Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 23
Chương 23
Tùy Phong có chút ỉu xìu, uể oải ngã xuống giường của nàng, khuôn mặt cọ qua cọ lại trong chăn, đột nhiên mở miệng nói: “Tiếu Nương, ngươi đừng sợ. Nếu như không còn Hồ thẩm, ta sẽ nuôi ngươi.”
Tiếu Nương có chút buồn cười, cũng bỏ qua không đề cập đến mấy lời không may mắn của hài tử, chỉ nhúng khăn vào nước ấm, vừa giữ lấy vừa lau mặt cho hắn: “Gần như là ta nuôi ngươi, cần ngươi nuôi sao? Sao nào? Đến lúc đó giúp ta cướp bánh bao của người khác ở ngoài đường ăn à?”
Tùy Phong nghiêng đầu, có lẽ là không có tinh thần, thật ra lại lộ ra vẻ giận dữ trẻ con: “Sao ngươi còn nhắc đến việc này chứ? May mà ta là đứa không mang thù, chẳng phải là ngươi nhắc ta nên nhớ kỹ chuyện ngươi làm trật tay ta sao?”
Tiếu Nương nghe xong, quả là có đạo lý. Thái độ lập tức ôn hòa hơn mấy phần, giúp hắn lau bàn tay sau đó hỏi có muốn ăn gì không?
Tùy Phong lắc đầu, sau đó cởi áo choàng ngắn bên ngoài chui vào bên trong chăn của Tiếu Nương —- Chẳng hiểu là trong chăn Tiếu Nương dùng mùi hương gì mà Tùy Phong rất thích ngửi.
Bên chỗ mẫu thân cũng không có chút động tĩnh gì, Tiếu Nương cũng không ngủ được, liền nửa nằm nửa ngồi trên ghế mây đọc sách. Chỉ một lát sau, cái đầu của Tùy Phong lại chui ra từ trong chăn, nhỏ giọng gọi Tiếu Nương đến gần hắn.
Tiếu Nương theo tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, một mặt muốn bù đắp mấy câu lỡ lời lúc nãy, sợ tiểu tử này mang thù, liền cầm sách tới dựa vào bên giường.
Khuôn mặt Tùy Phong một nửa vùi vào trong chăn, chớp chớp mắt, hỏi Tiếu Nương thời gian rảnh có thể dạy hắn công phu cầm nã (*) được không.
(*) 擒拿 – Cầm nã, là một kỹ xảo trong võ thuật Trung Quốc. Lợi dụng khớp xương, huyệt vị cùng những điểm yếu của đối phương để tấn công làm cho đối phương đau và không thể nào phản kháng (Theo Baidu).
Tiếu Nương biết lời của vị này nói là không mang thù, nhưng mà trong lòng nàng vẫn nhớ như in đao cước mà nàng phải chịu. Mấy cái kỹ thuật cầm nã kia cũng không phải là tuyệt học võ lâm gì cả, cũng chẳng cần che giấu nên lung tung gật đầu đồng ý.
Tiểu tử Tùy Phong liền đưa tay kéo tay nàng, thỏa mãn chép chép miệng, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy mà trôi qua hơn nửa đêm, bên chỗ phòng sinh cuối cùng cũng truyền đến tin vui. Hồ thị sinh được một tiểu tử béo ú ba ký rưỡi.
Sáng hôm sau, mấy đứa nhỏ đều vây quanh trước giường của Hồ thị.
Đứa bé vừa mới sinh bị nước ối ngâm lâu nên hơi sưng một chút, nhưng tay chân đều nhỏ nhắn mảnh mai. Kiều Y nhìn không chớp mắt, cẩn thận đưa tay sờ khuôn mặt của đệ đệ, cảm thấy mềm mềm liền cười hì hì, chỉ nói đệ đệ chơi thật vui.
Tiếu Nương duỗi cổ qua nhìn một chút, cũng không nhìn ra được đệ đệ giống ai, khuôn mặt đầy thịt, cái miệng nhỏ đang chu ra như đang đi tìm vú để bú.
Hồ thị ngủ một giấc, tinh thần thật ra đã hồi phục, quấn tóc lại bằng một mảnh vải trắng, ngồi dựa vào mép giường thúc giục bọn trẻ nhanh đi ăn sáng.
Chử Thận cũng dỗ dành không để bọn trẻ vây quanh, nói ăn sáng xong lại đến nhìn đệ đệ cũng không muộn.
Ngay lúc Chử Thận dẫn mấy đứa nhỏ ngồi vây quanh bàn tròn ăn điểm tâm, Diêu thị dẫn theo Chử Toàn cùng Chử Mãn Nhi đến cửa.
