Dưỡng đế

Chương 7


Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 7:

Chương 7
 
Hồ thị tiễn Trương ma ma rời đi, cả người ỉu xìu. Thế nhưng khi quay lại nhìn nữ nhi, lại miễn cưỡng tươi cười, điều chỉnh tinh thần đi xuống bếp rửa cá nấu canh.
 
Nhờ ơn thanh bội đao kia, mấy ngày nay mẫu nữ Hồ thị và phụ tử Chử Thận cũng được ăn uống thoải mái chút. Trên người Chử Thận có vết thương, cần được bồi bổ nghỉ ngơi.

 
Hồ thị liền mua một con cá lớn, cắt thành ba khúc, lấy đi nấu canh, kho tàu. Còn một khúc ướp muối để dành vài ngày nữa chưng cùng với đậu nành.
 
Từ nhỏ nàng đã bị cha mẹ bán vào gánh hát. Trong lúc giơ tay nhấc chân tất nhiên vẫn mang theo mấy phần phong thái, cho dù là nhặt rau hay cắt hành, thì bàn tay cũng tạo thành hoa lan, chậm rãi nhẹ nhàng.
 
Vì đang ở trong viện nhà mình, Hồ thị cũng không cố gắng làm ra bộ dáng lôi thôi. Mặt mày cũng rửa sạch sẽ, mái tóc dài đen nhánh được quấn bằng một chiếc khăn, còn có mấy sợi tóc rũ xuống nơi gò má, làm nổi bật khuôn mặt trứng ngỗng ngày càng sáng.
 
Mặc dù Chử Thận là nhân sĩ Trung Nguyên, nhưng sống lâu ở Mạc Bắc nên đã quen nhìn những nữ tử Mạc Bắc tướng tá cao to, lâu lắm rồi chưa từng cảm nhận sự mềm mại như liễu rủ này của phụ nhân, hơi lơ đãng nhìn lâu hơn một chút.
 
Đợi đến khi Hồ thị ôm củi nhóm lửa, hắn mới vội vàng bước tới nói: “Những việc nặng này, để ta làm đi!”
 
Hồ thị cũng vội vàng nói: “Vết thương của Chử gia còn chưa lành hẳn, sao có thể làm phiền ngài được?” Nhưng mà Chử Thận không nói hai lời, ôm củi vào nhóm bếp.
 
Tùy Phong nhìn thấy cũng vội vàng đứng dậy giúp nghĩa phụ hắn nhóm lửa. Chẳng qua là khi đứng đậy hắn cố ý vung tay, bao nhiêu bột hồ trên tay hắn đều dính lên đầy đầu Tiếu Nương.
 

Cái tên tiểu tử đầu gấu sau khi tắm rửa sạch sẽ, thật ra là mày rậm, mắt to, khuôn mặt tròn tròn, cái cằm hơi nhọn một chút. Nếu như đến hiện đại, hoàn toàn có thể trở thành người mẫu nhí, hỗ trợ cho vô số cửa hàng trên Taobao.
 
Đáng tiếc cho cái giá trị nhan sắc đẹp đẽ lại không hề đi kèm với tính tình ngây thơ đáng yêu.

 
Điều kiện cần có đầu tiên của nam chính là phải ân oán phân minh.
 
Ân chính là vị Hồ thẩm thẩm mặt mày thiện lành kia, còn oán chính là tiểu nha đầu đanh đá này- kẻ lúc trước kéo cánh tay hắn đến mức trật khớp.
 
Tóm lại là Tùy Phong vừa tròn bảy tuổi đã thấy Mạc Tiếu Nương không vừa mắt.
 
Tiếu Nương im lặng lau chút hồ còn dính trên mặt, muốn đi lật da mặt của tiểu tử đầu gấu kia, nhưng nghĩ đến cảnh sau này Tùy Phong có thể cầm dao đâm nàng, hơn nữa còn uy phong chặt đầu phân thây, lại tiếp tục cúi đầu giặt đồ.
 
Bây giờ nghĩ thêm một chút, vậy mà nàng lại tìm một người chồng nhỏ hơn mình sáu tuổi như Chử Tùy Phong, toàn thân liền nổi hết da gà.
 
Chênh lệch sáu tuổi nha, không riêng về sinh lý, tâm lý còn hơn thế!
 
Đàn ông ngây thơ chưa trưởng thành nào hiểu được đâu là trách nhiệm, gì là đảm đương? Bây giờ nhìn thấy một tiểu tử rắm thối lén lút đang quay đầu nhìn nàng cười âm dương quái khí (*), Tiếu Nương liền thổn thức, bản thân mình lúc trước bị sắc đẹp của đàn ông trẻ tuổi làm cho đầu óc hồ đồ.
 
