Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 24
Chương 24
Đáng tiếc là Diêu thị không biết nhìn sắc mặt người khác, chẳng qua chỉ cảm thấy đây là mấy đứa nhỏ đùa giỡn, hơn nữa hài tử nhà mình chịu thiệt, như vậy thì Chử Thận cũng không nên mở miệng nói lời nào.
Thế là kéo nhi tử ra trước mặt tiểu thúc, để hắn nhìn rõ miệng đầy máu của Toàn Nhi.
Chử Thận ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Chử Toàn, khuôn mặt đen thui hướng về phía mấy đứa nhỏ nói: “Mấy đứa các con thật sự là không hiểu chuyện, không thấy nương các con vừa mới sinh hài tử, vẫn còn đang ở cữ hay sao? Vậy mà tập trung đông đủ, ồn ào nhốn nháo cũng không sợ nàng ấy bị phong hàn? Có chuyện gì, trời sập xuống hay sao lại muốn một sản phụ đứng ra làm chủ?”
Chử Thận rống lên giọng có chút lớn, toàn bộ người trong phòng câm như hến. Kiều Y thấy cha đang mắng các nàng, vành mắt lập tức đỏ lên, cổ cũng nghẹn ngào, trong lòng có trăm ngàn nỗi ấm ức.
Nhưng mà trong lòng Tiếu Nương hiểu rõ, mấy lời này của Chử Thận đâu phải là nói cho mấy đứa nhỏ nghe, rõ ràng là đang nói Diêu thị đó chứ.
Quả nhiên, Diêu thị nghe lời nói này, mặt cũng có có chút căng cứng. Náo loạn muốn đi vào trong phòng của Hồ thị không phải là nàng ta hay sao?
Nhưng mà da mặt của nàng ta thật ra cũng rất dày, chỉ xem như nghe không hiểu, chỉ chỉ vào Tiếu Nương cùng Tùy Phong nói: “Có nghe phụ thân của các ngươi nói gì không? Các ngươi gây ra tai họa, đánh người còn chưa nói, còn không chịu nghe lời trưởng bối quở trách nhất định phải đi tìm mẫu thân cáo trạng! Còn không mau ra ngoài.”
Thế là một đoàn lại vội vã nối đuôi nhau đi ra.
Đợi đến khi tới sảnh đường, ngay trước mặt mấy đứa nhỏ, Chử Thận nói với Diêu thị vẫn còn đang không ngừng quát mắng nói: “Lần này Tùy Phong đánh người, đúng là nó không đúng, sau này ta sẽ phạt nó. Nhưng mà tẩu tử cũng nên xem lại lời nói của Chử Toàn đi! Mẫu thân của Tùy Phong không phải là người ti tiện thấp hèn, lúc nàng ấy còn trên đời ta vạn phần kính trọng không dám khinh thường một chút nào. Nam nhi sinh ra trên đời đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể để cho kẻ khác nhục mạ thân nương của mình được chứ? Cũng may đây là mấy lời nhục mạ của mấy đứa trẻ con, nếu như thật sự mắng người ngoài, cho dù bị đánh chết cũng bị người ta chửi một câu đáng đời.”
Lời nói này đúng là không hề giữ lại nửa phần tình cảm thân thích. Nói thẳng đến mức làm cho da mặt của Diêu thị vừa đen vừa đỏ.
Phải biết là kể từ khi nàng ta gả vào Chử gia cho đến giờ, Chử Thận chưa từng nói bất kỳ lời nói nặng nào với nàng ta – Đại tẩu của hắn. Ngay cả lúc trước khi phân gia, hắn biết rõ nàng ta nói dối, chiếm hơn phân nửa gia sản, trong lời nói cũng chỉ có mấy lời khách sáo.
Diêu thị lại xem sự rộng lượng của Chử Thận thành mềm yếu có thể bắt nạt, thật sự quên mất trước mặt người ngoài, bản tính cùng tính khí của tiểu thúc như thế nào.
