Dưỡng đế

Chương 8


Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 8:

Chương 8
 
Chử Thận nói xong, thật ra cũng không vội vàng đòi câu trả lời của Hồ thị. Hắn chỉ muốn nàng suy nghĩ thật kỹ, ngày hôm sau trả lời chắc chắn cho mình, sau đó tự mình đi tây sương phòng.
 
Lúc đi vào nhà, Hồ thị tâm sự nặng nề, trông thấy Tiếu Nương ngồi ở góc tường chỗ cửa sổ nhỏ, chắc hẳn đã nghe rõ những gì Chử Thận nói với nàng không sót chữ nào, mặt mày không khỏi đỏ lên.

 
Ngược lại Tiếu Nương chủ động mở lời trước với mẫu thân: “Nương, tới đây nói chuyện chút.”
 
Mặc dù da mặt Hồ thị nóng lên nhưng cũng không còn ai để bàn bạc, lập tức liền hỏi nữ nhi: “Con thấy người kia có thành thật không? Có phải là lừa gạt mẹ con chúng ta không, rồi bán đi nơi khác?”
 
Tiếu Nương biết cho dù Chử Thận có nghèo rớt mồng tơi (*) đi nữa cũng không sa đọa đến mức bán phụ nữ trẻ con để kiếm lời. Người ta chính là hán tử không tiếc mạng sống vì tri kỷ.
 
(*) Từ gốc 叮当响 – Đinh đương vang, dùng để ẩn dụ cho hình ảnh nghèo kiết xác (Theo Baidu).
 
Hắn đã mở miệng muốn cưới Hồ thị, chắc hẳn là lời nói đi đôi với việc làm, sẽ không có chuyện đưa mẫu nữ hai người đi bán.
 
Dựa theo cách nhìn của Tiếu Nương, Chử Thận thật sự không phải là người tốt nhất cho vị trí kế phụ.
 
Trong truyện gốc, Chử Thận chẳng qua chỉ là một nhân vật pháo hôi. Lúc này hẳn đã chết vì vết thương nhiễm trùng, chết trong căn miếu đổ nát. Về sau hắn gặp những chuyện gì, tác giả cũng không nhắc đến.
 

Ngược lại, nữ nhi của hắn Chử Kiều Y do tiền thê lưu lại trước khi đi tái giá – là một nhân vật nổi bật. Xem như là thê tử thứ hai bên trong hậu cung hùng hậu của nam chính.
 
Trong cốt truyện gốc, Chử Tùy Phong sau khi trưởng thành tình cờ gặp được thân nữ nhi của nghĩa phụ. Để báo đáp ân tình năm đó của nghĩa phụ, cùng với nỗi đau sau khi mất đi Mạc Nghênh Đình, tình yêu kiếp này của hắn, hắn tục huyền cưới Chử Kiều Y.
 
Thế là Mạc Tiếu Nương lại điên cuồng bắt đầu các hình thức hãm hại, cũng bắt đầu làm hại thê tử thứ hai này. Nghĩ đến điểm này, đối với việc mẫu thân thay đổi tình cảnh của Chử Thận, Tiếu Nương cảm thấy không được lạc quan cho lắm.

 
Nếu như dồn hai cái nồi lớn lại cùng một chỗ. Nam chính lại trở thành em kết nghĩa cong cong vẹo vẹo, nữ chính thứ hai lại trở thành kế muội của nàng. Nhân khẩu trong nhà phức tạp, tình thân khó có thể gắn bó. Mỗi ngày sớm chiều chung đụng, khó đảm bảo kịch bản không phát triển theo hướng lý luận gia đình, huynh đệ huynh muội tương tàn đến đổ máu.
 
Đương nhiên máu chảy thành sông chỉ sợ lại chính là nàng, đứa con của chồng trước. Nam nữ chính nhà người ta chính là vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!
 
Tuy nhiên, Tiếu Nương biết rõ cả rừng nhân vật bên trong cốt truyện, giờ đây đều là người sống sờ sờ.
 