(*) 阴阳怪气 – Âm dương quái khí, thành ngữ; có nghĩa là thái độ kỳ lạ khó có thể nắm bắt (Theo Baidu).
 
Sau khi trở thành Mạc Tiếu Nương, nàng âm thầm nhắc nhở bản thân mình, sống lại một lần không dễ, nếu như trong thế giới xa lạ này, nàng có thể tránh được hào quang của nam chính, an toàn sống đến tuổi có hôn phối, như vậy nàng nhất định phải lựa chọn một nam nhân lớn tuổi ổn trọng.
 
Về phần đệ đệ tiểu thịt tươi hoạt bát gì đó, nàng chính là xin miễn cho kẻ bất tài!
 
Chỉ trong chốc lát, trong sân nhỏ bên cạnh truyền đến từng đợt mùi thơm của cá. Hồ thị bưng đồ ăn đến bàn bên thính đường, sau đó gọi Chử Thận cùng hai đứa nhỏ vào dùng cơm.
 
Lúc ăn cơm, Chử Thận gắp một miếng cá kho tàu lớn để vào trong chén của Chử Tùy Phong, sau đó từng ngụm từng ngụm uống canh cá. Tùy Phong cũng không hề khách sáo, cắm mặt vào trong chén.

 
Một lớn một nhỏ ăn thong dong mà nhanh chóng, hai người bọn họ đều trà trộn đã lâu ở trong quân doanh của Mạc Bắc, mỗi khi ăn cơm hạ đũa đều hung ác ổn định, chuẩn xác.
 
Trái lại, Hồ thị, rốt cuộc cũng không phải là do mình bỏ tiền ra mua cá, ăn có chút câu nệ, ngại ngùng không động đũa nhiều, chỉ múc mấy thìa canh cá trộn vào trong bát cơm gạo kê, liền cảm thấy thỏa mãn.
 
Còn Ngô Tiếu Tiếu, từ nhỏ đến lớn nhận được giáo dục tinh anh, lúc lên Đại học cũng chưa bao giờ đến nhà ăn. Lễ nghi trong các bữa ăn Trung Tây đều thành thạo, chỉ có một điểm là không biết cách giành đồ ăn với người khác, cho dù có thèm muốn chết cũng theo thói quen đợi mọi người gắp xong mới đưa đũa.
 
Cứ như vậy, chờ đến khi đồ ăn cạn đáy, vậy mà nàng chưa ăn được mấy miếng. Trước đó Chử Thận chỉ một mực nằm trên giường húp cháo loãng, cũng chưa từng ăn chung với các nàng. Hôm nay lần đầu tiên ngồi cùng bàn, thấy đồ ăn đã hết nhưng Tiếu Nương chỉ ăn được mấy miếng, vội vàng đứng dậy muốn thay Tiếu Nương đem thêm chút đồ ăn đến.
 
Hồ thị nhìn thấy hắn đứng dậy mở nắp thức ăn, vội vàng nói: “Chử gia ăn chưa no sao? Hôm nay làm đồ ăn hơi ít, ngày mai nô gia sẽ làm nhiều thêm chút…”
 
Bàn tay đang cầm nắp của Chử Thận dừng lại, thế mới biết hắn cùng tiểu tử Tùy Phong kia ăn hết đồ ăn của cả ngày, ngay cả canh cá cũng uống không còn một giọt nào. Mẫu nữ Hồ thị hai người chỉ có thể nuốt gạo kê khô khan.
 
Hắn nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, chỉ để Tùy Phong ra sân chơi, không đi ra ngoài, quay người vào phòng, ngây người một lát lại mở cửa sân rồi đi ra ngoài.
 
Hồ thị cũng không biết hắn làm gì, chẳng qua bây giờ là giữa trưa, Chử Thận nghênh ngang đi ra ngoài, chỉ sợ phải nhận chỉ trỏ của đám người láng giềng.
 
Kết quả là Chử Thận đi ra ngoài chừng nửa canh giờ. Đến khi quay về, trong tay xách theo một hộp đồ ăn, còn có một túi giấy dầu. Hắn đặt hộp đồ ăn trên mặt bàn, đầu tiên mở bao giấy dầu ra, cười cười nhìn về phòng phía đông gọi: “Tiếu Nương, đây là vịt hun khói ở trước phố, còn nóng bốc khói. Con cùng với nương con đến đây ăn một chút.”
 
