táp và chiếc xe kia cách nhau mấy mét, nhưng tốc độ xe lại không chậm, mặc dù cô phản ứng nhanh, đúng lúc dẫm phanh lại, nhưng vẫn không thể tránh việc đụng phải đuôi xe Bugatti. 
 
Lạc Táp bị chấn động, cô nhanh chóng gạt số phanh tay điện tử, đẩy cửa xuống xe. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Xem xét đuôi chiếc xe thể thao, nhìn vào cái đuôi bị nứt, cô híp híp mắt. Mẹ nó, bảo sao mí mắt phải cứ giật mãi.
 
E là bây giờ bán cả xe cô đi cũng không chắc sẽ đền nổi.
 
Lúc này Tưởng Tiểu Mễ trên chiếc Bugatti cũng vội đi xuống, nhìn thấy xe phía sau là chiếc Audi A7, chủ xe là một cô gái, rất xinh đẹp.
 
Hai cô gái nhìn nhau.
 
Lạc Táp ngẩn ra.
 
Đến tột cùng là cái duyên phận gì đây không biết.
 
Lạc Táp sửa sang lại cảm xúc: “Xin lỗi, tôi không thắng kịp, cô không bị thương chứ?”
 
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Tôi không sao, vừa rồi đằng trước đột nhiên có một người phụ nữ chạy xe điện chở trẻ nhỏ mà vượt đèn đỏ, tôi chỉ có thể phanh gấp.”
Trong lời nói tất cả đều là vẻ xin lỗi.
 
Mặc kệ là lý do gì, cô tông vào xe thì phải gánh trách nhiệm.
 

Bởi vì hai xe của các cô va chạm nhau chiếm hết một làn đường xe chạy nên ngã tư bắt đầu kẹt cứng.
 
Lạc Táp: “Chúng ta gọi báo cảnh sát đi.”
 
Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ.”
 
Đứng ở giữa giao lộ không an toàn, các cô đều đi vào lề.
 
Lạc Táp gọi điện thoại báo cảnh sát, còn Tưởng Tiểu Mễ thì bắt đầu gọi cho Tưởng Mộ Tranh, thầm nghĩ, xong rồi xong rồi, nếu chú Năm biết chiếc xe bảo bối của chú ấy bị tông hư, phỏng chừng sẽ muốn giết mình luôn quá. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Chiếc xe này quá đắt, ngày đó cô lấy chìa khóa cũng chỉ là muốn lái nó một đoạn thời gian cho đã ghiền, nào dám thật sự nuốt luôn đâu chứ. 
 
Cuộc gọi được tiếp nhận, bên kia là một giọng lười biếng, còn có vài phần khàn khàn: “Chuyện gì?”
 
Tưởng Tiểu Mễ: “Chú Năm, chú đang nghỉ trưa à?”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, mới đi công tác về, bị lệch múi giờ.”
 
Tưởng Tiểu Mễ vòng vo: “À, vậy bây giờ thế nào, còn buồn ngủ lắm không?”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Còn lảm nhảm là chú cúp đấy.”
 
“Đừng đừng đừng.” Tưởng Tiểu Mễ nuốt nước miếng: “Chuyện là… Chú Năm à, Tiểu Bố (Bugatti) nhà chú nhớ ba ba, vẫn luôn ồn ào muốn tìm chú á.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Anh có dự cảm không hay: “Đừng nói nhảm nữa!”
 
Tưởng Tiểu Mễ bĩu môi: “Con trai nhà bị thương rồi.”
 
Tưởng Mộ Tranh giật mình: “Cháu có bị thương không?”
 
Tưởng Tiểu Mễ cảm động đến nhất thời nói không ra lời.
 
Tưởng Mộ Tranh từ trên giường ngồi dậy: “Nói đi, có bị thương không!”
 
Tưởng Tiểu Mễ: “Không có, cháu không sao cả. Là bị tông vào đuôi xe ở ngã tư, va chạm không nhẹ… À, cũng không thể hoàn toàn trách xe đằng sau, là tại cháu tránh người vượt đèn đỏ nên phanh gấp.”
 
Tưởng Mộ Tranh thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, hiện tại cháu đang ở đâu, chú qua đó.”
 
Tưởng Tiểu Mễ báo địa chỉ, Tưởng Mộ Tranh nhấn kết thúc cuộc trò chuyện. Anh rửa mặt, thay quần áo rồi ra khỏi cửa. 
 
