Dương Gian Phán Quan

Chương 427: Khóe mắt mạnh dạn ẩm ướt


Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 427: Khóe mắt mạnh dạn ẩm ướt

Nhìn chung nhập Đạo là việc không hề dễ dàng, và muốn tiến được xa hơn trên con đường truy cầu Đạo thì cần phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng nếm trải muôn vàn khó khăn.

Với mỗi bước tiến là một thử thách đầy gian nan.

Vượt qua được, thực lực tăng mạnh, một bước lên mây, gà chó lên trời.

Còn nếu thất bại, kết cục không phải thân tử đạo tiêu, thì sẽ là đánh mất tương lai.

Theo như bí tịch ghi chép, sở dĩ hiếm người vấn đỉnh Đạo không phải vì võ kỹ thấp kém hay do ngộ tính thiếu hụt, mà là bởi thức hải chưa đạt điều kiện.

Đại khái là cảnh giới đạo tâm càng cao, đòi hỏi không gian thức hải phải đạt tới một độ cao nhất định.

Đơn cử như Cao Cường hiện tại đang ở cảnh giới Phàm Tâm, thức hải cần tối thiểu cao ngàn trượng thì mới đủ điều kiện đột phá tới cảnh giới Linh Tâm.

Tất nhiên đây chỉ là cột mốc căn bản, hoàn toàn có thể dựa vào nhiều cách thức để đề thăng độ cao.

Chính bản thân Cao Cường bởi không có phương hướng đột phá, cứ đánh bậy đánh bạ thành ra thức hải từ lâu đã vọt tới độ cao vừa tròn ba ngàn trượng.

Nhưng không phải ai cũng “ăn may chó ngáp phải ruồi” như hắn.

Bởi vì thực tế là những biện pháp tưởng chừng khả quan nhất lại không đem lại hiệu quả như ý.

Ví như thiên tài địa bảo với đan dược tuy có thể hỗ trợ cường hóa linh hồn cũng như mở rộng thức hải, khổ nỗi không có tác dụng thúc đẩy tăng độ cao.

Cái này dường như là bởi pháp tắc thiên địa áp đặt hạn chế.

Hay như thứ giúp ích lớn lao nhất là “ý cảnh tự nhiên” thì lại quá hư vô mờ mịt, chơi cầu may rủi kiểu này khéo chết già vẫn chưa một lần ngộ ra cái khỉ gì.

Sau cùng chỉ có thể dựa vào tu luyện võ kỹ, chính xác là tham ngộ ý cảnh của võ kỹ, dựa vào đó mài giũa đạo tâm cùng với đề thăng độ cao thức hải.

Nhưng biện pháp này chỉ thu được hiệu quả ở mức nhất định, hơn nữa không thể tái sử dụng.

Trọng yếu là đề thăng được bao nhiêu, việc này chẳng ai nói trước được.

Tất nhiên thế gian không thiếu kẻ ngộ tính hơn người, thông qua tu luyện nhiều loại võ kỹ, lĩnh ngộ được nhiều loại ý cảnh, thậm chí thành công vấn đỉnh.

Nhưng đấy là trường hợp cá biệt trong đầu lắm sỏi nên mới “học rộng, hiểu nhiều”.


Chứ đa số học cho cố rồi lẫn lộn ý cảnh, đạo tâm lung lay chưa kịp thành tài đã đi bán muối.

Vậy mới biết chẳng phải vô duyên vô cớ mà các cụ ngày xưa lại thường hay mắng “tham thì thâm”.

Về phần Cao Cường thì ai cũng biết hắn thuộc dạng không được thông minh cho lắm, nhưng bù lại hắn có vận khí nghịch thiên chiếm hết phần thiên hạ.

Ngay lúc này trong tay cầm cuốn Phá Thiên Chuy chính là một minh chứng vô cùng rõ ràng.

Bởi vì hắn đang thiếu hụt biện pháp đột phá đạo tâm, mà theo như đôi dòng giới thiệu thì Phá Thiên Chuy bao hàm ý cảnh đã đạt tới phạm trù Thánh Tâm.