Tiếu Nương đang ngồi xếp bằng trên giường với Hồ thị. Trong lúc rảnh rỗi Hồ thị nhận thêu thùa còn nàng thì ngồi một bên, nghiêm túc nhìn xem, muốn học chút thêu thùa đơn giản để phụ giúp cho Hồ thị.
 
Nghe Chử Thận nói như vậy, Hồ thị không khỏi sững sờ, trong lòng liền hiểu rõ, Chử Thận mới ra ngoài, không chừng là đi cầm cố cái gì đó, mua đồ ăn về.
 

Đợi đến khi mẫu nữ hai người đi từ trong nhà ra, Chử Tùy Phong – kẻ vốn đang lấy thanh đao nhỏ gọt gỗ chơi – không cần ai kêu gọi, đã ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, không chút khách sáo gặm chân vịt.
 
Người khác không biết nhưng Tiếu Nương lại biết, cái danh nghĩa “phụ tử” này thật ra lại là chủ tớ.
 
Tiểu tử vô lại kia lại là tiểu chủ tử, mà Chử Thận chỉ là người bên dưới bảo hộ chu toàn cho tiểu chủ tử mà thôi.
 
Do đó Chử Thận cũng không quản chuyện Tùy Phong thiếu cấp bậc lễ nghĩa. Dù sao thì đối với hắn mà nói, chỉ cần tiểu chủ tử ăn no trưởng thành tốt mới đúng lý lẽ.
 
May mắn là lần này Chử Thận mua rất nhiều, ngoại trừ vịt hun khói còn có thịt viên đầu sư tử kho tàu, gà nấu xì dầu cùng với một đĩa măng tươi.
 
Gà vịt không bị ô nhiễm còn được xào nấu tinh tế bằng những cách cổ xưa tầng tầng lớp lớp tinh tế tỉ mỉ. Lúc tư vị cổ xưa xa xăm lan tràn trong miệng, hai mắt Ngô Tiếu Tiếu kích động muốn rơi lệ, bên tai giống như còn vang lên nhạc nền .
 
Cái hạnh phúc hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình, người đã ở trong nghèo khó mấy tháng liền được ăn ở tiệm ăn mới có thể biết được!
 
Đáng tiếc tình cảnh Tiếu Nương vừa ăn hốc mắt vừa ướt át làm cho tiểu tử Tùy Phong khịt mũi khinh thường, tiểu nha đầu đanh đá thật đúng là chẳng ra sao.
 
Có lẽ là Hồ thị cũng lâu rồi chưa được ăn đồ ăn tinh xảo như vậy. Rốt cuộc thì nàng cũng đã từng trải qua mấy ngày sống sung túc, đương nhiên biết những món đồ ăn này là được đóng gói từ Túy Tiên Lâu tốt nhất trong thành. Đoán chừng chỗ đồ ăn này, phải khoảng bốn lượng.
 
Phụ tử bọn họ bị mất lộ phí, Chử Thận thì thiếu chút nữa chết bệnh trong căn miếu đổ nát. Bọn họ đi tìm người thân lại không có kết quả, về sau trên đường đi cần dùng tiền rất nhiều, sao có thể tiêu xài tùy tiện như vậy?
 
Vì vậy mà Hồ thị có chút ăn không vô, chỉ dịu dàng thì thầm nhắc nhở Chử Thận, phải nghĩ đến cuộc sống sau này, cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy.
 
Chử Thận không nói nhiều lời, sau khi cơm nước xong, thỉnh cầu Hồ thị ra sân nói chuyện với hắn một chút.
 
Còn Tiếu Nương sau khi ăn xong, thật sự là không muốn nhìn thấy cái tên tiểu tử đầu gấu Tùy Phong kia nên về phòng trước, tự mình thử sức với công việc may vá.
 
Chỗ hai người nói chuyện rất gần. Hai người nói chuyện trong nội viện, tiếng nói một chữ cũng không thiếu truyền hết vào trong phòng.
 

Ý tứ của Chử Thận rất đơn giản, mặc dù thương thế của hắn chưa khỏi hẳn nhưng mà đã không còn gì trở ngại, cũng đã ở lại đây quấy rầy lâu rồi, cũng nên rời đi. Nhưng mà hắn đi lần này, lại không yên lòng chuyện kế sinh nhai của mẫu nữ hai người Hồ thị. Mạc gia kia căn bản đã mặc kệ hai mẹ con nàng. Bây giờ Hồ thị đưa hắn về nhà dưỡng thương đã bị láng giềng đồn thổi mười phần không chịu nổi, chỉ sợ là cuộc sống của nàng sau này càng gian nan.
 
