Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 49
Chương 49:
Nghe mấy lời này của Hồng Bình, Tiếu Nương ngây ngẩn cả người, ngoại trừ Thịnh Ca vẫn còn đang đái dầm, thì chỉ còn lại Tùy Phong.
Thế nhưng từ khi nào mà Tùy Phong trở thành sư đệ của Hồng Bình? Hơn nữa, từ khi nào hắn tham dự vào cái sự kiện gan to bằng trời này?
Thì ra cho dù Tùy Phong đến Mạc gia nhưng vẫn không hề bỏ võ theo văn. Mặc dù thiếu một sư phụ luyện võ là Chử Thận nhưng vẫn âm thầm tập luyện quyền cước trong mảnh sân trống ở nội viện.
Có điều Mạc gia Đại tiểu thư Mạc Nghênh Đình ốm yếu không chịu đựng được âm thanh bình bịch khi đấm đá vào bao cát. Tùy Phong cũng không làm cho người ta ghét bỏ, liền bớt thời gian xuất phủ ra sau núi luyện tập.
Dần dần như thế, liền quen biết một ông lão đào khoai đằng sau núi.
Ông lão này chính là sư phụ dạy võ cho Hồng Bình — Lỗ Tật Phong.
Ông đã từng là một vị hiệp sĩ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là cuộc đời ông rất thích chưng cất rượu. Nếu như muốn so quyền cước với ông, trước hết phải liều mạng so tửu lực trước. Do đó có người nói trong giang hồ ông có thể có địa vị chưa chắc đã do quyền cước lợi hại, mà bởi vì hơn phân nửa người khiêu chiến với ông đều nằm bẹp dí vì uống rượu, vì thế người ta gọi ông là “Lỗ Tửu Đàm”.
Lúc đó Tửu Đàm đại hiệp mê mẩn một loại rượu được ủ từ khoai lang đặc sản Hoài Sơn, cho nên tới Hoài Sơn đào khoai lang.
Tùy Phong nhìn thấy ông lão bước chân nhẹ nhàng, vậy mà có thể leo núi, trèo lên đá, đương nhiên là sinh lòng hiếu kỳ, dứt khoát đi theo ông, muốn bái ông làm thầy, học tập khinh công.
Yêu cầu thu nhận đồ đệ của Lỗ Tửu Đàm vẫn luôn khắc nghiệt, đồ đệ được thu nhận nhất định phải là hào kiệt trong chuyện uống rượu, còn phải có một đầu lưỡi để đánh giá rượu. Chẳng hạn như Hồng Bình, từ lúc bảy tuổi đã có thể uống rượu năm bát không ngã, khiến cho Lỗ đại hiệp như nhặt được báu vật, chuẩn bị gieo trồng bồi dưỡng một người kế tục của mình.
Do đó ông thấy một thiếu niên quấn quýt say mê, liền lấy một bình rượu mạnh khiến cho hắn biết khó mà lui.
Ai ngờ vị thiếu niên này sinh trưởng ở Bắc quốc, từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh đốt đao lăn trong rượu, uống ừng ực, phóng khoáng như đang uống nước suối.
Lỗ Tửu Đàm không ngờ gặp được một người có khả năng đào tạo như vậy, nhất thời rất chi là mừng rỡ, ngày hôm sau liền dẫn theo Tùy Phong so đấu tửu lực.
Cuối cùng tiểu anh hào tửu quốc hoàn toàn bắt được trái tim của Lỗ Tửu Đàm làm tù binh, vui vẻ đồng ý thu nhận hắn làm đồ đệ.
Trong đời đồ đệ hiền khó có thể kiếm được, Lỗ Tật Phong không ngờ mình lại có thể thu nhận được hai vị tiểu anh hào tửu quốc. Sau này, có ăn lạc uống rượu, cũng không cần chờ ánh trăng lên cao, cùng với cái bóng liền thành ba người (*), chẳng phải là càng sung sướng hơn sao?
(*) Tác giả mượn ý thơ trong bài thơ (Một mình uống rượu dưới trăng) của tác giả Lý Bạch. Hai câu thơ gốc là “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân – Nâng chén mời trăng sáng, đối bóng thành ba người”. (Tham khảo thivien.net)
Mừng rỡ qua đi, không thể nào thiếu được chuyện gọi Hồng Bình tới, để sư tỷ sư đệ bọn họ nhận nhau, so tài so bản lĩnh cao thấp.
Ai ngờ, sau khi đôi sư tỷ sư đệ này gặp nhau mới phát hiện ra là phụ thân của nhau lại chính là người quen cũ, thật đúng là thân càng thêm thân.