Hôm nay, Chử Toàn nhục mạ Tùy Phong nhưng Diêu thị lại không phân tốt xấu mà thiên vị nhi tử, hơn nữa còn đi đến chỗ Hồ thị vẫn còn ở cữ làm ầm ĩ, những điều này từng chuyện từng chuyện chạm vào vảy ngược của Chử Thận.
Cộng thêm chuyện phân gia lúc trước không thoải mái, làm cho Chử Thận lập tức trở mặt không lưu lại cho đại tẩu chút cảm tình nào.
Mỗi một câu hắn nói đều có lý, tức thì Diêu thị không biết nên phản bác như thế nào. Kiều Y nãy giờ luôn nhẫn nhịn đứng một bên cũng lên tiếng: “Cha, Chử Toàn không chỉ mắng một lần đâu! Lần trước ta đã nói qua cho bá mẫu nghe, bá mẫu còn chê ta nói nhiều, nói ta thích đi cáo trạng! Hơn nữa vừa nãy đi vào trong phòng của Hồ thẩm cũng là do bá mẫu dắt tay Tiếu Nương cùng Tùy Phong vào…”
Diêu thị nhìn thấy sắc mặt của Chử Thận vẫn một mực tối sầm, trong lòng biết là tiểu thúc thật sự tức giận rồi, lập tức vội vàng hòa hoãn lại ngữ khí, nói lại với Chử Nhị tiểu thư: “Kiều Y, nhìn con nói kìa, không phải là ta không làm chủ cho Tùy Phong. Mấy ngày nay ta vội vàng chiếu cố cho Hồ thẩm của con. Mỗi ngày đến đêm khuya mới có thể nằm xuống, trời chưa sáng đã phải thức dậy. Thân thể mệt mỏi, loay hoay hoa mắt chóng mặt cũng không nghe rõ con nói gì.”
Sau khi nói xong, nàng ta quay về chỗ Chử Toàn lau nước mắt đánh vào cổ hắn một cái: “Cái đứa không chịu lớn lên này, còn mắng đệ đệ Tùy Phong của con, không nghe thúc thúc của con nói hay sao? Lại không chịu để ý đến lời nói như thế, bị người ta đánh chết cũng xem như đáng đời…”
Hôm nay Chử Toàn đúng là tình cảnh nhà dột còn gặp mưa dầm, cơn đau trên miệng còn chưa tan đi, lại bị mẫu thân đánh một cái, lập tức mở miệng gào khóc.
Căn bản Diêu thị tưởng rằng ngữ khí của mình đã hạ xuống hòa hoãn, cũng đã đoán ý nói hùa theo, kiện cáo hôm nay của bọn trẻ con xem như có thể chấm dứt.
Không ngờ sắc mặt của Chử Thận vẫn đen thui như cũ, lại nói tiếp: “Nếu như tẩu tử cảm thấy ở lại đây mệt mỏi, trong lòng phu thê chúng ta cũng băn khoăn. Bây giờ trong trạch viện này cũng không thiếu hạ nhân, sao có thể để tẩu tử liên lụy phải làm mấy công việc vụn vặt như vậy được chứ? Không bằng hôm nay trong cửa hàng có sẵn xe ngựa đi ra khỏi trấn, có thể tiện đường đưa tẩu tử về. Nếu như trong nhà thiếu cái gì có thể nói với ta, ta đặt mua một lần cho đầy đủ…”
Lời nói này đúng là không hề khách sáo, vừa dỗ vừa đuổi ba người nhà Diêu thị.
Lần này rốt cuộc thì mặt của Diêu thị cũng không nhịn được nữa, chỉ trừng mắt hỏi: “Tiểu thúc, mấy lời này của ngươi là có ý gì? Ta đối đãi với đệ muội có tâm như vậy? Vậy mà ngươi cứ thế muốn đuổi người đi?”