Chử Thận là kẻ thô thiển, không quen quanh co lòng vòng, mở miệng nói với nàng: “Trước kia ở quê quán ta đã cưới một người thê tử, chỉ là cùng nàng ấy duyên cạn, sau khi nàng ấy sinh hạ một nữ tử, liền muốn hòa ly với ta để tái giá. Sau này ta liền lăn lộn đến Mạc Bắc… Ở đó có Tùy Phong, nhưng chưa hề tục huyền (*), không biết Hồ nương tử ngươi… có nguyện ý đi cùng với ta không?”
 
(*) 续弦 – Tục huyền, dùng để chỉ chuyện có vợ sau khi vợ trước chết (Theo Baidu).
 
Hồ thị thật sự không thể ngờ Chử Thận lại mở miệng muốn dẫn mình đi cùng, ý tứ bên trong lời nói, chẳng phải là … muốn nạp nàng? Nhưng mà hắn lại là họ hàng xa của Mạc gia, tìm người thân không thành, lại muốn thu nạp ngoại thất của Mạc Nhị gia, đây là đạo lý gì vậy?
 
Sau khi nghe Hồ thị nói xong, Chử Thận chỉ hời hợt nói: “Lúc Mạc lão thái gia kia còn trẻ, có kinh thương ở Mạc Bắc, nhận Tùy Phong… nhận ân huệ của tổ phụ Tùy Phong. Khi đó ta gặp phải cướp nên bị trọng thương, đột nhiên nghĩ đến Mạc gia ở nơi này, miễn cưỡng mang theo Tùy Phong đi vào trong thành tìm người, muốn nhờ Mạc gia giúp đỡ một chút, chứ cũng không phải là thân thích gì cho cam. Bây giờ nương tử lại là ân nhân cứu mạng của phụ tử ta, dĩ nhiên là ta nguyện bảo hộ nương tử chu toàn. Chỉ là con đường phía trước còn chưa biết là tốt hay xấu, không biết là nương tử nàng có nguyện ý đi cùng ta chịu khổ hay không?”
 
Chử Thận cũng không nói thẳng ra, nhưng hành vi bội tình bạc nghĩa của Mạc Nhị gia quả thực khiến cho hắn có thành kiến với Mạc gia. Phải chi Hồ thị là một nữ tử ong bướm lả lơi tùy tiện thì chuyện bị Mạc Nhị gia vứt bỏ cũng có thể hiểu được.
 
Nhưng mà theo hắn thấy, Hồ thị này lại là một nữ tử thuần lương yếu ớt. Mặc dù lúc trước là một con hát, nhưng xét đến nguồn gốc thật sự lại là một nữ hài tử trong sạch, xuất thân từ một gia đình nghèo khổ.
 
Bây giờ hắn coi như là người đã chết qua một lần, thật ra với đạo lý đối nhân xử thế đã thông suốt rất nhiều rồi. Hơn nữa, sau khi ở Mạc Bắc lâu, nữ tử nơi đó tái giá cũng chỉ là chuyện dời chỗ ở thôi, chuyện nam nữ ở đó rất cởi mở. So với mấy nữ tử hào phóng của Mạc Bắc, thì Hồ thị trong mắt hắn còn tốt hơn nhiều.
 
Hắn nhận được giao phó của Mạc Bắc Vương, hắn nhất định phải bảo vệ cốt nhục cuối cùng của Vương gia.
 
Lúc trước ở Mạc Bắc hắn dùng tên giả, cho nên không ai có thể tìm ra được nguồn gốc của hắn. Sau lần đại nạn này, hắn có ý định về nhà, lấy vợ sinh con, trải qua cuộc sống yên ổn, cũng nuôi dưỡng tiểu chủ nhân Tùy Phong lớn khôn.
 
Đã như vậy thì so với việc về quê tìm bà mối mai mối, cưới một nữ tử chẳng biết tính nết, không bằng cưới Hồ thị này. Tâm địa của nàng thiện lương, là người ôn hòa, nhất định sẽ đối tốt với nữ nhi tiền thê để lại cùng với Tùy Phong, xem chúng như con ruột.
 
Mặc dù Chử Thận đồng cảm với Hồ thị, nhưng nói cho cùng là cũng có suy nghĩ riêng của mình. Hắn cân nhắc mọi chuyện, cảm thấy cưới Hồ thị thực sự vừa đúng đắn vừa khả thi.
 
HẾT CHƯƠNG 7.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.