Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 547: Chỉ cần có thể cứu nàng, trẫm không tiếc tất cả vốn liếng (2)


Đọc truyện Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu – Chương 547: Chỉ cần có thể cứu nàng, trẫm không tiếc tất cả vốn liếng (2)

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một giọng nói trầm thấp, lại phút chốc vang lên

“Đợi đã!”

“Hả! ?”

Nghe được động tĩnh ở phía sau, thân thể nữ nhân áo đen khựng lại, sau đó liền từ từ xoay người.

Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong vốn im lặng không nói, giờ phút này, phảng phất như hạ quyết tâm gì đó, ở trong đôi mắt màu hổ phách kia, đều là sự hoàn toàn kiên định.

“Vô Tình bà bà, phải chăng là trẫm dùng một viên thuốc trong đó , ngươi liền ra tay cứu người! ?”

“Ha hả, đương nhiên! Chỉ là, ngươi thật sự suy nghĩ rõ ràng sao! ? Nếu như ngươi uống đúng phải viên độc dược, thì coi như là ta cũng chịu bó tay!”

Nữ nhân áo đen mở miệng nhắc nhở.

Dù sao, đến bây giờ, có lẽ bà vẫn không tin, nam nhân trước mắt này, có khả năng vì một nữ nhân, mà không tiếc tất cả vốn liếng, cho dù là chính mình sẽ chung thân tàn phế!

Liền vào lúc trong lòng nữ nhân áo đen suy nghĩ như vậy, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.

“Hảo, như vậy trẫm nguyện ý đánh cược!”

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, mặt mày kiên định.

Bởi vì, ở trên thế giới này, người mà hắn duy nhất quan tâm đến, chỉ có Nhạc nhi!

Nếu như Nhạc nhi đã chết, hắn sống trên thế giới này, cũng không có ý nghĩa gì .

Nếu như đánh cược thắng, như vậy hắn liền có thể ở chung một chỗ cùng Nhạc nhi.

Cho nên, chỉ cần có thể cứu được Nhạc nhi, hắn, không tiếc tất cả vốn liếng, cho dù là, tánh mạng của mình! ! !

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong dưới sự kinh ngạc của mọi người , liền vươn bàn tay ra, cầm lấy viên thuốc màu đen trên lòng bàn tay nữ nhân áo đen mà nhét vào trong miệng rồi nuốt xuống.

Hành động này của Độc Cô Ngạo Phong , nhanh phi thường, khiến tất cả mọi người không còn kịp ngăn cản nữa!


“Hoàng thượng. . .”

Đối với mọi người cùng cất tiếng giật mình la lên, mặt mày kinh ngạc, thì trên mặt nữ nhân áo đen cũng giống như thế.

Đôi mắt trợn tròn, mặt mày không dám tin.

Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt này, lại mang theo vài phần đường nét quen thuộc. Lại nhìn vẻ kiên định trên mặt hắn , nữ nhân kinh ngạc sâu sắc.

Bởi vì, mới rồi bà làm như thế, chỉ là có chủ tâm thử dò xét làm khó dễ nam nhân này.

Hơn nữa, bà cũng không tin, coi như một người, dẫu có yêu thương sâu sắc một người khác. Nhưng cuối cùng, giữa tính mạng của mình và tính mạng người khác, hắn đều sẽ ích kỷ bảo toàn chính mình.

Chính là hiện nay, nhìn thấy nam nhân mặt mày kiên quyết trước mắt này , hắn lại có khả năng vì cứu nữ nhân chính mình yêu thương sâu sắc , mà không tiếc tất cả. Cho dù là chung thân tàn phế, đều cam tâm tình nguyện. . .

Người thâm tình như thế, thế gian ít có!

Liền vào lúc nữ nhân trong lòng kinh ngạc, mọi người lại thấy Độc Cô Ngạo Phong dùng một viên thuốc này, lập tức nhất tề căng thẳng quay sang nhìn Độc Cô Ngạo Phong, chỉ sợ Độc Cô Ngạo Phong sẽ có bất trắc.

Tuy nhiên, qua một hồi lâu, sắc mặt Độc Cô Ngạo Phong vẫn cứ như thường, tâm tình của mọi người lại vẫn cứ căng thẳng, không dám thả lỏng.

Đối với việc mọi người lo lắng, Độc Cô Ngạo Phong sau khi dùng một viên thuốc này, lại không cảm thấy thân thể không khỏe. Ngược lại hắn cảm giác, thân thể bắt đầu có hơi ấm áp, càng hiện ra dồi dào sức sống.

Cảm giác được điều này, đôi mắt màu hổ phách kia của Độc Cô Ngạo Phong vừa ngước lên, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân áo đen.

