Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 44
Chương 44:
Khi nàng duỗi cổ ra tập trung nhìn, phía dưới cửa sổ là một thiếu niên cao gầy đang đứng, quần áo màu đen, tóc buộc lên, lông mày rậm đen, đôi mắt sắc lạnh như dao.
Bây giờ Kiều Y đã có mấy phần thường thức thẩm mỹ, đầu tiên cảm thấy dáng dấp của thiếu niên này thật là dễ nhìn, sau đó mới hậu tri hậu giác gọi một tiếng: “Tùy Phong!”
Tiếu Nương nghe thấy nàng ấy gọi cũng thò đầu ra cửa sổ nhìn, thiếu niên sải bước đi thẳng vào, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.
Chẳng qua chỉ mới hai năm không gặp, dáng vẻ của thằng khỉ con cũng thay đổi rất nhiều. Có lẽ do mẫu thân của hắn là người Mạc Bắc, hôm nay vóc dáng của hắn còn cao hơn so với Tiếu Nương.
Hơn nữa, trước khi đi vào thành nội, còn được làn gió lạnh ở Mạc Bắc tôi luyện, làn da của tiểu tử này hơi đỏ thẫm.
Hai năm nay có lẽ ở Mạc gia được chăm sóc thật tốt, màu da của hắn trắng lên không ít. Khuôn mặt tròn cũng dần dần dài ra, đôi mày rậm cũng càng thêm có đường nét. Có thể suy ra chỉ cần qua thêm mấy năm nữa, sẽ trở thành một thiếu niên độc lập xuất chúng khác xa so với phong cách Giang Nam tuấn tú yếu ớt.
Nếu như hiện tại đặc sứ trong triều có nhìn thấy Tùy Phong chỉ sợ cũng không thể nào nhận ra được.
Tùy Phong nhìn hai vị tỷ tỷ đã lâu không gặp một hồi lâu, nhưng không hề có ý tứ muốn thân thiện, chỉ nhăn mày nhìn bao gối màu đỏ rải đầy giường, sau đó nhìn Tiếu Nương hỏi: “Ngươi phải lập gia đình?”
Nhưng mà Kiều Y lại ồn ào nhốn nháo đi qua, đi xung quanh Tùy Phong không ngừng hỏi hắn về khi nào.
Thiếu niên đương nhiên là không hề kiên nhẫn, nhưng tính tình thật sự tốt hơn rất nhiều so với trước kia, chỉ chỉ túi quýt đường vừa nãy ném vào nhìn Tiếu Nương nói: “Trong thư ta đã từng nói với ngươi, quýt ở Hoài Sơn đặc biệt ngọt. Vào mùa thu, ta đã hái một giỏ, đưa đến chỗ ép để người ta làm thành quýt đường, mang về cho các ngươi ăn cho ngọt miệng.”
Kiều Y nghe xong, nóng nảy đến mức không kịp chờ đợi mà mở bọc giấy lấy một miếng ra, cho vào miệng, đúng là có cảm giác tan ra bên trong miệng lưỡi, hương quýt ngọt ngào tràn ngập môi lưỡi, mở miệng nói ăn thật ngon.
Tiếu Nương thu dọn đống vỏ gối cùng chăn đang trải trên giường xếp qua một bên, để ra một chỗ trống nhìn Tùy Phong nói: “Đến đây, ngồi xuống nói chuyện.”
Tùy Phong vẫn giống như lúc nhỏ, cởi giày, leo lên giường ngồi xếp bằng, nói chuyện cùng hai vị tỷ tỷ xem mình về khi nào.
Thì ra là lúc trước Tùy Phong không hề biết chuyện phụ thân chịu trọng thương, chờ đến khi hắn nghe được tin tức đã hơn một tháng trôi qua.
Mặc dù trong thư Chử gia đưa đến nói là không đáng ngại nhưng hắn vẫn không yên lòng, nói với Mạc gia lão thái gia ý định lên Kinh thành. Thế nhưng Mạc lão thái gia lại không chịu để hắn mạo hiểm, nói kiểu gì cũng không đồng ý.