Ban đầu Tùy Phong vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn học võ, coi như ông lão này cố ý làm khó dễ vẫn luôn vui vẻ chịu đựng. Thế nhưng sau khi gặp được Hồng Bình, từ trong miệng nàng mới biết được cái vị Lỗ Tửu Đàm này thật sự vẫn luôn không đáng tin cậy như thế.
Đáng tiếc là một ngày là thầy cả đời là cha, Tùy Phong không cẩn thận bái vị ma men (*) này làm sư phụ, chưa học được tí bản lĩnh nào, vậy mà ròng rã một tháng trời giúp sư phụ đào khoai lang. Đợi cho đến khi trên bàn tay có thể mài ra một lớp phồng rộp thật dày, lúc này Lỗ Tửu Đàm mới không vội vàng không hoảng hốt dạy hắn một chiêu thức tróc nã cương cân thiết cốt (**).
(*) Từ gốc 酒蒙子 – Tửu Mông tử, cách nói của người Đông Bắc, dùng để chỉ những người làm bạn với rượu, không làm nên trò trống gì, trên người thường sẽ nghe được mùi rượu (Theo Baidu).
(**) 钢筋铁骨 – Cương cân thiết cốt, thành ngữ, có nghĩa là gân cốt cứng rắn như sắt thép (Theo Baidu).
Kể từ đó, Tùy Phong nối gót theo sư tỷ, đi lên núi giúp sư phụ đào khoai lang ủ rượu, ngẫu nhiên học được chút chiêu thức trên con đường đời.
Cứ như thế mà hai năm nhanh chóng trôi qua. Hồng Bình cùng Tùy Phong vẫn thường xuyên qua lại, mượn chuyện phụ thân thường xuyên đi Mạc Bắc, cung cấp cho Tùy Phong một chút tin tức liên quan đến tình hình Mạc Bắc gần đây.
Do đó giữa hai người vẫn thường xuyên liên lạc, thậm chí chuyện Hồng Bình bị phụ thân của nàng đưa đến Chử gia ở Kinh thành cũng có phần nguyên nhân từ mấy lời nói vô tình của Tùy Phong với Hồng gia.
Khi hắn nghe nói Hồng gia có ý muốn để Hồng Bình học quy củ, chỉ nói tỷ tỷ của mình là Tiếu Nương đoan trang hiền lành văn nhã, nhất định có thể hòa hợp được với Hồng Bình.
Hiểu được cặn kẽ chân tướng trong huyên náo.
Tiếu Nương châm chước luận ra được mấy chuyện có hậu quả nghiêm trọng:
Thứ nhất, Tùy Phong không học điều tốt, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu say rượu.
Thứ hai, bạn bè kết giao của Tùy Phong tùy ý, chưa bàn đến chuyện bái một người sư phụ ma men. Hắn từ đâu có thể quen biết được một tên hái hoa tặc như vậy mà giới thiệu cho Hồng Bình? Có thể thấy được hai năm qua hắn đã kết giao vô số bằng hữu hư hỏng, con đường phát triển có phần nghiêng lệch.
Thứ ba, một ý tưởng tà môn như vậy, vì sao hắn có thể nghĩ ra được? Những tri thức Thánh hiền mà phu tử dạy dỗ trước đây đều bị hắn cho ra ngoài hết rồi phải không?
Tiếu Nương càng nghĩ càng tức giận, chỉ hận không có Tùy Phong ở trước mắt, nàng không nhéo lỗ tai của hắn mới là lạ!
Kết quả Hồng Bình nghe mấy lời ảo não của nàng, liền nhếch miệng cười một tiếng, bạch quang lập lòe nói: “Muốn dạy dỗ hắn? Hắn ở ngay trong Kinh thành mà!”
Tùy Phong đúng là đang ở Kinh thành, có điều lần này hắn không phải lén lút vụng trộm đi mà danh chính ngôn thuận xin phép Mạc lão thái gia, lấy cớ là muốn đưa tỷ tỷ Tiếu Nương đến nhà chồng, lại đến Kinh thành.
Thật ra thì Mạc lão thái gia cũng phát hiện, có chút kiểm soát không nổi tiểu tử này.
Tuổi còn nhỏ nhưng lại quá có chủ ý! Đôi lúc thình lình làm ra mấy chuyện khiến cho lòng người hãi hùng khiếp vía!
Với lý do đạo nghĩa cùng thấu tình đạt lý, Mạc lão thái gia đương nhiên cố gắng hết sức chăm sóc vị cô nhi Mạc Bắc Vương này. Thế nhưng hài tử đã lớn phải trả về. Tùy Phong nói muốn trở về, lần này ông cũng không có ngăn cản nhiều, miễn cho hắn lại lén lút trốn đi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà Tùy Phong cũng không phải quay về Chử gia, mà một đường vừa đi vừa nghỉ. Cuối cùng hội họp với Hồng gia, âm thầm làm một số chuyện sau đó mới về Kinh thành.