Nàng ta thật sự là đến đúng lúc. Lúc trước đã từng hỏi qua thời gian lâm bồn của Hồ thị, tính toán hẳn là mấy hôm nay, còn cố ý nhặt một rổ trứng gà hồng da cùng một con gà mái đến xem thế nào.
Lần này vừa vào cửa liền nghe được Hồ thị đã sinh đêm hôm qua, còn là một nam hài, Diêu thị lập tức vui mừng thoải mái, còn khen đệ muội đúng là một người có thể sinh dưỡng hài tử.
Tiếp đó trong sân đều là tiếng la hét của Diêu thị, la hét muốn Đổng ma ma bắt giết con gà mà nàng ta mang đến, hầm canh cho đệ muội bồi bổ.
Tuy nhiên khi nàng ta nhắc đến chuyện muốn chăm sóc Hồ thị ở cữ, Chử Thận liền mở miệng nói: “Không dám làm phiền tẩu tử, ta đã mời nhũ mẫu, chiều hôm nay sẽ đến. Huynh trưởng ta một thân một mình ở nhà cũng không có ai trông nom, tẩu tử không cần hao tâm tổn trí cho ta bên này.”
Lần này Diêu thị đến đây, nương, nhi tử, cùng nữ nhi ba người họ đều mang theo mấy bao quần áo lớn. Nàng ta một lòng muốn để nhi tử Chử Toàn ở lại chen chân vào trong lớp học tư thục, sao có thể chỉ vì mấy câu đơn giản của Chử Thận mà quay về được.
Thế là nàng ta nói: “Biết là bây giờ tiểu thúc không thiếu ngân lượng, vẫn là mời người đến giúp đỡ việc trong nhà. Tuy nhiên cái chuyện chăm sóc phụ nhân mới sinh xong, vốn là một việc cần sự tỉ mỉ cùng lương tâm. Những người ngoài làm sao có thể chân chính yêu thương đệ muội được?”
Diêu thị không ngừng muốn lưu lại, còn bày ra một phen nhiệt tình, Chử Thận không tiện đuổi về, liền uyển chuyển khách khí nói tẩu tử đến đây một chuyến cũng không hề dễ dàng, ở lại vài ngày rồi đi.
Ngụ ý chính là không làm phiền tẩu tử, ngươi ăn uống mấy ngày thì về liền đi.
Diêu thị làm như không nghe ra ý tứ của Chử Thận, chỉ xem như Chử Thận đồng ý, liền nhắc đến chuyện nàng ta đã ở lại chỗ này thì hai đứa nhỏ cũng không thể nào về liền. Nhưng mà công khóa của Toàn Nhi quan trọng, sợ hắn lỡ mất, không bằng cũng cho hắn đến thư đường, cùng theo học mấy ngày.
Từ trước đến nay, Chử Thận vẫn luôn tốt bụng, chất nhi ở nhờ trong nhà mấy hôm, chỉ nhờ đọc sách chừng ấy hôm cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Diêu thị vừa mở miệng đương nhiên hắn cũng đồng ý.
Lập tức Diêu thị cảm thấy mọi chuyện đều được tiến hành một cách vô cùng thuận lợi, nụ cười trên môi ngày càng sâu. Vừa rảnh rỗi liền túm lấy tay Tiếu Nương, thẳng thắn khen ngợi bộ dáng của nàng xinh xắn, tính tình cũng giống như mẫu thân Hồ thị, nhu hòa an tĩnh.
Tiếu Nương cũng theo đó mà cười một cái, trong lòng thật ra nghe được ẩn ý của Diêu thị, cảm thấy dường như nàng ta nghĩ mình cũng hiền hòa dễ nắm bắt giống như Hồ thị.
Kể ra Diêu thị có chút ân cần với Chử Thận cùng Kiều Y vẫn có thể giải thích được. Nhưng vị bá mẫu này bỏ qua Kiều Y, lại tốt bất thường với một đứa con riêng là nàng là có ý gì?
Tiếu Nương cảm thấy Diêu thị đang có suy tính gì đó, liền âm thầm để ý, cứ quan sát nàng ta rồi tính tiếp.
Ngay lập tức Diêu thị ở lại, phòng ốc Chử gia nghiễm nhiên có một bà chủ mới đến. Tất cả đồ vật bài trí bên trong phòng ốc đều phải di chuyển qua lại dưới sự chỉ huy của nàng ta, để tránh ảnh hưởng đến phong thủy của căn nhà sinh ra bất lợi cho phu nhân.