Tùy Phong cũng không hết hy vọng, thế là tranh thủ cơ hội Mạc Đại gia đi lên Kinh thành báo cáo công việc, một mình cải trang đóng vai thành người lái đò, lăn lộn trên thuyền hàng đặc sản mà Mạc gia vận chuyển đến làm quà.
Vì thuyền chở chủ nhà cùng gia quyến cùng thuyền chở hàng tuần tự phân thành hai đường đi, kết quả là trên thuyền kia có người chèo thuyền, có nô bộc trong nhà. Hai bên đều cho là đứa nhỏ cố ý dùng dầu thắp bôi đen khuôn mặt này là của đối phương cho nên hắn cứ thế lăn lộn một đường đến Kinh thành.
Tiếu Nương nghe xong, cảm thấy chủ ý của tiểu tử đầu gấu này quá lớn rồi, đang muốn mở miệng giáo huấn hắn, hắn lại thản nhiên nói: “Khi nãy gặp phụ thân, ông ấy đã nói qua rồi, ngươi đừng có giáo huấn nữa.”
Mấy lời Tiếu Nương muốn nói ra cứ như vậy mà trùm chăn quay về.
Chỉ trong chốc lát, nha hoàn mới phân đến bên người Hồ thị là Hàn Vũ cũng đã đến đây truyền lời. Nói phu nhân nghe nói Tùy Phong thiếu gia trở về, cố ý xuống bếp nấu nướng, người một nhà vây quanh lò lửa ăn uống tâm tình.
Thế là đến giờ cơm tối, người một nhà cửu biệt trùng phùng rốt cuộc đã có thể cùng nhau ngồi chung một chỗ.
Hồ thị nhớ kỹ Tùy Phong thích nhất là món thịt đỏ kho của nàng, cố ý lệnh cho nô bộc mua thịt ba chỉ thượng đẳng của heo tộc, cắt thành khối lớn, dùng rơm buộc chặt lại, sau đó bỏ vào nồi sắt luộc. Còn tự mình làm thêm bốn năm món ăn mà Tùy Phong thích ăn, bày khắp bàn, trên nồi lẩu nóng còn có thịt hươu, rất tươi mới.
Hồ thị không ngừng kêu Tùy Phong ăn.
“Sao ngươi lại không ăn?” Nhìn thấy Tiếu Nương chỉ ăn rau xanh, Tùy Phong gắp một miếng thịt đỏ lớn bỏ vào bên trong chén của nàng.
Tiếu Nương thả lại khối thịt kia vào trong chén của hắn nói: “Mấy ngày nữa ta còn phải thành lễ. Cái lễ phục kia eo rất nhỏ, những ngày này không thể nào mập lên… Ngươi ăn đi, nương cố ý làm cho ngươi đó.”
Nhìn qua Tùy Phong có chút không được vui vẻ, hung hăng cắn khối thịt kia một cái: “Chẳng qua chỉ là gả cho một tên thư sinh, có cần phải long trọng như vậy không? Phụ thân, người cũng thật là, vì sao chọn tới chọn lui lại chọn Thịnh Hiên cho tỷ ấy?”
Trong lời nói này, thật sự có chút không kính trọng như nhi tử bình thường.
Tiểu chủ tử hỏi đến việc nhà của hạ thần, Chử Thận không thể không trả lời.
“Hắn là học huynh lúc trước của con. Phẩm hạnh đoan chính lương thiện, lại có thể nghiên cứu học hành, hiểu tường tận gốc rễ, có gì không tốt?”
Tùy Phong không chút do dự trả lời: “Thật ra hắn rất tốt, chỉ là không xứng.”
Lời này thật sự chọc cười phu thê Chử Thận. Chử Thận cười nói: “Tỷ tỷ của con quả nhiên là mỹ lệ, thanh tú. Nếu như cách nhìn của con, thì không có ai xứng với nàng, tỷ tỷ của con chẳng phải là không thể kết hôn hay sao?”