Điều này có nghĩa là một khi luyện thành, sáu tầng bình chướng đạo tâm liền sẽ không còn nữa, chỉ cần tích lũy đầy đủ rồi một đường thẳng tiến thế thôi.

Mặc dù có câu “nói trước bước không qua”, nhưng Cao Cường cực kỳ tự tin trong việc học tập võ kỹ.

Ngoài ra còn có một điểm đáng để mở tiệc ăn mừng, đó là biện pháp đẩy nhanh tiến độ đề thăng độ cao thức hải, trọng yếu là khá thích hợp đối với hắn.

Biện pháp này hơi tương tự như khi ngâm mình dưới Long Trì, điểm khác biệt là thay vì nện búa chữa trị thức hải, hắn cần phải thi triển Phá Thiên Chuy.

Đại khái là tự tay đập phá thức hải, sau đó tiến hành chữa trị, vừa nghĩ thôi là đã thấy đau buốt óc.

Nói chung đây không phải là việc dễ dàng, chỉ cần một chút sai lầm, không chết cũng dở hơi.

Chẳng biết vị đại năng kia có tu luyện bằng biện pháp này hay không, chỉ thấy ghi chú thích là trang cuối bí tịch đính kèm bản công pháp chữa trị thức hải.

Hiệu quả giỏi lắm sánh ngang Độ Tâm Kinh là cùng, vả lại Cao Cường có kinh nghiệm chịu đau nện búa cả năm ròng, công pháp có hay không cũng thế.

Cơ mà nếu đem biện pháp này công bố rộng rãi, không hiểu bàn dân thiên hạ sẽ nghĩ sao?

Thôi quên đi, chắc chẳng ma nào dám sử dụng, khéo có khi còn bị mắng chửi là kẻ thần kinh ý chứ.

Theo thói quen gạt bỏ hết suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu, Cao Cường hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc, rồi mới lật mở xem xét nội dung Phá Thiên Chuy.

“Hửm? Thế quỷ nào có mỗi hình cây búa?”

Nhìn trang giấy họa vẽ hình cây búa xếp đặt dựng đứng, hắn không khỏi buột miệng khe khẽ lẩm bẩm, nhanh tay mở tới những trang tiếp theo xem sao.

Kết quả toàn là trang giấy trắng, một hạt bụi cũng chẳng có, chớ nói chi là chữ viết hay hình ảnh.


Ngước lên thì thấy Tiểu Long Linh đang nhìn mình bằng ánh mắt cười nhạo, thành ra thay vì hỏi thăm, hắn đành phải cay cú ngậm miệng cho thật chặt.

Tưởng bản thiếu gia là kẻ ngu ư?

Hừ, dám khẳng định hình cây búa kia ẩn chứa huyền cơ.

Cao Cường bĩu môi, khẽ hừ lạnh một tiếng, không chút chậm chễ lật trở về trang giấy có hình cây búa, rồi mạnh dạn dùng thần thức thẩm thấu thăm dò.

Đúng như hắn suy đoán, vừa chạm tới hình cây búa là thần thức liền bị lôi vào một không gian kỳ ảo.

Dường như nhận thấy sự hiện diện của hắn, không gian vốn liên tục biến hóa bỗng ngưng đọng thành một vùng đất hoang mạc với bầu trời xanh thẳm.

Tuy nhiên khiến Cao Cường chú ý hơn hết là thân ảnh một người thanh niên trẻ tuổi.

Người này khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn, mái tóc chải vuốt gọn gàng hệt như tài tử điện ảnh. Gã mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần âu đen tuyền và đôi giầy da bóng bẩy. Thêm cái khí chất lạnh lùng sang chảnh, thú thật khi nhìn cứ ngỡ là gã con ông cháu cha.

Không có nửa tia phong phạm cường giả, ra đường giả mạo hoàn khố là chuẩn luôn.