Hành động tùy tiện đề nghị giúp đỡ Chử Thận của nàng đã làm cho Hồ thị lâm vào tình cảnh khốn khó, chuyện này làm cho Tiếu Nương kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc.
 
Bây giờ lại một lần nữa Hồ thị đứng trước lựa chọn quan trọng của cuộc đời, cho dù nàng có là nữ nhi chân chính của Hồ thị thì việc thay mẫu thân mình quyết định cũng không tốt.
 
Lần này Tiếu Nương quyết định ngậm miệng, cẩn thận nhìn Hồ thị đưa ra lựa chọn của mình. Nếu như con đường phía trước đầy gai nhọn, nàng sẽ cùng Hồ thị nhắm mắt tiến lên phía trước.
 
Nghĩ đến chuyện này, nàng chầm chậm mở miệng nói: “Nương, ta còn nhỏ, làm sao biết nhìn người được. Vị Chử bá bá kia ngược lại không giống người xấu, nhưng không biết có phải là phu quân tốt của một nữ tử không. Hết thảy đều nghe người.”
 
Hồ thị lẩm bẩm: “Chử gia kia rất là cao lớn tráng kiện. Nếu như đánh nữ nhân, đúng là không thể chịu đựng nổi… Ta sợ…”
 
Tiếu Nương vội vàng gật đầu nhè nhẹ, cũng cảm thấy Chử Thận kia nhìn qua đúng là bộ dạng mãng phu, không giống như sẽ thương yêu thê tử.
 
Hồ thị không còn ai để thương lượng, chỉ có thể tự mình trằn trọc, suy nghĩ chừng một đêm.
 
Nhưng mà đến sáng sớm hôm sau, lại có người quyết định thay cho Hồ thị. Trời còn chưa sáng, nhưng đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài tường viện. Thì ra là người Mạc gia đuổi đến.
 
Lúc trước, trước khi rời đi Khang thị đã bàn giao lại với quản sự, nếu như Hồ thị kia an phận thủ thường thì không sao. Nhưng nếu như có náo động làm chuyện xấu gì thì nhất định phải nắm chắc cơ hội, kêu lý chính địa phương đến, sau khi làm ồn ào huyên náo xong, đuổi cả Hồ thị lẫn đứa con hoang kia ra khỏi trạch viện.
 
Mạc gia lão thái gia vô cùng yêu thương thanh danh thể diện, làm sao có thể chấp nhận một ngoại thất gây sóng to gió lớn làm cho Mạc gia không yên ổn cho được?
 

Lòng dạ của Khang thị nhỏ nhen, lại không muốn bị công công bà bà cùng trượng phu nói mình lòng dạ độc ác, không để cho người ta sống. Cho nên chỉ có thể thừa dịp cả nhà Mạc gia không có ở Phượng Thành, ép buộc cuộc sống hàng ngày của Hồ thị, sau đó đi tìm một lý do đường hoàng, thoải mái triệt để loại bỏ cái đinh trong mắt này.
 
Bây giờ Hồ thị còn dám nuôi hán tử trong viện, tin đồn truyền đi khắp phố phường, đây chính là cơ hội tốt để xuống tay. Quản sự nghe nói xong, vội vàng tập trung cho đủ người, gọi lý chính địa phương đi đến nơi bắt gian đuổi người.
 
Chỉ tiếc là đoàn người leo thang xông vào trong tường viện, lúc xông vào tây sương phòng chỉ thấy mỗi hán tử cùng một hài tử bảy tuổi đang ngủ trên giường, không cùng Hồ thị ngủ cùng phòng đắp chung chăn.
 
Nhưng mà quản sự đúng là có chuẩn bị mà đến, mặc dù không bắt gian tại giường, cũng nắm được sự thật là trong viện của Hồ thị có nam nhân.
 
Khi đám người kia xông vào phòng của Tiếu Nương cùng mẫu thân, nàng cũng tỉnh dậy. Sau đó phát hiện, tình tiết này cũng xảy ra sớm hơn trong sách.
 
