Dưỡng đế

Chương 50


Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 50

Chương 50:
 
Thân Dương Quận chúa nghe xong tức giận nói: “Trước hết chưa nói đến chuyện cha nàng chỉ là một quan võ tứ phẩm nho nhỏ. Chỉ nói đến chuyện Chử gia Đại tiểu thư là người đã hứa hôn với nhà người ta, con lại muốn làm người thứ ba dùng thủ đoạn chiếm đoạt thê tử chưa cưới của người ta? Hơn nữa, sắp làm lễ thành hôn, công công của nàng ta vào Kinh thành chủ trì hôn sự cứ thế mà đột tử. Có thể thấy được mạng của tiểu thư này cứng đến mức nào! Vậy mà con còn dám mở miệng nói mấy lời này!”
 
Tiêu Nguyệt Hà không cho là đúng, lệnh cho gã sai vặt thay hắn đổi sang một áo choàng tay rộng viền vàng, tự mình sửa sang phần trước trán của cái mũ đang đội nói: “Mẫu thân thực sự tin vào mấy chuyện quỷ thần như vậy sao? Còn chuyện địa vị của Chử gia cao hay thấp chẳng phải chỉ cần một câu nói của phụ thân hay sao? Nhà chúng ta cần cưới một quý nữ để kéo dài vinh hoa phú quý hay sao? Nếu như người cưới cho nhi tử một người mà ta hài lòng, nhi tử tự mình cố gắng, tự mình giành được tương lai tươi sáng, chẳng phải là so với chuyện ỷ vào gia đình của nhạc phụ vẫn tốt hơn sao?”

 
Thân Dương Quận chúa cũng lười nghe mấy lời miệng lưỡi trơn tru của Tiêu Nguyệt Hà. Bây giờ Thiều Hoa Công chúa đã đổ, tâm tư của bà cũng lung lay,  nhi tức tương lai nhà ai mà không được vì sao phải tìm đến kế nữ của một quan võ nho nhỏ?
 
Dưới cái nhìn của một mẫu thân mà nói: Chẳng qua là từ nhỏ Tiêu Nguyệt Hà đã quen kiêu căng, thật sự không có cái gì mà hắn không có được. Cho nên chuyện Chử gia từ chối lúc trước thật sự trở thành tâm bệnh của hắn, mới càng để bụng thôi. Đợi đến khi giới thiệu một cô nương tốt, chỉ cần dáng vẻ đủ đẹp, bà nghĩ là nhi tử cũng sẽ tình nguyện cưới mà thôi.
 
Tuy nhiên so với suy nghĩ của Thân Dương Quận chúa, Tiêu Nguyệt Hà còn để bụng hơn. Hôm nay hắn ăn mặc đẹp đẽ sáng sủa, chỉnh là biết Tiếu Nương đã đồng ý cái hẹn với Trác tiểu thư, muốn đi cổ vũ Liên Sơn tiên sinh.
 
Vị Liên Sơn tiên sinh này chính là nhạc sư thường xuyên ra vào phủ vương hầu tướng, chỉ bằng một khúc (*) mà thành danh.
 
(*) 平沙落雁 – Bình sa lạc nhạn, một trong thập đại danh khúc của Trung Hoa, các bạn có thể tìm từ khóa “Bình sa lạc nhạn” trên YouTube để nghe thử.
 
Gần đây hắn gặp được một thanh cổ cầm, thế là mời các bằng hữu là nhân sĩ nổi danh, đến nhạc quá của hắn thưởng thức.
 
Tiêu Nguyệt Hà biết Tiếu Nương cũng muốn tham gia, do đó cho dù không thích nghe cổ cầm lắm cũng cố ý đến để cổ vũ, mượn cơ hội này mà gặp nàng một lần.
 

Lúc trước, vì mẫu thân của hắn đã muốn đồng ý với Thiều Hoa Công chúa, cho nên đương nhiên hắn không tiện cố gắng lấy lòng Chử gia Đại tiểu thư, ép buộc nữ nhi nhà người ta làm thiếp của mình.
 
Nhưng hôm nay mẫu thân lại không có lý do bức bách mình, hắn đương nhiên có thể bày tỏ nỗi lòng cho tiểu thư kia biết.
 
Tuy là nàng đã có hôn ước nhưng một tên tiểu tử nông thôn thì sao có thể xứng được cơ chứ? Thời gian ba năm làm sao nữ nhi nhà người ta có thể chờ đợi được?
 
Tiêu Nguyệt Hà cảm thấy chuyện này đúng là có cơ hội bàn bạc cân nhắc.
 

Chẳng qua không biết có phải là bận tâm đến công công tương lai vừa mới xuống mồ, mà Tiếu Nương kia đã hơn ba tháng chưa từng gặp gỡ người nào.
 