Không chờ Chử Thận lên tiếng, Kiều Y không chờ được mà mở miệng: “Người nói là đến để hầu hạ Hồ thẩm, nhưng mà những công việc cực nhọc đều do hạ nhân làm. Thật ra người cùng Mãn Nhi tỷ tỷ một ngày đòi ba bữa không giống nhau, đệm chăn gối thì ngày nào cũng yêu cầu Hàn Yên mang ra phơi nắng. Cũng không sợ làm phiền người ta! Ngay cả Đổng ma ma cũng nói sau lưng, không biết là Trưởng tẩu người đang ở cữ hay Hồ thẩm đang ở cữ! Hộp đồ trang điểm của ta, Mãn Nhi tỷ tỷ cũng đã lấy gần hết rồi kìa, ngay cả đồ ăn cũng bị mang đi. Hay là các người cảm thấy lúc phân gia còn chưa chiếm đủ tiện nghi của cha ta nên định sống chết ỷ lại ở nhà ta?”
Tiếu Nương nghe được, trong lòng im lặng mà dựng thẳng ngón tay cái. Miệng lưỡi không chút cấm kỵ của mấy tiểu tử đầu gấu, trong những trường hợp giao thiệp với người lớn đúng là có lực sát thương lớn như bom, như một thanh đao vô tình đẫm máu xé toang tấm màn che, làm cho người lớn còn đang sống sờ sờ kia ngã chết dưới đài cao.
Diêu thị cũng chẳng ngoại lệ, bị chính tay chất nữ của phu quân triệt để lấy mất bậc thang đi xuống, khuôn mặt cũng chật vật không chịu nổi.
Kết quả ngày hôm đó, mặc dù Chử Thận giữ Diêu thị lại ăn cơm rồi đi, nhưng Diêu thị như bị chế nước sôi vào háng, một khắc cũng không hề dừng lại, vội vàng thu dọn hành lý, hầm hừ vừa kéo vừa túm đôi nhi nữ ra cửa lớn bước lên xe ngựa.
Có lẽ là ngại mẫu thân chưa đủ mất mặt, Chử Toàn kia lúc leo lên xe lại cho mẫu thân thêm một côn cực nặng.
Hắn nhìn thấy Chử Thận đứng trước cửa đưa tiễn, còn có đủ mặt của đám trẻ con, nói: “Nương, không phải người nói cầu thân Tiếu Nương cho ta hay sao? Sao còn chưa nhắc đến mà bỏ đi rồi?”
Trong một khắc này, Diêu thị thật sự muốn đạp nhi tử xuống xe ngựa cho chết quách cho xong, chỉ kéo lỗ tai hắn hùng hùng hổ hổ nói: “Lại nghĩ đến giấc mơ kỳ quái gì đó? Vào ban ngày đừng có nói mấy chuyện hoang đường mất mặt nữa…. Con bé là kế đường muội của con, cưới cái gì mà cưới? Cho dù con bé là con của những nhà khác đi chăng nữa, thì một đứa mạnh mẽ lợi hại như vậy mà con còn dám nghĩ đến? Có phải là muốn rước một tổ tông không thể đụng đến để làm cho ta tức chết không?”
Giữa những lời quát mắng, bánh xe nhấp nhô, cả xe khóc lóc nỉ non đồng điệu mà nghênh ngang rời đi.
Tiếu Nương nghe xong gương mặt cũng chuyển thành đen thui, lại nghĩ đến những lời nói của Toàn Nhi, đó không phải là lời nói mơ. Lúc trước Diêu thị đích thật là có ý đồ với mình.
Vậy thì có thể hiểu được vì sao ban đầu Diêu thị lại thân thiện với mình đủ kiểu như thế.
Chử Thận cũng chẳng nói gì, chỉ trừng mắt nhìn chiếc xe ngựa kia rời đi, u ám thở dài một hơi.
Cũng chẳng biết là đau lòng cho huynh trưởng của mình cưới phải một người đàn bà đanh đá, hay không chịu nổi cái mong muốn hão huyền của Diêu thị tính toán với cả nhà lớn nhỏ của hắn.