Ngã tư xảy ra chuyện cách nơi anh ở không xa, chạy hơn mười phút là có thể đến nơi. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Hiện tại anh rất hối hận vì đưa chiếc xe kia cho Tưởng Tiểu Mễ chạy đã ghiền. Cơ bản là cô đều chạy trong nội thành, tỷ lệ va chạm hay quẹt xe quá lớn.
 
Phí sửa chữa Bugatti lại là giá trên trời, khoản bảo hiểm của ô tô không chắc có thể bù nổi, nói không chừng còn sẽ vượt quá một khoản rất lớn.

 
Khi Tưởng Mộ Tranh tới hiện trường, cảnh sát giao thông đã tới rồi, nhưng người phía công ty bảo hiểm còn chưa tới. Anh đậu xe sang một bên, ngừng ở bên cạnh xe cảnh sát. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Tưởng Tiểu Mễ nhận ra xe của Tưởng Mộ Tranh, người còn chưa bước xuống, cô đã hướng về phía đó mà gọi: “Chú Năm, ở bên này nè, bên này.”
 
Vẫy vẫy tay với bên đó.
 
Lạc Táp cũng theo bản năng nhìn qua bên đó, cái này không quan trọng, quan trọng là mí mắt phải lại bắt đầu giật rồi.
 
Anh chàng cơm mềm?
Chú Năm?!
Tưởng Mộ Tranh?!
 
Vừa rồi cô nghe được Tưởng Tiểu Mễ báo với cảnh sát giao thông xử lý vụ va chạm: chủ xe là Tưởng Mộ Tranh…
 
Cô vừa định chuyển tầm mắt đi nhưng không còn kịp nữa.
 
Ánh mắt đầy sát khí của Tưởng Mộ Tranh đã phóng lại đây. Từ trong ánh mắt anh, cô cảm giác được cơn tức giận xưa nay chưa từng có của anh.
 
Không cần phải nghĩ, đại khái là lại hiểu lầm cô cố ý theo dõi xe anh. 
 
Tim Lạc Táp như bị nhồi máu, lên không tới lại cũng chẳng đi xuống được.
 
Tưởng Mộ Tranh đối diện vài giây với cô, mà cái vẻ mặt hờ hững kia của cô, như kiểu chuyện chẳng liên quan gì mình khiến lửa giận trong lòng anh bùng lên. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Anh bước qua đó. 
 
Lạc Táp cho rằng anh lại đây sẽ châm chọc mỉa mai một phen, kết quả anh lại nắm chặt cánh tay của cô, lôi kéo cô đi qua một bên đường.
 
Người cảnh sát giao thông đến xử lý cũng quen biết Lạc Táp, cho rằng chủ xe xót chiếc xe thể thao nên muốn đánh người, nhanh chóng tiến lên ngăn cản, cẩn thận khuyên bảo: “Ôi, đồng chí đồng chí, đừng kích động, cũng không phải cô ấy cố ý, có chuyện từ từ nói.”
 
Tưởng Tiểu Mễ cũng chạy tới: “Chú Năm, chú đừng đánh người nha!”
 
Tưởng Mộ Tranh: “…”
 
Viên cảnh sát giao thông tính kéo Lạc Táp qua, Tưởng Mộ Tranh lại nắm rất chặt, anh ta không kéo nổi.
 
Cổ tay Lạc Táp bị siết đến phát đau, “Anh nhẹ tay thôi!”
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn cảnh sát giao thông: “Tôi không đánh người. Chúng tôi có quen biết, tôi muốn nói với cô ấy vài câu.”
 
Tất nhiên viên cảnh sát giao thông không tin.
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn về phía Lạc Táp: “Nói một câu đi, có phải chúng ta có quen biết không hả?”
 
Lạc Táp không đáp lại anh, quay đầu nói với viên cảnh sát giao thông: “Làm phiền anh, tôi biết anh ta.”
 
Lúc này viên cảnh sát giao thông mới yên tâm: “Ừ, có chuyện từ từ nói.” Rồi xoay người rời đi.
 
Tưởng Tiểu Mễ nhìn ánh mắt và vẻ mặt của hai người đều là hận không thể giết chết đối phương. Ặc, xem ra có vấn đề nha, cô yên lặng rút lui.
 
Lạc Táp dùng sức tránh thoát: “Anh buông tôi ra!”
 
Cảm giác cổ tay sắp bị anh bóp nát rồi. 
 
Tưởng Mộ Tranh không dao động, nhìn vào mắt cô, vẻ mặt gần như lạnh nhạt: “Lạc Táp, rốt cuộc cô muốn làm gì?! Lặp đi lặp lại nhiều lần, cô có thấy phiền không hả!”