“Chậc.. chậc..” – Đúng lúc này người thanh niên khẽ tặc lưỡi, sau đó cười nói:

“Thật không ngờ tiểu tử ngươi chưa chết, hơn nữa còn là kẻ kế thừa Sinh Mệnh Đại Đạo”

Hể? Nói như vậy có nghĩa gã ất ơ này biết ta?

Cao Cường có chút kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương, hắn cứ tưởng đây chỉ là hư ảnh truyền công, ai ngờ là một tia thần niệm có nhận thức hẳn hoi.

Hít sâu một hơi lấy lại vẻ bình tĩnh, Cao Cường trầm giọng hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao một kẻ như ngươi lại biết ta?”

“Trước tiên không cần lo lắng” – Người thanh niên nhún vai cười nhạt:

“Xin tự giới thiệu bổn tọa là Võ Hạo Nam, hiện đang nắm giữ Tử Thần Thần Vị, là kẻ cai quản Địa Ngục, chức vụ tương đương Diêm Vương bên Âm Phủ. Sở dĩ biết tới ngươi là vì bổn tọa được ủy thác làm trọng tài phân xử vụ cá cược giữa Bạch Lãnh với Lôi”

“Có điều chuyện gì đã trôi qua, liền để nó chôn vùi vào quên lãng đi. Vả lại ngươi được bà lão khủng bố kia cứu sống, hai gã ngốc đó có mười cái mạng cũng không dám tìm tới. Nói chung tiểu tử ngươi có thể yên tâm truy cầu mộng tưởng của bản thân được rồi”


Gã ất ơ này vậy mà là lão đại bên Địa Ngục?

Mang tiếng lão đại một phương, dáng dấp chẳng dọa người bằng mặt hàng Bạch Lãnh kia.

Tuy nhiên gã này ánh mắt độc khiếp người, liếc một cái đã biết là do bà bà cứu sống ta mới ghê rợn.

Cơ mà giọng điệu không phù hợp với lời nói, gã đang kín đáo nhắc nhở thì phải. Xem ra cái vận nó bám vào thân, dù chết đi sống lại cũng không thoát được.

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, Cao Cường ngước lên tặc lưỡi nói:

“Ta tới để học tập chuy pháp, nếu không còn chuyện gì khác thì mau truyền thụ đi”

Thử hỏi trần đời có kẻ nào đi học nghệ mà thái độ ông kễnh như ngươi? Võ Hạo Nam thấy hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn, khóe mắt liền giật giật không ngừng.

Hít sâu một hơi kiềm chế xúc động đánh người, Võ Hạo Nam dơ lên hai ngón tay rồi nói:

“Nếu ngươi vô điều kiện đáp ứng làm hai việc, bổn tọa sẽ truyền thụ bản gốc Phá Thiên Chuy cũng như đưa tặng Hạ Long Giới, còn không thì rời khỏi đi thôi”

Bản gốc Phá Thiên Chuy cùng với Hạ Long Giới, riêng hai món đồ này đã đáng giá để liều mạng.

Mấu chốt là có qua có lại, như vậy khỏi cần phải bái cái gã ất ơ này làm sư phụ.

Hỏi rõ việc gì rồi mới đáp ứng ư? Làm thế sẽ bị gã khinh thường đấy.

Nghĩ được tới đây, Cao Cường gật đầu cái rụp, đầy kiêu ngạo nói:

“Hai việc mà thôi, chuyện nhỏ như con thỏ, bản thiếu gia dùng danh dự đáp ứng với ngươi”

“Rất không tồi” – Võ Hạo Nam không chút tiếc rẻ bật ngón tay cái, nghiêm túc nói:

“Việc thứ nhất, ta muốn tiểu tử ngươi dốc toàn lực đánh đuổi Dị Tộc, đánh sao cho bọn chúng sợ hãi không dám bén mảng xâm lấn Thiên Giới thì mới thôi”

WTF?

Cao Cường nghe xong thiếu chút thần thức nổ tung.

Thánh họ tiên sư cha, toàn thể Thiên Giới hùa vào còn không đánh đuổi được Dị Tộc, thêm ta cái này một con dế nhũi thì cũng ăn thua quái quỷ gì đâu chứ?

