Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 45
Chương 45:
Thế là nàng đưa tay sờ sờ đầu tóc có phần hơi cứng của Tùy Phong, thân thiện nói: “Biết là ngươi đau lòng tỷ tỷ, chuyện trong nhà không cần ngươi quan tâm, ở Hoài Sơn học hành cho tốt là được. Nữ hài tử ở Mạc gia nhiều, ngươi cần phải khiêm tốn nhường nhịn với các nàng một chút. Nghe nói tính tình của tiểu nữ nhi Đại phòng Mạc Nghênh Hi ôn hòa, ngươi phải ở chung với người ta cho tốt…”
Nếu như có thể, Tiếu Nương vẫn hy vọng Tùy Phong toàn tâm toàn ý trong đường tình một chút, cưới quá nhiều vợ cũng ảnh hưởng đến chức năng thận. Nếu như sau cùng vợ cả là Mạc Nghênh Hi, chi bằng chỉ điểm cho hắn một chút, để hắn đỡ phải đi đường vòng.
Đáng tiếc là nàng còn chưa kịp nói xong, đã bị thiếu niên hung hăng trừng ngược lại: “Trông chừng bản thân ngươi cho tốt đi!”
Nói xong, thiếu niên bỏ đi không quay đầu lại.
Tiếu Nương đương nhiên muốn chăm sóc tốt cho bản thân, thật ra lời nói của Tùy Phong nàng vẫn để vào trong lòng.
Lưu thị kia có lẽ là nhà tổ phụ có xuất thân không tầm thường, thật sự là quy củ hơi nặng. Thế nhưng nếu như nhìn xung quanh phủ trạch trong Kinh thành, những phủ trạch có hình có dạng, quy củ nhà ai không nặng nề chứ?
Nhưng mà Thịnh Hiên đã từng vụng trộm nói với nàng, đợi đến sau khi hai người thành thân, mẫu thân sẽ trở về nhà chăm sóc phụ thân. Để cho phu thê hai người nàng ở trong Kinh thành sống cuộc sống của mình. Đợi đến khi thi Tỉnh, bà mới quay lại.
Do đó khoảng thời gian kể từ sau tân hôn, hai người tự mình thành lập môn hộ, cuộc sống hẳn là trôi qua nhẹ nhõm tự tại hơn một chút.
Chuyện liên quan đến hồi môn, trước kia Chử Thận cũng đã thay kế nữ chuẩn bị xong.
Thân làm quan ở chốn Kinh kỳ, sản nghiệp không thể nào đều nằm ở Kinh đô. Ở đây, Chử Thận mua bốn gian cửa hàng cùng rất nhiều ruộng đất tốt ở một thị trấn nông thôn phồn hoa gần Kinh thành. Ngoài ra, trong hộp nữ trang hồi môn còn có ngân phiếu hai vạn lượng.
Tiếu Nương chưởng gia, đương nhiên biết mấy năm nay Chử Thận kiếm lời không ít. Thế nhưng phủ trạch rộng hơn nhiều, còn phải thuê không ít nô bộc, tiêu xài cũng nhiều. Đồ cưới như vậy cũng là đã dốc hết hơn phân nửa tiền bạc của cải trong nhà.
Thế nhưng khi Tiếu Nương thấp thỏm nhắc đến với Chử Thận, không thể cho nhiều như vậy, nhân khẩu trong nhà nhiều, nương cũng sắp sinh, trong nhà còn phải sinh hoạt, Chử Thận lại phất tay nói: “Cũng không phải là một nghề nghiệp không thể làm ra tiền, con không cần lo lắng. Ngược lại bản thân con sau khi gả đi, trong tay dư dả một chút, đừng vì Thịnh Hiên chưa thể vào triều làm quan lại khiến cho bản thân ấm ức trong chuyện chi tiêu.”
Tiếu Nương nghe xong, nội tâm cảm động, chỉ yên lặng gật đầu. Chử Thận lại thở dài nói: “Thật ra cha cũng hối hận, đính hôn hơi sớm một chút. Lúc trước đắc tội với phủ Quận chúa, chỉ muốn sớm đính hôn cho con, miễn làm cho người khác nghĩ đến chuyện nạp quý thiếp. Nếu như sớm biết tình cảnh bây giờ, cho dù nói gì cũng không đến lượt Thịnh gia. Thật ra Thịnh Hiên không thể chê bai gì, nhưng mà nương của hắn…”
Chử Thận nói được một nửa, tự cảm thấy không thể xúi giục nữ nhi không hiếu kính bà bà, liền nuốt xuống. Tiếu Nương thấy khuôn mặt cha lộ vẻ hối hận, ngược lại cười trấn an: “Cha, tương lai người đương nhiên có thể tiếp tục được thăng chức lên cao. Nếu như dựa vào người, nữ nhi chẳng phải sẽ đợi đến khi cha làm Tể tướng rồi tái giá? Bà bà kia của ta mặc dù là người khôn khéo thích tính toán, nhưng vẫn luôn vì tốt cho con cái, cũng không phải là ăn mặc tiêu xài quá ít ỏi so với người ta, cũng không quá so đo.”