Nhưng mà Kiều Y lại thật sự đồng ý với cách nói của Tùy Phong, tranh thủ thời gian nói với Chử Thận: “Cha, hai năm nữa khi làm mai cho ta, cũng không thể nào tùy tiện như vậy! Dưới chân Thiên tử, con cháu Vương hầu không thiếu! Ta không muốn gả trở về nông thôn!”
Thịnh Ca ngồi một bên bây giờ đã có thể nói năng lưu loát, nghe Nhị tỷ nói, liền nói theo: “Nhị tỷ muốn gả cho đại quan, làm nương nương!”
Hồ thị nhanh chóng che lại cái miệng nhỏ bóng nhẫy của Thịnh Ca Nhi, để tiểu tử này không nói mấy lời lung tung.
Chử Thận trừng tiểu nữ nhi không hề biết thẹn thùng, nghiêm mặt nói: “Con thật dám nghĩ đến! Còn phải xem đến lúc đó có ai chịu muốn con hay không mới nói tiếp!”
Lúc ăn cơm, Tiếu Nương phát hiện tiểu tử hoang dã Tùy Phong thật sự là đã trưởng thành, còn mang theo mấy phần trầm ổn vượt qua tuổi tác, đối đáp cùng phu thê Chử Thận rất có trật tự.
Đây cũng chính là nhờ Mạc lão thái gia trọng nghĩa, vì Tùy Phong mà mời danh sư đến dạy dỗ.
Dựa theo miêu tả của cốt truyện gốc, ở tại Mạc gia Tùy Phong tình cờ gặp được phe phái của phụ thân tại Mạc Bắc, biết được chuyện thúc thúc của hắn ở Mạc Bắc không được lòng người. Thủ hạ của lão Vương vẫn luôn tìm kiếm tiểu Hoàng tử mất tích lúc cung biến năm nào.
Mặc dù hắn vẫn còn là một thiếu niên, nhưng hắn là nam chính trong áng văn ngựa giống gánh vác tất cả huyết hải thâm thù, ngập trời thù hận. Hết thảy những điều này không thể nào không đốc thúc người ta trưởng thành sớm, làm cho người ta trở nên trải đời.
May mà con đường báo thù không hề cô đơn, bên người còn có mỹ nhân thông tuệ thấu hiểu lòng người Mạc gia tỷ tỷ làm bạn. Lúc hắn đau lòng khổ sở mà thay hắn lau nước mắt, lúc hắn luyện công mệt mỏi có thể an ủi trao đi mấy lời ấm áp…
Trong lúc nhất thời lòng hiếu kỳ của Tiếu Nương nổi lên, tản bộ sau bữa ăn, nàng cùng Tùy Phong hai người đi dạo trên con đường mòn liền hỏi: “Lúc ngươi ở Mạc gia, ai là người tốt với ngươi nhất?”
Tùy Phong nhìn nàng một cái, nói: “Người Mạc gia chẳng qua chỉ là trả lại chút ân tình năm đó của phụ vương ta, có gì mà tốt với không tốt? Ta cũng sẽ không vì ở Mạc gia mấy năm mà quên đi những gì ngươi cùng Hồ thẩm tốt với ta, lại đi thiên vị người Mạc gia.”
Hắn biết thân phụ của Tiếu Nương chính là Mạc gia Nhị gia, cho nên nghĩ rằng Tiếu Nương hỏi như vậy, là lo lắng hắn không nghĩ cho nàng cùng Hồ thẩm, muốn thiên vị Mạc gia, cho nên cố ý giải thích một chút.”
Tiếu Nương cảm thấy tiểu tử này thật sự không thức thời, thế là dứt khoát hỏi rõ: “Mạc gia Đại nữ nhi Mạc Nghênh Đình tiểu thư đối xử với ngươi tốt chứ?”