Từ nhỏ Tiêu Nguyệt Hà đã có được mấy người hầu gái xinh xắn vây quanh hầu hạ, hơn nữa tướng mạo còn anh tuấn, cho nên trong chuyện qua lại với nữ tử cũng chẳng cần hao tâm tổn trí.
 
Vì sao nữ tử đầu tiên hắn động lòng trong đời lại là vị hôn thê đã trao đổi hôn thư của kẻ khác chứ? Loại cảm giác chua xót ê ẩm trong lòng, trằn trọc không yên thấp thỏm lo âu, mơ tưởng mong cầu khó nhịn được.
 
Bây giờ đã mấy tháng không được gặp nhau, thậm chí có mấy lần hắn cố ý dừng lại bên ngoài cổng Chử phủ, chẳng qua cũng chỉ có thể nhìn thấy được một bên mặt của cô nương bước từ trên xe ngựa xuống, vội vàng đi vào phủ.
 
Lúc này Tiêu Nguyệt Hà thật sự chính là tương tư đến tận xương.
 
May mắn là trước đây vài ngày, Chử Chỉ huy sứ hồi Kinh, lúc này mới nhìn thấy hai vị cô nương Chử gia ra ngoài lui tới xã giao.
 
Hôm nay thật vất vả lắm mới có cơ hội quang minh chính đại gặp nhau, Tiêu Nguyệt Hà chỉ cảm thấy trong lòng nhảy nhót một hồi.
 
Ngoài ra còn có Chử gia Nhị cô nương cũng muốn nhảy nhót.
 
Vài ngày trước, Tiếu Nương kia cũng chẳng hiểu vì sao, thật sự là dù chết cũng không chịu ra ngoài xã giao. Chỉ nói với Hồ thẩm, dù sao thì phụ thân của Thịnh Hiên đã qua đời, cho dù nàng vẫn chưa thành lễ không cần phải tận hiếu nhưng cũng không nên đi khắp nơi uống trà uống rượu.
 
Kết quả Hồ thẩm thấy có lý, cũng vì đó mà cấm Kiều Y ra ngoài theo. Toàn bộ Chử gia giống như mất đi phụ mẫu, Hồ thị cả ngày nhìn Tiếu Nương liền thở dài còn lén lút lau nước mắt.
 
Nàng cũng không rõ vì sao Hồ thị lại như thế, sau này nghe mấy lời bàn tán của bọn hạ nhân mới biết, bên ngoài mơ hồ như đang điên cuồng đồn thổi chuyện mạng của Tiếu Nương cứng rắn khắc chết công công.
 
Hồ thị nghe xong đương nhiên cảm thấy khó chịu mà rơi lệ.
 
Trong nhà như có phụ mẫu mất, nàng mệt mỏi cũng không tiện phàn nàn, chỉ có thể ở bên trong phủ trạch đè nén. Còn tỷ tỷ Tiếu Nương lại cùng Hồng Bình tiểu thư ngoại lai kia thân thiết với nhau.
 
Mấy thứ nữ học đã học được ở nông thôn xem như bỏ không rồi! Tiếu Nương vậy mà bỏ đi váy lụa, vấn tóc bằng bao vải, cả ngày cùng Hồng Bình luyện tập mấy ngón nghề đánh nhau bằng gậy gộc trong sân luyện võ của cha.
 
Mấy lúc nàng nhàm chán đã từng ở một bên quan sát một chút. Vị Hồng Bình kia dạy tỷ tỷ cái gì?

 
Cái gì mà nắm lấy chỗ quan trọng liên quan đến sinh mạng, giật lấy cái làm hắn đoạn tử tuyệt tôn… Còn dùng hai ngón tay cắm vào một cách tàn nhẫn, loại chiêu thức hủy hoại đôi mắt của tặc tử.
 
Đây chính là chuyện ở bên trong sân nhà mình. Nếu như ở nhà khác mà nghe được mấy câu này, nàng liền phải báo quan đến bắt người!
 
Bây giờ Kiều Y cũng có chút tự giác của tiểu thư quan gia, không khỏi nghiêm mặt nhắc nhở Tiếu Nương vài câu, nếu như cứ học như thế này cho dù bát tự của nàng không cứng, thì trong tương lai cũng lỡ tay đánh chết phu quân.
 
Thế nhưng Tiếu Nương lại nghiêm túc nói: “Suýt nữa quên mất, ngươi cũng nên đi theo Bình tỷ tỷ học qua một chút. Nữ hài tử học được mấy chiêu thức phòng thân mới có thể không gặp phải tai họa…”
 
Cứ nghĩ chỉ nói vậy thôi, vậy mà cũng bắt buộc nàng thay quần áo, kết cục phải đánh bao cát, móc đôi mắt, giật lấy chỗ khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn…
 
May mà phụ thân Chử Thận đã về, lúc này mới làm cho Kiều Y giống như được đại xá.
 