Tùy tiện hủy hôn, đối với bất kỳ gia đình nào mà nói đều ảnh hưởng đến danh dự. Đương kim Thánh thượng đặt nặng đạo đức cá nhân, Chử Thận chính là cận thần bên người Vạn tuế, đương nhiên cần cẩn thận hơn gấp bội.
Lưu thị Thịnh gia thích tính toán, để ý một chút là có thể thấy được. Nếu không có sai lầm lớn sao có thể tùy tiện huỷ hôn được? Huống chi, nàng thật sự cảm thấy Thịnh Hiên không tồi, không đề cập đến tài năng của hắn, tướng mạo cũng xem như là tốt. Ít nhất thì, so với Thế tử gia có vô số thông phòng thì vẫn tốt hơn nhiều.
Đời này Tiếu Nương không muốn làm bạn với bất kỳ Tuesday hay Wednesday nào. Củ cải tự cho bản thân mình là phong lưu lăng nhăng gì đó, tất cả dạt sang một bên!
Mắt thấy thời gian lễ thành hôn đến gần, Lưu thị dẫn theo nữ nhi đi đến phủ Chử gia để xem hồi môn của nhà gái.
Đây là tập tục đương thời, làm bà bà, cũng nên nhìn xem thêu thùa may vá của tức phụ có khả quan không, cũng xem như đi thăm nom một chút.
Đồ cưới của Chử gia phong phú, thế nhưng trong lòng Lưu thị lại không hề vui vẻ chút nào.
Sau khi nàng ta tự xưng là nhân vật nổi tiếng, đối với phương diện tiền bạc tài sản cũng không để vào mắt. Do đó, trước đây nàng ta chướng mắt thương nhân Chử gia.
Bây giờ con đường làm quan của Chử Thận thuận lợi, đương nhiên khiến cho người ta vừa ý. Thế nhưng vô duyên vô cớ lại cho nữ nhi nhiều của hồi môn như vậy làm gì? Thật sự là muốn dùng tiền tài đè ép nhi tử của mình hay sao? Để cho người bà bà đây không thể nào quản giáo được?
Do đó, lúc xem qua của hồi môn, Lưu thị thật sự nói thẳng đồ cưới của Chử gia quá nhiều. Nếu như thế, lễ hỏi của Thịnh gia phải thêm vào.
Chử Thận cũng không để ý Thịnh gia cho nhiều hay ít, chỉ nói: “Lưu phu nhân, cái này không cần, cứ nạp lễ như lúc trước là được.”
Thịnh phu nhân cười lớn nói: “Hiên Nhi nhà ta lập chí làm quan. Làm người thì trị gia đều suy tính cân nhắc, thông gia dày nặng như vậy, đối với Hiên Nhi mà nói chưa chắc đã tốt. Cũng không thể để cho người ta nói qua nói lại Thịnh gia chúng ta ham tiền tài, nạp lễ hỏi cưới tức phụ không nỡ bỏ ra. Thế nhưng nếu thêm vào giống như nhà các người, dựa vào tài lực của Thịnh gia chúng ta, hiện tại quả là làm không được…”
Thật sự ý tứ của Lưu thị chính là muốn Chử gia cắt giảm đồ cưới của Tiếu Nương, miễn cho Thịnh gia không thể nào chuẩn bị được đồ cưới, mất hết mặt mũi.
Chử Thận mở miệng nói: “Có câu nói gả chồng cho nữ nhi giống như nước đã đổ đi. Ta giao phó nữ nhi của ta cho Thịnh gia các người, đương nhiên yên tâm các người sẽ đối xử tốt với con bé. Hơn nữa chút hồi môn này, cũng chính là thành ý bảo vệ nữ nhi của Chử gia chúng ta. Ta thật sự chưa hề nghe qua chuyện hồi môn của nhà gái quá mức phong phú làm mất mặt nhà chồng.”
Nói xong, Chử Thận đổi chủ đề, chỉ nói gần đây xã hội không được yên ổn lắm, đường xá thường xuyên có đạo phỉ ăn cướp bóc. Mấy ngày nay chẳng phải là viên ngoại thông gia sẽ đi vào Kinh thành để chủ trì hôn lễ cho hai đứa nhỏ hay sao? Có muốn ta phái thêm một số người đi, hộ tống Thịnh viên ngoại vào Kinh thành hay không?