Thảo nào không chút tiếc rẻ đưa tặng Hạ Long Giới, hóa ra âm mưu gài hố lão tử.

Vấn đề là đã mạnh miệng đáp ứng, không thể lật lọng đâu này.

Cao Cường trong lòng buồn bực, nhíu mày chất vấn:


“Ngươi cái này vị Thần cao cao tại thượng sao không vỗ một chưởng dọn dẹp bọn chúng?”

“Aizzz..” – Võ Hạo Nam nghe xong liền thở dài rồi nói:

“Kỳ thực thế gian bao gồm rất nhiều Thế Giới ngăn cách tách biệt, trong mỗi Thế Giới đều có Thần Giới Thiên Giới các loại Giới. Dị Tộc xâm lấn Thiên Giới là từ một Thế Giới khác đến đây, sở dĩ chúng ta không thể can thiệp là bởi Thần Giới cũng bị xâm lược”

“Nhìn chung tình huống trên đó đã được giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy, nhưng chúng ta phải thời khắc duy trì trạng thái phòng bị. Mấu chốt là một khi nhúng tay xử lý vấn đề dưới này, đám khốn nạn bên kia liền có cái cớ để tấn công bừa bãi không chút kiêng dè”

Thánh họ, càng nói càng đi xa.

Hỏi thêm nữa khéo có khi lại tòi ra cái Giới cao cấp hơn Thần Giới cũng nên.

“Aizzz..” – Khẽ thở dài một tiếng, Cao Cường gật đầu nói:

“Ta hiểu mình cần phải làm những gì rồi, ngươi nói luôn việc thứ hai cho xong đi”

Phát giác hắn chiến ý bốc lên hừng hực như hỏa diễm, Võ Hạo Nam phi thường hài lòng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, rất lâu sau mới mỉm cười nói:

“Việc thứ hai có liên quan tới tiểu muội của bổn tọa, trước đây tại hạ giới ngươi đã từng gặp mặt nàng. Bổn tọa muốn nhờ ngươi tác động khiến nàng thay đổi lối sống hướng thiện. Chỉ cần thành công, bổn tọa xin thề sẽ hai tay dâng tặng ngươi một món Thần vật”

Tiểu muội? Gặp tại Hạ Giới? Là ai vậy ta?

Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, với đôi mắt tinh quái cùng dáng người nóng bỏng ẩn trong bộ đồ da ôm sát lấy cơ thể.

Cao Cường không khỏi rùng mình như lên cơn sốt rét, kinh hãi lớn tiếng hỏi:

“Tiểu muội ngươi là nữ quỷ Võ Linh Lan kia ư?”

Hỏi xong mới nhớ đối phương tự giới thiệu tên là Võ Hạo Nam, vậy còn lệch đi đâu được nữa?

“Chính xác” – Võ Hạo Nam đắng chát gật đầu trả lời, sau đó thở dài nói tiếp:

“Nàng vốn là một đứa bé đơn thuần, nhưng bởi vì là con lai nửa Thần nửa Quỷ nên bị phần lớn huynh đệ tỷ muội bài xích châm chọc, dẫn tới tính cách biến đổi theo chiều hướng tiêu cực. Bổn tọa thực sự bó tay chịu thua rồi, đành phải nhờ cậy ngươi giúp đỡ nàng”

Giúp giúp cái quần.

Nữ quỷ điên rồ đó không bóp ta chết tươi là đã phúc tổ tám mươi đời rồi đấy.

Cao Cường trong đầu nhớ lại tràng cảnh “một hơi thở” năm xưa, khóe mắt liền mạnh dạn ẩm ướt.

Nhận thấy tình huống không ổn, Võ Hạo Nam liền chọt ngón chỏ lên trán hắn, nghiêm mặt nói:

“Hiện tại bổn tọa hi sinh tia thần niệm này để quán thâu Phá Thiên Chuy cho ngươi. Đừng khiến bổn tọa phải thất vọng, chúc ngươi luôn gặp nhiều may mắn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.