Thậm chí nàng còn chưa kịp kể rõ nỗi sầu muộn vì nhớ cha, liền không kịp chờ đợi mà cáo trạng với cha, nói đến chuyện Tiếu Nương học cái xấu.
 
Đầu tiên Chử Thận nhíu mày, không nặng không nhẹ khiển trách Tiếu Nương mấy câu.
 
Sau đó Tiếu Nương đi theo cha vào thư phòng, cũng chẳng biết rót loại thuốc mê gì, chờ đến khi đi ra, khuôn mặt cha căng lên như dây đàn, chỉ yêu cầu Kiều Y đi theo hai vị tỷ tỷ luyện võ cho tốt. Ngày khác, hắn sẽ phân bổ một vài người luyện võ trong quân doanh, để cho các nàng luyện tập đánh hoặc bị đánh ngã…
 
Kiều Y nghe xong trợn trắng mắt như hạt châu, nhưng cũng không thể làm gì khác.
 
Mặc kệ là như thế nào, cha trở về, bên trong phủ trạch thật sự là linh hoạt hơn. Đi cùng với phụ thân trở về còn có Tùy Phong người rời nhà thật lâu.
 
Thế nhưng thiếu niên ở Hoài Sơn vất vả lắm mới nuôi thành trắng mịn, chẳng hiểu vì sao khuôn mặt lại đen hơn chút, cái đầu cũng cao lên không ít, làm cho người ta nhìn qua nhưng không dám nhận.
 
Chử Thận cùng Tùy Phong cùng nhau trở về thì Hồng Bình kia lại muốn rời đi.
 
Làm phiền lâu như vậy, tình cảm của Tiếu Nương cùng Hồng Bình ngày càng khăng khít. Hôm chia tay nhau đúng là có chút khó tách khó phân.

 
Hồ thị, người vẫn luôn u buồn kể từ sau khi mang thai, khi có trượng phu bên cạnh, có người dựa dẫm, cuối cùng cũng không để tâm mấy chuyện vụn vặt.
 
Còn Tiếu Nương cuối cùng cũng mở lời, đồng ý tiếp nhận thiếp mời của Trác tiểu thư, nghe một chút nhã nhạc của Liên Sơn tiên sinh.
 
Đợi đến khi xe ngựa chở hai vị cô nương cuối cùng cũng đã tới nhạc phường lớn nhất Kinh thành, nơi này dòng người chen chúc nhốn nháo, chư vị quần áo hoa lệ, quan nhân cùng nữ quyến nhao nhao bước xuống từ xe ngựa.
 
Tuy là phong tục của Đại Tần đã cởi mở, thế nhưng mấy chỗ như nhạc phường vẫn xem là một chốn ăn chơi, nếu như nữ quyến đến đây, phần lớn phải có nam tử trong nhà đi cùng.
 
Do đó lần này người đi cùng hai đóa hoa Chử gia ra ngoài, chính là Tùy Phong người vừa về nhà.
 
Không hiểu vì sao, lần này phụ thân cũng không ngăn cản Tùy Phong xuất hiện ở những lần xã giao trong Kinh thành, ngược lại còn chủ động mở lời để hắn đưa hai vị tỷ tỷ đi.
 
Trong lúc Tiếu Nương thăm dò từ bên trong xe ngựa, liền trông thấy thiếu niên đang cưỡi trên con tuấn mã đi theo bên cạnh xe.
 
Nàng quản lý công việc vặt trong phủ, thế mà khi Tùy Phong trở về, toàn thân quần áo phong trần mệt mỏi, ngay cả y phục tắm giặt cũng không có, cũng không biết đoạn đường này trải qua những gì.
 
May mà cách mỗi tháng Tiếu Nương đều làm thân xiêm y cho hắn theo thói quen, trong rương quần áo ngược lại tích cóp được không ít đồ thích hợp. Còn áo lót bên trong, cũng lấy mấy loại vải vóc mềm mại bên trong khố phòng, tìm đến mấy người nha hoàn ma ma biết thêu thùa, nhanh chóng làm cho hắn mấy bộ.
 
Bây giờ ra ngoài gặp người khác, chỉ thấy bên trong hắn mặc một bộ thường phục màu nhạt thêu hoa, áo khoác cưỡi ngựa là một cái áo bào màu trắng thuần chống bụi. Trên đầu không bọc khăn, thay vào đó lại học theo thói quen của con cháu nhà Vương hầu, mái tóc so le không đồng đều được bôi dầu sau đó bện lại một chỗ, buộc lên bên trong một cái phát quan (*) bằng bạch ngọc, lại dùng một cây trăm bằng bạch ngọc cố định lại, nghiễm nhiên trở thành một thiếu niên nhanh nhẹn.
 