Thật ra thì Tùy Phong đã biết chuyện hôn sự của Tiếu Nương bị trì hoãn, chỉ là giữ lại bức thư kia không cho Mạc lão thái gia biết được mà thôi.
Nhưng khi hắn vừa trở về Kinh, chính là đuổi tới khi Hồng Bình giết người bên trong ngõ tối để cho thủ hạ của phụ thân giải quyết thay những chuyện còn lại.
Khi hắn lén lút gặp mặt Hồng Bình, sau biết được nguyên nhân trong đó, đôi mắt lập tức tản ra ý lạnh không nói nên lời. Sau khi thương lượng cùng sư tỷ một phen, liền định ra kế hoạch, phân phối người lén lút giải quyết chuyện này.
Hắn không quay về Chử gia là bởi vì hắn còn phải đi Mạc Bắc một chuyến, không muốn bị người nhà nhớ thương, đợi đến khi quay lại sẽ về nhà.
Không ngờ sư tỷ Hồng Bình miệng rộng, cuối cùng cũng khai ra hắn.
Trong lúc Tiếu Nương đi theo sự dẫn dắt của Hồng Bình đuổi tới khách điếm, ngăn Tùy Phong ở trong phòng.
Non nửa năm không gặp, hắn lại cao thêm không ít, đúng là mơ hồ còn cao hơn Tiếu Nương nửa cái đầu.
Dưới cái nhìn của Tiếu Nương, mặc dù trong tương lai nam chính uy phong lẫm liệt, nhưng hiện tại hắn vẫn còn là con nít, đương nhiên phải có dáng vẻ của một hài tử, có điều mới chỉ mấy năm không ở bên người, sao có thể thành ra dạng này rồi?
Do đó vừa vào phòng, bệnh nghề nghiệp của một người quản lý kim bài lại xuất hiện. Nào là tam quan trong cuộc sống, đến triển vọng trong tương lai, lại đến hình ảnh của hắn trong lòng bạn bè người thân, tận tình khuyên bảo an ủi, đương nhiên là muốn Tùy Phong ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tâm tính không thể phóng túng, biến thành một hình ảnh sai lầm không thể nào vãn hồi được.
Mấy năm nay trình độ nhẫn nại của Tùy Phong cũng tăng lên, so với Kiều Y còn nhận được sự chỉ bảo hơn nhiều. Tiếu Nương nói đến mấy chuyện kia, hắn khéo léo ngồi bên người nàng, sau đó từ trong ngực móc ra một cây trâm bằng bạc, cắm lên đầu nàng.
Tiếu Nương thuận theo lấy cây trâm kia xuống, phát hiện đó là một cây trâm bạc được khảm ngọc hòa điền (*).
(*) 和田玉 – Ngọc hòa điền, là một trong tứ đại danh ngọc của Trung Quốc (Theo Baidu).
Chất ngọc kia được mài đến trong suốt, có vân tinh tế như một cánh hoa phù dung, chế tác độc đáo, phẩm vị không tầm thường.
Lúc Tiếu Nương ngẩng đầu, Tùy Phong vẫn đang quan sát nàng hỏi: “Thích không? Ta thay Hồng gia làm việc, kiếm được bạc mua cho ngươi.”
Hài tử biết điều như vậy, Tiếu Nương có chút không mắng nổi nữa, chỉ xị mặt nói: “Kiếm bạc để làm gì? Có dám nói cho ta nghe không? Nếu như kiếm tiền, vẫn nên hiếu kính phụ mẫu, mua cho ta cái này làm gì?”
Tùy Phong đưa tay lấy cây trâm kia, lại tiếp tục cắm lên đầu nàng nói: “Đều mua cho người trong nhà, ngay cả Thịnh Ca cũng có không ít, chẳng phải là gặp ngươi đầu tiên cho nên lấy ra cho ngươi trước hay sao. Nếu như ngươi không thích, ta sẽ đổi lại.”
Làn da của Tiếu Nương trắng muốt, mái tóc lại đen nhánh như lông quạ. Do đó cây trâm bạc ngọc hòa điền cắm vào thật sự là cực kỳ thích hợp. Khuôn mặt kiều diễm lại được nổi bật lên mấy phần.
Tùy Phong không ngừng nhìn chằm chằm, ánh mắt kia giống như nhìn con chó lúc trước hắn nuôi đang gặm xương, có mười phần cảm giác vui mừng có thành tựu…
Cắm xong cây trâm, hắn lại đi rót nước cho Tiếu Nương.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người đến gõ cửa.