Lưu thị bị Chử Thận phản bác lại, trong lòng không được vui cho lắm, nghe đề nghị của hắn, chỉ cảm thấy Chử Thận như đang khoe bản lĩnh cùng quan uy với mình.
Còn đường lên Kinh thành, phu quân của mình đi về chẳng biết bao nhiêu lần, chưa từng nghe nói là có gì không ổn cả. Lập tức mặt hơi lạnh xuống từ chối, sau đó dẫn nữ nhi quay về.
Nghiên Tuyết thật sự cảm thấy hảo tâm của Chử gia lão gia, ở trên xe ngựa chỉ hỏi mẫu thân vì sao lại không cần.
Lúc này Lưu thị cũng lười bày ra khuôn mặt tươi cười, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà hảo tâm cơ chứ! Chẳng qua là khắp nơi muốn chèn ép Thịnh gia chúng ta thôi. Cho nên người xưa nói đâu có sai, nam nhi vẫn nên cưới thấp. Con xem qua tẩu tử tương lai của con đi, ỷ quyền thế trong nhà, bắt đầu bày ra uy phong rồi đó. Một nhi tức lấy tiền bạc của cải đè người khác như thế, sau này ta không thể nào sai khiến được, sao có thể lập quy củ với nàng ta? Ngược lại so với một người bà bà như ta còn tôn quý hơn!”
Nghiên Tuyết cảm thấy tâm tư của mẫu thân thật sự là nghĩ quá mức sâu xa, thế nhưng mẫu thân bảo thủ, nàng nói cũng không lay chuyển được, chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Đáng tiếc lần này, lời nói thuận miệng của Chử Thận thế mà lại trở thành sự thật.
Còn chừng mười ngày nữa là đến lễ nạp thái (*) thành thân, tin dữ lại truyền tới.
(*) Một trong lục lễ thành thân cổ đại. Chi tiết:
1/ Nạp thái: Nhà trai nhờ người đến nhà gái ướm ý rằng muốn kén chọn con gái nhà ấy làm dâu.
2/ Vấn danh: Nhà trai nhờ mối lái đến hỏi tên họ và ngày sinh của cô gái (để xem xung hay hợp).
3/ Nạp cát: Nhà trai báo cho nhà gái đã xem tuổi, xem quẻ, mọi chuyện tốt đẹp và muốn tiến hành hôn lễ.
4/ Nạp tệ (Nạp Trưng): Nhà trai đem sính lễ tới nhà gái để làm lễ từ đường và ra mắt. Lễ này thông thường gọi là lễ hỏi.
5/ Thỉnh kỳ: Nhà trai xin nhà gái định ngày rước dâu.
6/ Thân nghinh: Lễ rước dâu về nhà trai, tức là lễ cưới.
Hóa ra là Thịnh Vạn Thạch xử lý công vụ xong, lúc chuẩn bị trở về Kinh chủ trì hôn lễ cho nhi tử, giữa đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thời điểm chiếc thuyền chở khách kia đi ngang qua Vĩ Đãng gặp phải thủy tặc.
Một thuyền người, ngoại trừ người chèo thuyền nhảy xuống nước chạy trốn, thì không có một ai may mắn thoát khỏi.
Thịnh Vạn Thạch cùng nô bộc đều bị sát hại, thi thể lúc sau cũng được vớt lên từ dưới sông.
Lúc tin dữ truyền đến, Lưu thị không chịu đựng được, lập tức ngất đi. Nghiên Tuyết cũng trở thành một cô nàng làm từ nước mắt, ruột gan Thịnh Hiên đứt từng khúc, cố nén đau thương an ủi nương cùng muội muội của mình.
Sau khi Chử Thận nghe được tin tức, một bên phái Hồ thị đi an ủi gia quyến Thịnh gia, bên kia, sai người đi tìm quan nha nơi Thịnh Vạn Thạch bị ngộ sát, yêu cầu nhất định phải tra ra hung thủ xử lý nghiêm khắc chuyện này.
Nếu trong nhà có công công hay bà bà bị bệnh nặng, nhi nữ đến độ tuổi thành thân sẽ vội vàng thành hôn trước thời gian. Ngoại trừ lý do xung hỉ, chính là sợ ba năm hiếu kỳ sẽ chậm trễ nhi nữ nối dõi tông đường.
Thế nhưng Thịnh Vạn Thạch chính là đột tử, căn bản là khiến cho người ta trở tay không kịp.