Theo như cốt truyện trong sách, sau khi mẫu thân trở thành gái giang hồ, chưa tới nửa năm, nàng cùng với mẫu thân bị quản sự của Mạc gia đuổi ra khỏi tiểu viện. Hơn nữa trước mặt láng giềng mẫu thân còn bị lão quản sự kia lột áo đánh đập nhục nhã, tạo nên tâm lý vặn vẹo mẫn cảm của nữ phụ Tiếu Nương. Về sau rất kiêng kị chuyện người khác nhắc đến Hồ thị với nàng.
 
Nhưng mà cả đám người kêu gào kia, lúc Chử Thận đứng dậy, liền câm một nửa.
 
Quản sự không ngờ tên hán tử kia thật sự là quá mức cao lớn! Hơn nữa mặt mày lạnh băng, toàn thân sát khí, nhìn qua đúng là bộ dáng không dễ chọc, dáng vẻ tự tin khi nói chuyện cũng giảm đi nhiều.
 
Chử Thận nhìn một lượt, tư thế của những tên này đúng là có chuẩn bị mà đến, trong lòng liền hiểu rõ, bọn họ đến quyết tâm làm khó mẫu nữ Hồ thị.
 
Quản sự kia cũng xem như một kẻ tận tụy, cố lấy chút can đảm lên tiếng: “Ngươi là dã hán tử từ nơi nào đến? Chưa được chủ nhân đồng ý đã tiến vào viện tử của Mạc gia?”
 
Chử Thận có thể để cho lão ta kêu gào như vậy sao? Duỗi cánh tay dài chỉ vài động tác đã có thể đẩy đám người kia ra khỏi phòng của hắn, thẳng thắn nói: “Không vào bằng cửa chính mà vượt tường xông loạn vào? Ngươi chắc là chủ nhân của cái viện này?”
 
Lão quản sự kia trợn mắt nói: “Ta là quản sự Mạc gia, chủ gia không có ở Phượng Thành, dĩ nhiên là ta quản được! Hồ thị không giữ nữ tắc, sao có thể để cho ả ở trong viện tử này làm người ta mất mặt?”
 
Chử Thận cất giọng hỏi: “Ngươi có khế ước bán thân hoặc hôn thư của Hồ thị không?”

 
Lý chính không trả lời được, chỉ nhìn về phía quản sự Mạc gia.
 
Lão quản sự vểnh sợi râu cười lạnh: “Một ả ngoại thất, làm sao có hôn thư cơ chứ? Nhị gia yêu nàng, cũng không có khế ước bán thân!”
 
Chử Thận cười lạnh nói: “Nếu như cái gì cũng không có, chính là nói Hồ thị hoàn toàn không liên quan gì với Mạc gia nhà các người. Các ngươi cứ như hung thần ác sát xâm nhập vào, là đạo lý gì?”
 
Quản sự tròn mắt nói: “Ăn uống của ả đều do Mạc gia cung cấp, lại nuôi một tên hán tử như ngươi, lấy da mặt ở đâu mà sống trong phòng nội viện do Mạc gia bỏ tiền mua?”
 
Chử Thận cười lạnh sải bước đến cửa sân, mở rộng cửa gọi tất cả những láng giềng đang đến đây xem náo nhiệt đi vào, cao giọng nói: “Người Mạc gia không hề quản để mặc cho một tên điêu nô hiếp đáp mẫu nữ không nơi nương tựa. Ngươi nói có cung cấp tiền nuôi dưỡng? Vậy thì sao hai nàng lại chỉ có thể dựa vào giặt hồ may vá mà sống qua ngày? Láng giềng xung quanh đây đều biết nội tình. Ta đây vốn là người quen cũ của Mạc lão thái gia, gặp phải giặc cướp bị thương, xin Mạc gia giúp đỡ, lại bị một tên điêu nô nhà ngươi từ chối. May mắn nhận được sự giúp đỡ của Hồ nương tử mới bảo toàn tính mạng. Bây giờ nếu như thật sự đã nói như vậy, thì sinh nhai của các nàng Mạc gia các người không quản, ta đây sẽ quản. Sau này các nàng ân đoạn nghĩa tuyệt với Mạc gia. Hôm nay lập văn thư làm bằng, để láng giềng cùng lý chính làm chứng, mẫu nữ hai người tuyệt đối không mang theo cái gì của Mạc gia, ngay cả cây kim sợi chỉ. Sau này cho dù là cưới gả hay tang sự cũng hoàn toàn không liên quan!”
 