Đến bữa cơm tối ngày hôm đó, trạch viện Chử gia cuối cùng cũng khôi phục được sự thanh tĩnh lúc xưa. Vì sự xuất hiện của Diêu thị, Kiều Y mấy ngày nay cũng không được thoải mái yêu cầu theo sở thích.
Bữa cơm tối, nàng không kịp đợi mà yêu cầu đồ ăn, ăn cũng rất chi là thoải mái.
Hôm nay vì trận ồn ào náo nhiệt kia làm trễ nải buổi tự học ban chiều, Tôn tiên sinh lại cho Thịnh Hiên cùng Tùy Phong thêm công khóa.
Bọn họ tan học muộn, Chử Thận cũng giữ Thịnh Hiên lại cùng nhau ăn cơm.
Tiếu Nương đúng lúc ngồi đối diện với Thịnh Hiên ở bàn tròn, chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy được người thiếu niên đẹp trai nhanh nhẹn, lông mi cong cong cùng sống mũi cao.
Ngẫu nhiên bốn mắt chạm nhau, tránh cũng không thể nào tránh, nhớ tới nghĩa cử của Thịnh Hiên thiếu gia ban ngày giúp nàng truyền tin, Tiếu Nương liền nhìn hắn cười cười.
Kết quả là làn da vốn trắng nõn của Thịnh Hiên thiếu gia lại đỏ bừng lên, chỉ cúi đầu ăn cơm trắng, chưa từng đụng đũa gắp thức ăn hay uống thêm canh.
Làm cho Tùy Phong thấy không ổn, cho là bạn học câu nệ ngại ngùng, liền nâng đũa gắp thức ăn cho hắn. Sau đó lại xé cái đùi gà thật to ở đĩa gà xông khói để vào trong chén cho Tiếu Nương.
Hắn sinh ra ở Vương tộc đã nhìn quen tranh đấu quyền thế, so với hài tử bình thường thì tâm tính cũng trưởng thành hơn. Ban ngày Tiếu Nương che chở cho hắn, hắn cảm kích, so với ngày thường hắn muốn thân cận với Tiếu Nương hơn.
Chử Thận là người lớn duy nhất trong bàn ăn, đương nhiên nhìn ra lý do thiếu niên Thịnh Hiên kia sao lại không được tự nhiên. Hắn cũng thừa dịp rót rượu, cẩn thận đánh giá Thịnh Hiên một hồi, ánh mắt đúng là càng nhìn càng thấy hài lòng.
Bây giờ hắn lăn lộn ở phố phường, chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân. Cả ngày hắn cũng chỉ tiếp xúc với những thương nhân hay con buôn, rất ít khi có thể nhìn thấy tiểu công tử nhã nhặn như Thịnh Hiên.
Mặc dù Thịnh gia không phải hầu môn quyền quý cũng chẳng phải trọng thần trong triều, nhưng cũng là một tiểu quan lại ở địa phương, cũng xem như gia đình có thể hiện.
Những môn hộ quá cao Chử Thận cũng không leo lên nổi, ngược lại Thịnh gia này xem như là vừa vặn.
Chử Thận nghĩ đến điều này, trong nội tâm thật sự có chút tính toán, nghĩ khi nào có thời gian, thông qua Tôn tiên sinh nhờ giật dây bắc cầu, gặp phụ thân của Thịnh Hiên mới được.
Nhưng mà tiếp theo sau đó chuyện cửa hàng bận rộn, Chử Thận muốn mở chi nhánh cửa hàng ở Kinh thành, đương nhiên là muốn đi xa nhà một chuyến tự mình đi xem cửa hàng. Lần này vừa đi đã là hai tháng.
Hắn còn chưa kịp gặp được phụ thân của Thịnh Hiên thì Tiếu Nương lại vừa lúc gặp được mẫu thân của Thịnh Hiên trước — Thịnh gia Lưu phu nhân.
Cái này thì phải nhắc đến tiệc trà xã giao Trung thu ở lớp nữ học.