 
Lạc Táp không bỏ cuộc: “Anh có ý gì chứ! Cho rằng tôi lại theo dõi anh hả?”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Không phải cho rằng, mà chính là như vậy!Chắc là tôi đứng tên bao nhiêu chiếc xe thì đại khái cô cũng điều tra ra hết từ lâu rồi nhỉ!”
 
Lạc Táp: “…”
Anh ta là nhà biên kịch trời sinh hả?
 
Tưởng Mộ Tranh nói tiếp: “Mấy ngày nay tôi đi công tác, tất cả xe của tôi đều không đi ra ngoài. Hôm nay chiếc Bugatti này mới đi ra ngoài đã bị cô bắt gặp. Cô muốn nói cô không tra xét vị trí xe của tôi hả, ai tin! Nhưng cô không ngờ là chiếc xe này tôi đưa cho cháu gái tôi lái, hiện tại có phải đang tiếc xanh ruột không?!”
 
Lạc Táp hơi há mồm, đột nhiên phát hiện mình cạn lời.
 
Cái khúc mắc giữa cô và anh chẳng cách nào giải thích nổi. Trời đất bao la, Bắc Kinh người nhiều xe đông, mà sao cô lại cứ gặp anh, rồi đụng vào xe anh! Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Tưởng Mộ Tranh lại nói tiếp: “Chuyện hôm nay coi như cô may mắn vì chưa có ai bị thương. Nhưng lỡ như ngày nào đó chiếc xe cô theo dõi đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận có người gặp nạn thì ai chịu trách nhiệm?”
 
Lạc Táp không lên tiếng, có giải thích anh cũng sẽ không tin, chính là vừa khéo cẩu huyết như vậy đó, cô chẳng làm gì được.
 
“Sao lại không nói gì? Hử?”
 
Lạc Táp liếc xéo anh một cái: “Nói cái gì? Nói thì anh tin sao?”
 
Tưởng Mộ Tranh ‘ À ’ một tiếng, “Tôi cũng muốn tin cô lắm, nhưng từng chuyện trùng hợp đều bày ra đó, tôi tin kiểu gì đây? Bắc Kinh cũng không nhỏ, một buổi tối chúng ta đi hai vòng gặp nhau, vòng thứ ba lại gặp nhau, đến vòng thứ tư vẫn gặp nhau, trở lại vòng thứ ba vẫn tiếp tục gặp, hiện tại lại gặp tiếp. Cô nói cho tôi nghe thử, nếu không phải có tâm, chẳng lẽ còn là ý trời?”
 
Lạc Táp: “…”
 
Lòng đầy lửa giận không chỗ trút.
 
Cô cảm giác cổ tay sắp bị gãy lìa: “Anh Tưởng, phiền anh buông tay!”
 
Tưởng Mộ Tranh không nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đáy mắt cô.
 
Lạc Táp dời tầm mắt đi, hít một hơi. Trước đây Chu Nghiên từng nói qua, đối phó với kẻ cuồng tự luyến thì phải đánh úp bất ngờ. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô lại ngước mắt lên lần nữa, đối diện với anh: “Anh nói đúng, đúng là tôi thích anh đó. Vì để được nhìn anh nhiều thêm một cái liếc mắt mà tôi cố ý theo dõi anh đó. Mấy ngày nay không nhìn thấy anh, tôi nhớ anh đến mức đi làm cũng chẳng có tâm tư gì. Tưởng Mộ Tranh, anh nói tôi nghe xem tôi nên làm sao bây giờ?”
 
Cô đột nhiên nói vậy, không hề có chuẩn bị trước, Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, hầu kết khẽ lăn.
 
Mấy năm nay bị phụ nữ tỏ tình không dưới trăm lần nhưng không có người phụ nữ nào có thể làm trong lòng anh nổi chút gợn sóng.
 
Nhưng lần này, lại như là có sóng to gió lớn đánh úp lại.
 
Sau một lúc lâu, anh chớp chớp mắt, vẫn là không biết phải tiếp lời cô thế nào. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Lạc Táp lắc lắc cánh tay: “Buông ra, được không?”
 
Tưởng Mộ Tranh lập tức buông tay.
 
Lạc Táp dùng sức vẫy vẫy cái cổ tay như sắp gãy kia, nâng bước đi về phía ô tô của mình, chợt lại dừng chân xoay người, hung hăng trừng anh một cái.
 
Tưởng Mộ Tranh: “…”
 
Trừng anh là sao!
 
Không phải vừa mới tỏ tình đó sao?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.