“Vô Tình bà bà, hiện tại, có khả năng cứu người sao! ?”

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, nữ nhân áo đen chỉ là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.

“Khiêng người lại đây đi!”

Vừa nói dứt lời, nữ nhân áo đen đã tự quay lại đi vào trong hang núi.

Mọi người nghe vậy, đều là thở phào một hơi.

Dù sao, nữ nhân áo đen nói lời này đã chứng minh, Độc Cô Ngạo Phong vừa rồi dùng viên thuốc kia, là viên thuốc bồi bổ nguyên khí , cũng không phải độc dược!


“Thật sự là thật tốt quá, Hoàng thượng không có việc gì, cô nương kia cũng được cứu!”

Lam Vũ mở miệng giật mình la lên, gương mặt càng là tươi cười hẳn lên.

Chỉ là Tử Dạ đứng ở một bên, cũng vẫn cứ cau lại chân mày, trên mặt mang theo vài phần căng thẳng như thể nghĩ mà sợ.

“Chính là Hoàng thượng, mới vừa rồi thật sự rất nguy hiểm . Nếu như viên thuốc kia là độc dược, nên làm cái gì bây giờ! ?”

Nghe được lời Tử Dạ nói, Độc Cô Ngạo Phong cũng là môi hồng cong lên một cái, mở miệng cười nói.

“Cho dù như thế nào, vì Nhạc nhi, trẫm đều sẽ đánh cược một ván này!”

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng vừa nói. Sau đó, ánh mắt quét một vòng, liền rơi tại cỗ kiệu.

Chỉ thấy thị vệ đã khiêng cỗ kiệu lên, đi tới trong hang núi.

Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, lập tức đi tới, sau đó từ từ nhấc màn che lên.

Ánh mắt nhìn vào nữ nhân trong kiệu, càng là thâm tình chân thành, tình ý thắm thiết. . .

“Nhạc nhi, ngươi rốt cuộc được cứu rồi. . .”

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, mặt mày vui mừng.

Lập tức, liền đi theo phía sau nữ nhân áo đen , nhanh chóng đi vào trong hang núi.

Đến sau khi mọi người tiến vào trong hang núi, mới phát hiện, thì ra bên trong hang này, còn có cảnh bồng lai khác!

Mới rồi, mọi người chỉ là cho là, Vô Tình bà bà này là cư ngụ ở bên trong hang núi, nhưng sự thật không phải như thế.

Sau khi xuyên qua hang núi kia, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời!

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy bốn phía hoa và cây cảnh sum suê, giả sơn nước chảy, cầu nhỏ đình ngắm cảnh, đẹp không sao tả xiết!


Rõ ràng là vùng đất giá lạnh, bốn phía lại nở đầy đủ các loại hoa.

Chỉ thấy loài hoa này không sợ giá lạnh, trong lúc đang giá lạnh như vậy, lại vẫn ngạo nghễ nở rộ. Hơn nữa màu sắc rực rỡ.

Đỏ như lửa, xanh thẳm như bầu trời, màu tím cao quý, hồng nhạt mềm mại. . .

Ở trong thế giới băng giá này, lại càng kỳ lạ mà xinh đẹp!

Cả trăm hoa đó bao lấy chung quanh một gian nhà gỗ.

Chỉ thấy căn nhà gỗ này, nhìn thì mộc mạc, nhưng đi vào bên trong, lại phát hiện nó tuy rằng hơi nhỏ nhưng cũng có đầy đủ mọi thứ!

Hơn nữa, bên trong nhà gỗ đang đốt lò than, nên rất ấm!

Trong lúc tất cả mọi người ở đây vừa đi, vừa chậm rãi đánh giá bốn phía, đột nhiên, ở trong Băng Thiên Tuyết Địa kia, một đạo bóng dáng hồng nhạt , giống như chim yến , nhanh chóng xuất hiện.

Thân thủ linh hoạt kia, dáng người thướt tha đáng yêu, lại thêm chiếc váy dài hoạt bát kia, khiến cho lúc đầu vừa nhìn, còn tưởng rằng là tiên nữ hạ phàm, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đến khi thiếu nữ vừa đứng lại, mọi người nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ mà đều là kinh ngạc một phen.

Chỉ thấy thiếu nữ tuổi áng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc trên người một chiếc váy dài hồng nhạt , khiến cho dáng người thướt tha đáng yêu kia của nàng, được phác họa vô cùng tinh tế.

Tóc đen như mun, chỉ là tùy ý vấn một búi tóc, còn lại toàn bộ buông xõa ở phía sau phủ kín hai vai, càng tôn gương mặt kia, làm cảm thấy da trắng hơn tuyết, đường nét xinh xắn.