(*) Hình ảnh minh họa cho phát quan:
 

 
Tuy là làn da bị phơi ngăm đen, thế nhưng vẫn không che giấu được đôi mắt sáng như sao, cùng mũi cao mày kiếm.
 
Nhìn hắn lưu loát xuống ngựa, tay áo dài nhanh nhẹn phóng khoáng, Tiếu Nương rất hài lòng với tay nghề của mình, nàng bây giờ cho dù không còn là người đại diện cũng có thể không chút trở ngại vượt khỏi biên giới trở thành người thợ may kim bài, tiếp nhận chút nghiệp tự mình cắt may Hán phục.
 
Sau khi Tùy Phong xuống ngựa, liền tới trước xe ngựa đỡ hai vị tỷ tỷ xuống.
 
Sau đó dưới tiếng ca đón khách của những nữ kỹ chậm rãi đi vào bên trong nhạc phường.
 
Bên trong nhạc phường đã được xếp đầy bàn ghế, bên trên còn được đặt các bảng nhỏ có tên của tân khách.

 
Tiếu Nương nhìn qua hai lần, tìm tới cái bàn có viết Chử phủ ngồi xuống, lúc này có mấy cái bàn khác đã có người ngồi.
 
Lại có một thị nữ mặc một trường bào thêu hoa mẫu đơn thuần một màu rảo bước đến trước bàn chỗ tân khách, đưa lên bảng hiệu các loại canh. Phía trên đều là tên của các loại canh lưu hành hiện thời, chẳng hạn như canh đu đủ, canh vô trần, canh bách diệp, canh thiên hương nhất đẳng. Tiếu Nương gọi cho bản thân cùng Kiều Y canh đu đủ, thân là thiếu nữ nhất định phải chú ý kỹ đến dinh dưỡng trong thời kỳ phát dục.
 
Gọi cho Tùy Phong canh vô trần, thanh lọc một chút sự nóng nảy đầy tràn của thiếu niên, lại thuận tiện chọn một đĩa trái cây cùng điểm tâm hào phóng một chút.
 
Chỉ trong chốc lát, bọn thị nữ bưng thức ăn bao gồm canh cùng đĩa trái cây, điểm tâm bày tràn đầy một bàn. Còn có người chuyên phụ trách đưa khăn đã được hấp nóng đặt lên khay trúc lên trước mặt chư vị.
 
Đúng lúc này, cái bàn trống bên cạnh nàng cũng có người ngồi vào.
 
Tiếu Nương quay đầu qua nhìn, chính là Tiêu Nguyệt Hà, người mà nàng chỉ sợ tránh không kịp kia.
 
Tiêu Nguyệt Hà ngồi xuống chọn xong canh xong, liền quay qua nhìn Tiếu Nương khẽ mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp, không biết gần đây hai vị tiểu thư có khỏe không?”
 
Tiếu Nương hơi gật đầu, xem như hoàn lễ, sau đó ngồi thẳng lưng không nhìn hắn nữa.
 
Mà ánh mắt của Thế tử gia tự nhiên dừng lại trên người của vị thiếu niên đang ngồi bên cạnh Tiếu Nương: “Xin hỏi vị công tử này là…”
 
Kiều Y ở một bên cười nói: “Đây chính là đệ đệ của ta Tùy Phong, lúc trước ra ngoài cầu học. Năm đó hắn bồi thi nhưng đã đậu cống sinh, rất lợi hại đó!”
 
Tiêu Nguyệt Hà nghe xong, chính là tiểu cữu cữu tương lai, đương nhiên là nhìn thiếu niên càng thêm thuận mắt, chỉ mỉm cười ra vẻ tôn kính có lễ phép mà đối đãi, bắt chuyện vài câu với Tùy Phong thiếu gia.
 
Hắn khó có khi bình dị gần gũi, đáng tiếc là tên tiểu tử này đúng là một tên mặt lạnh, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn… Cái thứ gì đâu! Chỉ là một cống sinh nho nhỏ, lại bày ra cái dáng vẻ của Hoàng đế!
 
Đương nhiên Tùy Phong sẽ không hòa nhã với hắn ta! Chẳng qua chỉ là một tên sao chổi bên trong cửa nhà Vương hầu, mạng cứng đến nỗi kém chút nữa khắc chết Tiếu Nương, thế mà còn dám đến đây rêu rao!
 
Trong nguyên tác, lần đầu tiên hai kẻ thù không đội trời chung gặp nhau dường như cũng chẳng có chút cảm tình nào.
 
HẾT CHƯƠNG 50.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.