Tùy Phong đi đến, một hán tử cường tráng rõ ràng mang theo nét đặc trưng của người Mạc Bắc, mũi sâu cùng ngực nở đi đến, kính cẩn ôm quyền nói: “Thiếu chủ, tin tức của Mạc Bắc đã đến.”
Tùy Phong nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu hắn lui xuống.
Tiếu Nương uống nước được một nửa, liền bị nghẹn trong cổ họng.
Người kia gọi Tùy Phong là Thiếu chủ, có thể thấy được là bộ hạ cũ của Mạc Bắc Vương. Thế nhưng dựa theo cốt truyện gốc, Tùy Phong vốn là ở tại Mạc gia áo cơm không lo mà trưởng thành, thuận tiện nói chuyện yêu đương.
Nhưng bây giờ, kế hoạch phục hưng Mạc Bắc, khôi phục họ của cha dường như bắt đầu trước thời hạn rất nhiều năm… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao lại sinh ra phản ứng dây chuyền như thế này?
Tiếu Nương có hơi không dám nghĩ tiếp nữa. Tiểu tử này nàng cũng không dám dạy bảo lộn xộn.
Nàng cảm thấy những gì mình nên nói cũng đã nói xong. Tùy Phong lớn rồi, không thuận theo tỷ tỷ. Nếu như khăng khăng học cái xấu, đi theo còn đường nhân vật phản diện hung ác ngang ngược, người ngoài cũng không thể giúp đỡ được.
Do đó, nàng quyết định nói ra chuyện muốn hồi phủ, đứng dậy muốn đi.
Tùy Phong một đường đưa nàng ra khỏi khách điếm, lúc đưa nàng lên xe ngựa, trên khuôn mặt góc cạnh ngày càng lộ rõ có mấy phần nghiêm túc nói: “Ta là nam tử, ở bên ngoài gian khổ thế nào cũng không quan trọng. Nhưng mà ngươi là nữ tử, cha mẹ đều đau lòng ngươi mà ngươi cũng nên đau chính mình, nhớ cách xa gốc rễ tai họa một chút! Lần sau Tiêu Nguyệt Hà còn trêu chọc ngươi, ngươi cứ nói thẳng vào mặt hắn, cũng đừng chừa lại mặt mũi cho hắn làm gì, cũng đừng để cho người khác hiểu lầm ngươi muốn nhặt lại ve chai, tranh đoạt với kẻ khác ăn mấy thứ linh tinh…”
Chẳng qua Tiếu Nương chỉ đến đây để thực hiện chức trách của một Trưởng tỷ, không ngờ lại bị một tiểu tử đầu gấu làm cho tổn thương một trận, chợt cảm thấy không còn mặt mũi, chỉ trừng hắn nói: “Ngươi thì biết gì! Nói mấy lời mù quáng hàm hồ!”
Tùy Phong lại hừ một tiếng, liếc mắt nói: “Nhân tiện nói luôn ta thấy tên Thịnh học huynh kia thật sự không đáng tin cậy. Ngươi gặp phải một chuyện lớn như vậy, hắn ta ở đâu? Còn khi không kéo nghĩa phụ đi theo, Thịnh gia bọn họ không có người có thể đứng ra làm chủ hay sao?”
Tiếu Nương nghe tiểu tử Tùy Phong càng nói càng không đứng đắn, dứt khoát quay đầu lên xe ngựa.
Người mang theo hào quang nam chính nhất định là đại sự sẽ thành công. Chẳng qua nàng chỉ đến để chuẩn bị cho một đoạn điền văn thoáng qua, một cuộc sống an nhàn không màng danh lợi, đã không cùng đường thì không nên đi chung, ai nấy sống riêng phần mình, không ai quấy rầy ai đi!
Theo đó Thiều Hoa Công chúa làm xấu mặt bị Hoàng đế cấm túc trong Hoàng tự. Cuối cùng thì Thân Dương Quận chúa cũng nở mày nở mặt.
Công chúa ôn thần không thể chọc đã để tóc tu hành, không có một ai khiến cho nhi tử của bà phải rước về một con ma bệnh.
Thế nhưng vị Công chúa kia không chừng có thể lừa Hoàng đế mềm lòng, rồi phóng thích nàng ta, khó ai nói trước được.
Thân Dương Quận chúa không có ý định trì hoãn hôn sự của nhi tử. Trước hết định ra hôn sự, gạo nấu thành cơm mới tốt.
Thế nhưng Tiêu Nguyệt Hà lại là một đứa cố chấp, chỉ nói với bà. Bây giờ hắn nhìn Chử gia cô nương kia thuận mắt, nếu như không thể lấy nàng vào cửa, ai cũng không muốn cưới.
HẾT CHƯƠNG 49.