Trên mặt, càng là lộ ra một nét nghịch ngợm và linh hoạt, thật sự xinh đẹp!

Cùng với thiếu nữ áo hồng đột nhiên xuất hiện, ở đây trừ Độc Cô Ngạo Phong vãn giữ thần sắc tự nhiên , những người còn lại thì trong lòng đều là giật nảy lên một cái. Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo hồng, càng là không che dấu chút nào kinh ngạc.

“Chậc chậc chậc, không nghĩ tới ở trên Thiên Tuyệt Sơn, vẫn còn một thiếu nữ xinh đẹp như vậy!”

Lam Vũ vốn kém nhất trong việc không thể giấu được tâm sự, trong lòng nghĩ cái gì, liền nói cái đó.

Nghe được lời này của Lam Vũ, thiếu nữ áo hồng đầu tiên là cong môi cười một tiếng với hắn.

Gương mặt cười tươi như hoa kia, giống như hoa quỳnh vừa nở, đẹp không sao tả xiết.

Lam Vũ thấy vậy, chỉ cảm thấy tim đập chợt bắt đầu gia tốc.

Tiếng tim đập Bang bang bang , mạnh mẽ không quy luật như thế , phảng phất như muốn nhảy vọt ra từ trong ngực.

Hơn nữa, một cảm giác xa lạ khác thường, càng là lan tràn ở trong lòng.


Cảm giác xa lạ như vậy , khiến Lam Vũ nghi hoặc không thôi.

Dù sao, hắn đã sống mười bảy năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên có cảm giác như thế.

Trong lòng rung động, lại thấy gương mặt thiếu nữ áo hồng kia cười tươi như hoa, Lam Vũ chỉ cảm thấy một luồng khí khô nóng đột nhiên từ đáy lòng bốc thẳng lên đỉnh đầu, khiến gò má, bỗng nhiên chợt hồng.

Nhận thấy được Lam Vũ lại đỏ mặt, Linh nhi đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, nàng hé mở làn môi hồng, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.

“Nha! Ngươi như thế nào đỏ mặt như vậy! ? Là phát sốt sao! ?”

“Ách, ta, ta không có. . .”

Nghe được Linh nhi nói lời này, Lam Vũ chỉ cảm thấy trên mặt càng nóng bỏng .

Lại nhìn thấy ánh mắt của mọi người bốn phía nhất tề rơi trên người của hắn, gương mặt Lam Vũ liền buồn bực. Hắn không khỏi nhanh chóng cúi mặt để tiện tránh né ánh mắt của mọi người.

Tuy nhiên, đến khi ánh mắt Lam Vũ quét một vòng, chợt thấy dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn kia trên mặt đất, gương mặt đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, khuôn mặt tuấn tú vừa ngước lên, ánh mắt nhìn Linh nhi, càng là tràn đầy kinh ngạc.

“Vậy, dấu chân này là của ngươi! ? Thì ra, người âm thầm năm lần bảy lượt trợ giúp chúng ta, vẫn còn dẫn chúng ta lên núi là ngươi!”

Cùng với Lam Vũ nói ra lời này, ánh mắt của mọi người đầu tiên là vội vàng quay sang nhìn dấu vết trên tuyết dưới chân Linh nhi , lúc này hiểu được .

Đối với Lam Vũ mặt mày kinh ngạc , Linh nhi chỉ là nghịch ngợm mở trừng hai mắt, mở miệng cười nói.

“Đúng, chính là ta!”

Linh nhi mở miệng cười nói, hàng mi khẽ nhướn lên, tràn đầy đắc ý.

Chỉ là, nụ cười trên mặt Linh nhi, duy trì không được một khắc.

Bởi vì, Linh nhi chỉ cảm thấy, một đạo ánh mắt lạnh như băng, đang thẳng hướng tới trên người nàng.

Quay đầu nhìn một cái, đối diện, là hắc mâu lạnh như băng mang theo nét không vui của nữ nhân áo đen kia.

Thấy vậy, thân thể Linh nhi run lên, lập tức ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, không dám lên tiếng .

Đối với dáng vẻ khúm núm rụt rè của Linh nhi, nữ nhân áo đen chỉ là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, mới mở miệng nói.

“Trước đem nàng vào đặt ở bên trong phòng , những người khác, cứ ở bên ngoài chờ đợi đi!”

Nghe được lời nữ nhân áo đen nói, Độc Cô Ngạo Phong lập tức đi tới phía trước cỗ kiệu , sau đó dè dặt bế ra nữ nhân hôn mê nằm ở trong kiệu .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.