Vị La thị hồi hương dạy nữ học đúng chuẩn mạnh vì gạo bạo vì tiền trong truyền thuyết. Sau một thời gian học tập rèn luyện thật lâu, đương nhiên là muốn cho mấy vị phu nhân trong trạch viện nhìn xem, đám nữ hài tử này học được những gì.
Thế là thừa dịp mùa thu tinh thần thoải mái, liền mở tiệc trà xã giao tại Cẩm Uyển khi hoa cúc nở rộ.
Loại xã giao thanh nhã này, ở trấn lân cận đúng kiểu hiếm có khó tìm. Hơn nữa La thị áp dụng tác phong của những vòng xã giao thượng lưu trong Kinh thành, những cái thiếp mời kia đều là thiếp vàng có tẩm hương, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Sau khi Kiều Y cầm được thiếp mời dành cho mình cùng Tiếu Nương, còn đi khoe khoang với mấy tiểu cô nương xung quanh. Hơn nữa Hồ thị dựa vào yêu cầu trang phục khi tham gia, cố ý mua cho nữ nhi hai xấp vải lụa, đích thân may váy nhỏ đuôi dài xếp ly, đây càng trở thành vốn liếng để Chử gia Nhị tiểu thư khoe khoang.
Kiểu quần áo như thế này chỉ có phu nhân mới được mặc, kiểu váy hơi rũ xuống, đều là vải vóc được dệt kỹ càng, đường may cũng tinh tế thành từng tầng từng tầng. Ở thân trên phần cổ áo còn được tú nương tỉ mỉ khâu vá, thật sự tốn không biết bao nhiêu công sức.
Nữ hài tử ở bách tính, cho dù đã thành thân cũng chưa từng mặc y phục gây sự chú ý như vậy.
Kết quả là sau khi Kiều Y cầm váy đi khoe khoang hai ngày liên tiếp, nhận lấy vô số con mắt đỏ lên vì ghen tị.
Cuối cùng là Tiếu Nương không nhịn được nữa, lôi kéo nàng về nhà, dọa nạt Kiều Y nếu cứ rêu rao như thế sẽ bị người ta kéo vào trong ngõ tối, trùm bao tải cho ăn gậy, khó khăn lắm mới có thể làm cho Kiều Y kiềm chế lại một chút.
Thế nhưng đến ngày chính thức diễn ra buổi tiệc, khi thấy những tiểu thư quan gia trang phục tỉ mỉ, cảm giác ưu việt của Chử gia Nhị tiểu thư phải nói là chẳng còn tí ti nào nữa.
Mặc dù là một địa phương nhỏ, nhưng cũng có không ít nhà quan nơi Kinh thành cáo lão hồi hương, nam nữ trong nhà cũng đã thấy qua việc đời, biết là những tiệc trà xã giao cũng không cần ăn mặc quá mức long trọng như tiệc rượu.
Đa số các tiểu thư đều ăn mặc tự nhiên như tục lệ nơi Kinh thành, áo buộc lên cao cao, váy rộng mềm nhẹ, lúc bước đi dưới chân tung bay lên như bọt nước, cùng với tuổi trẻ non nớt quả nhiên là đẹp mắt, gây sự chú ý.
Trái lại tỷ muội Chử gia lại quá ra sức, quá mức long trọng, thành ra lỗi thời khô khan. Hơn nữa váy kéo đuôi chấm đất cũng làm cho người ta dễ vấp phải, đi đến đâu cũng gặp không ít người đưa mắt dò xét.
Lúc ấy ánh mắt của Tiếu Nương quét qua bốn phía, trong lòng liền hiểu: Thế này chẳng khác nào hai kẻ mặc đồ vest lộng lẫy lỗi thời đi buổi party áo tắm của các danh viện (*), ngươi nói xem có xấu hổ hay không?
(*) 名媛- Danh viện, dùng để chỉ những thiên kim tiểu thư có xuất thân danh giá, có tài năng có tướng mạo, thường xuyên xuất hiện trong vòng tròn giao thiệp của giới thượng lưu (Theo Baidu).
HẾT CHƯƠNG 24.