Làm nhi tử đương nhiên Thịnh Hiên muốn giữ tròn đạo hiếu, theo lễ là phải đợi ba năm. Nguyên bản là hôn sự đã chuẩn bị sẵn sàng, trước mắt là không thể nào thành lễ được.
Hồ thị có thai đến cùng cũng không tiện qua lại chỗ tang chế, do đó sau khi vấn an Lưu thị một lần liền né tránh. Còn chuyện chọn mua quan tài, sắp xếp xe ngựa cùng các loại vấn đề khác cũng đều do một tay Tiếu Nương thu xếp đâu ra đó.
Bởi vì muốn lá rụng về cội, Thịnh Hiên cũng theo mẫu thân cùng muội muội hồi hương chủ trì tang lễ của cha.
Chử Thận cũng đang hối hận vì lúc trước không kiên trì phái người đưa đón ông thông gia. Sợ là lại có gì xảy ra ngoài ý muốn, thế là hắn xin triều đình cho nghỉ, tự mình hộ tống người Thịnh gia một đường trở về quê hương.
Sau khi thương cảm của Hồ thị qua đi, nàng lại sầu muộn cho nữ nhi.
Ngày hôm đó, nàng vừa thay Tiếu Nương bỏ vỏ gối cùng vỏ chăn đã thêu xong xuôi vào trong bên rương bằng gỗ đàn, vừa thở dài: “Thịnh gia lần này sao có thể gặp phải bất trắc như vậy! May mà Lưu phu nhân là một người kiên cường, có thể chèo chống được cục diện rối rắm trong nhà. Nhưng mà nữ nhi con cũng bị liên lụy theo. Đến khi Thịnh Hiên giữ đạo hiếu xong, đã ba năm sau… Khi đó con cũng đã mười chín… Ai da, làm sao mới có thể tốt đây…”
Tiếu Nương cũng không để ý, chỉ nói: “Cũng không phải là mười năm hay tám năm, nương không cần lo lắng chuyện này. Hơn nữa mười chín vẫn là tuổi tươi non mơn mởn! Lớn chỗ nào cơ chứ? Dựa vào mắt nhìn của ta, nữ nhi gia thật ra nên thành hôn sinh con vào thời điểm đó mới tốt cho cơ thể.”
Hồ thị cũng biết đó là ngụy biện, nhưng mình nói không qua được Tiếu Nương, hơn nữa thấy nữ nhi cũng không thèm để ý hay buồn bã, trong lòng nàng cũng yên tâm.
Dù sao Tiếu Nương cũng không phải là gái già không lấy được chồng, chẳng qua chỉ là nuôi thêm mấy năm trong nhà, đúng lúc nàng cũng không nỡ gả nữ nhi đi.
Thế nhưng một năm nay Chử gia cũng không mấy suôn sẻ, có thể thấy được là phạm vào Thái tuế, trượng phu lại đi xa, chỉ luôn cầu mong bình an.
Đợi đến khi đầu xuân, thời tiết trở nên ấm áp, Hồ thị dẫn nữ nhi cùng nhau lên núi bái Phật, quyên một ít tiền nhang đèn.
Bị đè nén cả một mùa đông, nữ quyến trong Kinh thành ai nấy đều ngóng trông mấy hoạt động vận động. Hơn nữa ngày hôm nay còn thích hợp để lên núi, trước cửa chùa buộc ngựa cũng đầy ắp. Đất trống đều là xe ngựa của các phủ trạch.
Dòng người nhốn nháo rộn ràng không ngừng, y phục rực rỡ sắc màu, làm cho Hương Sơn có phần nhạt nhẽo tăng thêm không ít màu sắc.
Nhưng mà hôm trước trời vừa mưa xong. Lúc xuống xe ngựa, Tiếu Nương phát hiện dưới mặt đất có vũng bùn, không tiện đặt chân xuống.
Đúng lúc này, một cái áo choàng nửa người xa hoa bị ném xuống đất, Tiếu Nương giương mắt nhìn, chính là người đã lâu không gặp Thế tử gia Tiêu Nguyệt Hà đang đứng bên cạnh xe ngựa.
“Trên mặt đất trơn ướt, lúc xuống xe tiểu thư cẩn thận một chút.”
Phong phạm của Thế tử gia mười phần thân sĩ, Tiếu Nương dừng lại, nàng nhìn sang xung quanh mình, Mạc tiểu thư Mạc Nghênh Lam đang cắn môi, mắt nhìn lom lom.
Nhìn ánh mắt kia, nếu như nàng dám đạp lên, Mạc tiểu thư chắc sẽ muốn xé sống mình.
HẾT CHƯƠNG 45.