Đúng lúc này, Tiếu Nương thức thời khóc thút thít một bên: “Quản sự lão gia, một năm nay, ta cùng nương ta không dám lấy tiền tiêu vặt từ chỗ ngài, đều là để hiếu kính cho lão nhân gia ngài. Vì sao ngài lại không buông tha? Vị Chử đại gia này là ta nhìn thấy trong một căn miếu đổ nát. Lúc ấy hắn đã bị thương gần chết, hắn muốn đi Mạc gia tìm người, nhưng ngươi lại không chịu quản cố (*)… Là ta cầu nương ta cứu hắn một mạng, đều là lỗi của ta, lỗi của ta…” Suy yếu nói một hồi, liền tiếp tục thút tha thút thít, Hồ thị cũng từ đó mà bi thương, cũng khóc theo.
 
(*) 管顾 – Quản cố, có nghĩa là sau khi nhận ra nhu cầu của người khác sẽ thỏa mãn yêu cầu của đối phương (Theo Baidu).
 
Lão quản sự không ngờ, một đứa con hoang ngoại thất mà lúc này dám mở miệng, lại còn lời trong lời ngoài tất cả ý tứ đều muốn nói mình tham bạc. Thật sự là đáng hận! Hết lần này đến lần khác nàng nói chuyện đều yếu ớt, nhìn qua đủ mười phần mềm yếu có thể bắt nạt, làm cho người ta đồng tình.
 
Lúc này láng giềng cũng nhao nhao khe khẽ bình luận, có kẻ biết nội tình nói: “Mạc gia vậy mà làm mấy cái chuyện ăn bớt ăn xén đến mức này, nạp ngoại thất để cô nương nhà người ta sinh hài tử cho lại không cho tiền. Vậy là mẫu nữ hai người họ không phải chỉ dựa vào giặt hồ may vá để sống một năm qua sao?”
 
“Chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn, nhưng cũng làm ra chuyện lưu manh vô lại trở mặt không nhận con, người Mạc gia đúng là không muốn thể diện…”
 
“Người kia đúng là bị thương thật. Một thời gian trước, ta còn thấy Hồ thị mời lang trung bốc thuốc mà. Cái người này đúng là quá mức lương thiện rồi, chính là dễ bị nam nhân lừa gạt…”
 
Quản sự không ngờ, mình kéo theo đám người này đến đây lại chính là làm cho Mạc Nhị gia nhà lão ta mất mặt. Nhất thời có chút nóng nảy, mà lời nói này của Chử Thận cũng chính là tâm tư của lão quản sự Mạc gia, thật ra nhân cơ hội này tranh thủ thời gian kết thúc mới được.
 
Chẳng qua là lão muốn nhân cơ hội này nhục mạ Hồ thị, đánh chửi ả một trận. Nhưng bây giờ đám người này lại nghị luận Mạc gia không tử tế, hơn nữa hán tử kia còn mắt trừng trừng làm cho cái suy nghĩ ỷ thế hiếp người của lão ta phải dừng lại.
 
Thế là chuyện tiếp theo cũng không đáng để dông dài. Sau khi hai bên làm xong văn thư không ai nợ ai, Chử Thận đi đến cửa hàng sát vách mua hai bộ quần áo từ trong ra ngoài cho mẫu nữ hai người Hồ thị thay đổi. Những quần áo cũ kia cũng không cần sắp xếp thu dọn, hai bàn tay trống trơn, mới tinh từ trong ra ngoài. Ngay trước mặt các vị láng giềng, Hồ thị – một con chim hoàng yến bước ra khỏi cái lồng son đã cư ngụ nhiều năm.
 