Thật may là Hồ thị thật sự hiền lành, nhìn người khác cũng không hề có ý nghĩ xấu, thấy Diêu thị chủ động ở lại, cũng mở miệng nói lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm đến người chị dâu.
Diêu thị săm soi chỉ ra mấy tật xấu nhỏ như lông gà vỏ tỏi của nhũ mẫu, lại đi khắp nơi chỉ đạo Đổng ma ma khoe khoang bản thân có khả năng, làm cho bọn hạ nhân gà bay chó sủa, nhưng nàng cũng không để trong lòng.
Dòng sữa của nàng tràn trề, mặc dù có mời nhũ mẫu nhưng vẫn luôn tự mình cho bú. Nữ nhân ở cữ, ăn ngon, ngủ ngon, thời gian còn lại đều là cho hài tử bú sữa. Cho bú xong cũng theo đó mà ngủ mất, thật sự là mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng mà trong học đường lại có chút náo nhiệt.
Bây giờ trong học đường có ba học trò. Thịnh Hiên, Tùy Phong cùng Chử Toàn người mới vừa nhập học.
Nếu như nhìn theo tuổi tác thì Thịnh Hiên là lớn nhất, Tùy Phong là nhỏ nhất, Chử Toàn lại nửa vời, chẳng có chút ưu thế nào.
Nếu nhìn ở khía cạnh học vấn, hắn là một học trò chuyển lên từ nông thôn, ở trước mặt hai học bá đúng là không thể nào đuổi theo kịp.
Bị cái tên Thịnh Hiên lớn hơn mình hạ thấp cũng được đi, bị một đứa bé chưa đến chín tuổi qua mặt đến mức không nói nên lời, như một kẻ ngốc, đúng là quá mất mặt rồi.
Sự xúc động phẫn nộ trong lòng này làm cho hắn không khỏi có thêm mấy phần hận thù tự phát đối với Tùy Phong. Trong lời nói luôn luôn có ý chế nhạo Tùy Phong, nói thân nương của hắn hình như không có thành thân cùng Nhị thúc, như vậy hắn chính là đứa con ngoài luồng mang về từ Mạc Bắc vân vân mây mây.
Có mấy lần, cách bức bình phong Tiếu Nương có thể nghe thấy được.
Mặc dù Tùy Phong kính trọng nghĩa phụ, nhưng trong xương lại mang theo tính tình của Mạc Bắc Vương, cực kỳ cao ngạo. Mặc dù ban đầu có chút nhẫn nhịn, không thèm phản ứng lại với Chử Toàn. Nhưng mà Chử Toàn không hề hiểu chuyện mà dừng lại, hoàn toàn quên mất cái lần bị ăn đòn lúc trước trên xe lừa.
Cuối cùng cũng thành công trêu chọc cơn giận dữ của Tùy Phòng, thừa dịp tiên sinh về phòng nghỉ trưa, hắn đè Chử Toàn xuống dưới đất đánh một trận.
Nếu như bình thường đánh xong thì thôi, nhưng mà lần này Tùy Phong ra tay hơi nặng, làm cho Chử Toàn gãy một cái răng.
Đợi đến khi Chử Mãn Nhi trợn tròn mắt túm mẫu thân đi tới, Chử Toàn đã bị đánh đến mức khóc như heo bị chọc tiết.
Diêu thị vừa nhìn thấy nhi tử của mình máu chảy không ngừng lại bị gãy răng, lập tức lòng đau cực kỳ, chỉ trừng mắt muốn bước qua xách Tùy Phong lên, lại bị Tiếu Nương nhanh tay lẹ mắt, một tay túm lấy hắn kéo ra sau lưng.
Diêu thị trừng mắt yêu cầu Tiếu Nương tránh ra, đầu tiên nàng ta muốn xử thằng con hoang không biết lớn nhỏ này trước. Nhưng mà Tiếu Nương lại ưỡn người thẳng tắp nói: “Bá mẫu, bọn trẻ khi đánh nhau không phân nặng nhẹ. Trước hết ta thay Tùy Phong nói một tiếng không phải, nhưng hôm nay cũng là do đường ca bắt đầu trước, mấy lời kia của hắn… Không ai có thể nghe lọt tai được.”
Kiều Y nhìn thấy kế tỷ ra mặt, nàng ta cũng ở bên cạnh phất cờ hò reo theo, nói thêm vào: “Cũng không phải, chính là Chử gia nhà các người chọc Tùy Phong của chúng ta!”