Hỏi xong lời này, Tiếu Nương mang theo mười hai phần tinh thần hóng hớt, muốn nhìn ra trên mặt của thiếu niên có vẻ thẹn thùng hay không. Thế nhưng Tùy Phong lại thản nhiên mà nhìn nàng nói: “Nàng ta? Dáng vẻ bệnh tật, nói chuyện cũng có dáng vẻ sắp ngã xuống, cũng không dám đi phiền nàng ta… Ngươi nghĩ gì mà lại hỏi đến nàng ta?”
Xem kìa, cái miệng vậy mà kín như bưng. Tiếu Nương cũng lười hỏi lại, chẳng qua nếu như Tùy Phong không quá thích Mạc Nghênh Đình như vậy cũng tốt. Dù sao thì một Tây Thi bệnh tật, cho dù là không bị nữ phụ ác độc là nàng đây hại thì cũng có vẻ cũng không thể nào sống lâu được.
Trước kia Tùy Phong chẳng qua là một nhân vật trong trang sách, Tiếu Nương cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác.
Nhưng bây giờ hắn tốt xấu gì cũng trở thành người nhà của nàng, Tiếu Nương đương nhiên hy vọng hắn không cần trải qua tình kiếp, nỗi đau mất người mình yêu.
Theo ý tứ của Chử Thận, Tùy Phong sẽ ở lại trong phủ trạch mấy ngày, sau đó phái người hộ tống hắn về lại Hoài Sơn. Mặc dù bộ dáng của Tùy Phong đã thay đổi lớn, thế nhưng ở lại một thời gian dài ở Kinh thành vẫn có chút nguy hiểm.
Thế nhưng không ngờ, chưa đến mấy ngày, Mạc gia lão thái gia vậy mà đã đuổi đến Kinh thành.
Thì ra là sau khi Tùy Phong lén lút chạy đi, sau khi biến mất không thấy ở Mạc gia, Mạc gia lão thái gia lo lắng, tra khảo mấy lần gã sai vặt hầu hạ hắn, rốt cuộc cũng hỏi ra được manh mối.
Nghĩ đến chuyện mặc dù Đại nhi tử ở Kinh thành, tuy nhiên cần phải đi giao tế rất nhiều, hẳn là không rảnh đi quản Tùy Phong. Mạc lão thái gia sợ làm trễ nải công việc của nhi tử thế là tự mình đến Kinh thành đi tìm Tùy Phong.
Lúc Mạc gia lão thái gia tự mình đến phủ, lần đầu tiên Tiếu Nương mới được gặp thân tổ phụ của mình, cũng tự mình hiểu được cái gì là lòng dạ của người thành đại sự không kiêng kỵ mấy chuyện nhỏ nhặt.
Xem như biết rõ Hồ thị chính là ngoại thất của Nhị nhi tử không làm nên trò trống gì của mình, thế nhưng trên mặt Mạc lão thái gia không hề có nửa phần khinh thường bất mãn, chỉ vấn an theo đúng lễ tiết đối với Chỉ huy sứ cùng Chỉ huy sứ phu nhân.
Sau đó, lão thái gia lại tán dương hai nữ nhi của Chử Thận vừa xinh đẹp vừa thông minh, đoan chính lương thiện thanh tao lịch sự. Đối với tôn nữ lưu lạc bên ngoài nhiều năm là Tiếu Nương cũng không hề nhìn nhiều thêm một lần.
Cuối cùng thân thiết bắt chuyện cùng Chử Thận như một người bạn tốt lâu năm.
Mất công Hồ thị nghe nói Mạc lão thái gia muốn đến, lo lắng đến mất ngủ nửa đêm. Kết quả lại phát hiện, mấy lời giải thích chuyện tái giá của mình căn bản không có đất dụng võ.
Tiếu Nương thật sự cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Bên trong nguyên tác, vị Mạc lão thái gia này giống như nhân vật Lã Bất Vi, là một tay kinh doanh đầu cơ kiếm lợi.