Mẫu nữ hai người Hồ thị thật lâu rồi không rửa mặt trang điểm chỉnh tề. Đợi đến khi hai người rửa mặt, chải tóc chỉnh tề, một thân quần áo mới tinh xuất hiện trước mắt hàng xóm láng giềng, thật sự là rất bắt mắt. Một lớn một nhỏ này đúng là hai mỹ nhân sống sờ sờ nha!
 

Người làm mẫu thân yểu điệu, trên khuôn mặt trứng ngỗng đường nét như được phác họa lên. Còn đứa nhỏ mặt mày sáng sủa rực rỡ, gương mặt nho nhỏ nhọn nhọn.
 
Càng làm cho nhiều người nhỏ giọng thì thầm, hán tử kia đúng là tính toán thật tốt, chính là mua lớn được kèm thêm nhỏ, tự nhiên kiếm được hai mỹ nhân nha!
 
Trong lòng Tiếu Nương hiểu rõ Mạc gia khó có thể tha cho mẫu nữ hai người, lần này ngoại trừ rời đi thì không còn lựa chọn khác.
 
Vì thế nàng chấp nhận mình là một tiểu hài tử, không nên nói gì lung tung, chỉ im lặng đi theo sau lưng Hồ thị. Mà Hồ thị vốn là người không có chủ ý, đối mặt với tình cảnh thình lình trở nên rối loạn, hoàn toàn mất đi khí phách, chỉ để mặc cho Chử Thận sắp xếp.
 
Đợi đến khi Chử Thận trở về từ trạm dịch thuê xe ngựa, nàng mới tỉnh hồn lại, hai mắt đẫm lệ luống cuống hỏi Chử Thận: “Chử gia, đây là ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
 
Tiểu tử Tùy Phong dựng chân ngồi cạnh xe ngựa, nghe thấy lời này, quay người lại nói: “Hồ gia nương tử, cha ta thích người, muốn cưới người làm thê tử, dĩ nhiên là muốn mang người về động phòng!”
 
Chử Thận sờ đầu nghĩa tử, nhìn về phía Hồ thị đang đỏ mặt nhếch miệng cười.
 
Tiếu Nương nhẹ nhàng liếc tiểu tử Chử Tùy Phong kia, không hổ là người cưới tám thê thiếp trong tương lai, từ nhỏ đã có hạt giống lưu manh trong người.
 
Chính là cái kiểu cà lơ phất phơ lại được tác giả cốt truyện tạo nên một hình tượng lãng tử phong lưu phóng khoáng. Không riêng vì khẩu vị của độc giả nam, ngay cả độc giả nữ cũng điên cuồng để lại bình luận dưới truyện, tự xưng là “thê tử thứ chín”, lúc nào cũng muốn bổ khuyết thành thê thiếp thứ chín của nam chính!
 
Mặt khác, người có thể nuôi dưỡng tiểu tử lưu manh này cũng không phải là người ăn chay, vị kế phụ này của nàng đúng là không phải người tốt lành gì.
 
Hôm nay xem như giải vây cho Hồ thị cũng chính là nghi ngờ không trâu bắt chó đi cày, căn bản là không cho Hồ thị có cơ hội lựa chọn! Bây giờ nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng mà hắn nhìn chằm chằm Hồ thị, cái đó thật là tình thế bắt buộc?
 
Bởi vậy có thể thấy được, lấy thân báo đáp ở cổ đại đều là cái cớ cho gặp sắc nảy lòng tham.
 
Nếu như vị thân nương mềm mại yếu ớt này có thân hình tráng kiện như Trương ma ma sát vách, không biết Chử Đại gia có còn muốn nạp thê để báo ân hay không?
 
HẾT CHƯƠNG 8.
 
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.