Diêu thị nhìn thấy nhi tử nhà mình bị gãy răng, miệng đầy máu, đương nhiên là Tùy Phong đuối lý, nếu như đem chuyện này nói trước mặt Chử Thận, nàng ta cũng nắm chắc hơn.
Có ý muốn lưu lại ấn tượng tốt với Tiếu Nương, Diêu thị liền giả vờ cười nói: “Nếu như ngươi là tỷ tỷ của Tùy Phong, đương nhiên cũng muốn dạy dỗ nó cho tốt. Nhưng hôm nay nó đánh người ta chảy máu, chẳng qua ta chỉ muốn đánh nó hai cái, giáo huấn một lần rồi bỏ qua. Ngươi còn muốn bảo vệ nó, không phải là dạy hư đệ đệ của ngươi sao? Hôm nay để mẫu thân ngươi phân xử đi, ta thân là bá mẫu nói cho cũng không tiện.”
Nói xong nàng ta xông đến, một tay lôi kéo Tiếu Nương, tay khác lôi kéo Tùy Phong, kéo vào trong phòng của Hồ thị.
Tính tình của Tùy Phong nổi lên, còn muốn há mồm cắn Diêu thị nhưng bị Tiếu Nương trừng mắt một cái, mới khó khăn kiềm chế lại.
Kiều Y nghe xong đã chạy biến, chạy vào trong viện tử của Hồ thị mật báo.
Thịnh Hiên ở một bên từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, cho đến bây giờ chưa từng trải qua những chuyện như thế này, tức thì không biết phải làm thế nào cho phải. Lúc Tiếu Nương đi ngang qua, liền nghe được tiểu cô nương này nói với hắn: “Mau mau gọi cha ta từ cửa hiệu đằng trước trở về! Nhanh lên!”
Lập tức hắn xoay người chạy ra khỏi thư phòng.
Lại nói đến Diêu thị đang nổi giận đùng đùng kéo tay hai đứa nhỏ vào trong phòng của Hồ thị.
Hồ thị đang thay tã cho nhi tử Thịnh Ca, đầu tiên nhìn thấy Kiều Y thở không ra hơi chạy vào, chưa nói được vài mấy câu đã thấy Diêu thị dắt tay nữ nhi của mình cùng với Tùy Phong nổi giận đùng đùng đi vào, trong tức khắc không hiểu rõ tình cảnh.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ bộ dạng miệng đầy máu của Chử Toàn đang đi cùng Chử Mãn Nhi sau lưng Diêu thị, Hồ thị cũng giật nảy mình.
Lại nghe Diêu thị nổi giận đùng đùng lên án, nàng vội vàng quỳ xuống đất tạ tội thay cho hai đứa nhỏ.
Trước hết Tiếu Nương không nói lời nào, chỉ mặc cho Diêu thị quở trách. Đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh cao to xuất hiện ở đường mòn bên ngoài cửa sổ, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Bá mẫu, sao người không hỏi vì sao Tùy Phong lại đánh người? Hắn mở miệng ra là nói Tùy Phong là đứa con hoang không có nương, ngậm miệng lại nói đứa con ngoài luồng. Hắn không coi Tùy Phong là đường đệ, thì vì sao chúng ta còn phải kính trọng xem hắn như huynh trưởng? Mấy lời này không riêng gì ta nghe được, ngay cả Kiều Y còn có Thịnh gia thiếu gia cũng nghe được rõ ràng. Uổng cho bá phụ của ta đường đường là một người đọc sách viết chữ, nếu như không biết còn tưởng đường ca là một đứa con được một tiều phu nông thôn nào đó nuôi nấng!”
Những lời này nàng nói ra không kiêu ngạo cũng không tự ti, giọng nói cũng không quá lớn, làm Hồ thị giật mình nhìn nàng đăm đăm.
Diêu thị vẫn cảm thấy Tiếu Nương giống như Hồ thị, đều là kẻ không có kiến thức, tính tình mềm mại dễ dàng nắn bóp. Nào ngờ, một tiểu cô nương nhìn qua điềm đạm nho nhã, khi thật sự mở miệng nói lại như một cái dùi, thọc một cái máu chảy đầm đìa. Nàng ta tức giận đến mức chỉ thẳng mặt Hồ thị nói: “Nghe một chút đi, đây chính là nữ nhi do ngươi dạy dỗ ra, nói chuyện bất kính với trưởng bối như vậy!”
Tiếu Nương đi qua vỗ vỗ tay Hồ thị để trấn an thân nương nhát gan đang quỳ xuống, quay đầu nhìn thấy kế phụ mặt mày đen thui bước đến.
HẾT CHƯƠNG 23.