Trong sách gốc, ông ta có thể tiếp nhận sự gửi gắm, ngoại trừ do ân tình của Mạc Bắc Vương, còn đang đánh cược, đánh cược vào cục diện chính trí rối ren ở Mạc Bắc.
Đương nhiên là cuối cùng vị lão gia có xuất thân thương nhân này lại toàn thắng. Một đường nâng đỡ Tùy Phong thu phục Mạc Bắc, khôi phục chính thống, sau này lại nâng đỡ hắn cứu chữa cùng phục hưng đại loạn, bình định thiên hạ.
Toàn gia Mạc thị trở thành công thần khai quốc.
Mạc Nghênh Đình sau khi mất đi còn được truy phong là Thánh Đức Hoàng hậu. Ngay trong thời điểm đó, quyền lực của Mạc gia nghiêng ngả triều chính, lại gả nữ nhi nhỏ nhất Mạc gia Đại phòng vào cung, trở thành tân Hoàng hậu.
Nói tóm lại, cái tiết mục vợ chết sau đó cưới em vợ, cũng là ảo tưởng nát bét không thể nào thiếu được trong áng văn ngựa giống.
Còn Hồ thị cùng Tiếu Nương, chính là rác rưởi mà Mạc gia ném đi, chỉ sợ tránh không kịp nước bùn.
Đáng tiếc là bây giờ kịch bản loạn cào cào. Hồ thị lắc mình biến hóa trở thành chính thê của đại quan tứ phẩm, còn bản thân mình thân là con gái tư sinh không thể lộ ra ánh sáng, cũng đường đường trở thành thiên kim của Chỉ huy sứ.
Kể từ đó, Mạc lão thái gia không có khả năng giống như trong nguyên tác, đối đãi với bọn họ như con ruồi con bọ muốn nghiền chết hai người họ. Mà bởi vì Chử Thận nước lên thuyền cũng lên theo mà thành ra cung kính, đối với xuất thân của mẫu nữ hai người cũng kín như bưng, làm cho Chử Thận thiếu ông ta một ân tình.
Nghĩ đến điểm này, Tiếu Nương cảm thấy trái tim thấp thỏm nhiều ngày liền của mẫu thân cũng có thể nặng nề buông xuống được rồi.
Nếu như sau này người thân phụ không đáng tin của nàng dám để lộ cho dù là một chút tiếng gió liên quan đến mẫu nữ hai người, Mạc lão thái gia sẽ là người đầu tiên giơ gậy lên, đánh chết tên nhi tử chỉ giỏi gây họa.
Vì thế Mạc lão thái gia nói chuyện một hồi sau, liền dẫn Tùy Phong rời đi. Thời điểm chuẩn bị lên đường, Tiếu Nương lấy mấy y phục mình đã làm trong lúc rảnh rỗi gói ghém cẩn thận.
Tùy Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nói: “Mặc dù cha đã định hôn nhân cho ngươi, nhưng hôm nay hắn quyền cao chức trọng, nếu như nghĩ đến chuyện hối hôn cũng không sao cả… Thịnh Hiên là người tốt, thế nhưng nương của hắn lại không dễ ở chung. Ta đã từng nghe hắn nói, nương của hắn thích lập ra quy củ cho nha hoàn thị nữ trong nhà. Bà ta cũng chỉ là một phu nhân của một tiểu lại nho nhỏ, nhưng lại có uy phong của cáo mệnh phu nhân. Nếu như bà ta lập quy củ cho ngươi, ngươi đừng chịu đựng, cứ trở về, chờ thêm mấy năm nữa, ta…”
Mấy lời này thật sự có lý, thế nhưng Tiếu Nương không nghe nổi nữa.
Triển khai rõ ràng như vậy! Ngươi đường đường là một tên nam chính ngựa giống quyền mưu, hùng bá thiên hạ, còn muốn quản luôn lòng dạ của bà nương ở hậu viện luôn sao?
HẾT CHƯƠNG 44.