Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 546: Chỉ cần có thể cứu nàng, trẫm không tiếc tất cả vốn liếng (1)


Đọc truyện Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu – Chương 546: Chỉ cần có thể cứu nàng, trẫm không tiếc tất cả vốn liếng (1)

Chỉ thấy nữ nhân này, tuổi ước hơn bốn mươi , lại bảo dưỡng rất tốt.

Rõ ràng là Băng Thiên Tuyết Địa, nhiệt độ rét lạnh, nữ nhân lại chỉ mặc trên người một chiếc áo đen mỏng manh,dường như phảng phất đều không cảm thấy cái lạnh một chút nào.

Chiếc áo đen mỏng manh kia , mặc cực kì đơn giản trên người , lại phác họa vô cùng tinh tế dáng người thướt tha kiều diễm của nữ nhân đó.

Nữ nhân bảo dưỡng rất tốt.

Nước da trắng nõn hiếm thấy, lông mày lá liễu, đôi môi chúm chím tao nhã, hơi thở mùi đàn hương từ đôi môi hình trái tim.

Vừa nhìn, liền biết rõ lúc nàng trẻ tuổi , thiên tư quốc sắc ra sao .

Mặc dù hiện tại đã qua bao năm tháng, lại chỉ thấy dáng vẻ càng thêm thướt tha!

Chỉ là, không ăn khớp với dung mạo của nữ nhân, là một mái tóc bạc trắng như tuyết kia.

Rõ ràng dung nhan xinh đẹp, chỉ là tóc hoàn toàn trắng như tuyết, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc tất cả mọi người ở đây trong lòng kinh ngạc , nữ nhân thấy vậy, phảng phất suy nghĩ đến tâm tư của mọi người . Nhưng trên mặt, cũng chỉ hoàn toàn lạnh như băng.

Hắc mâu lạnh như băng kia, giống như gió mùa đông khắc nghiệt, không có một chút ấm áp.

Nữ nhân từ từ đi ra khỏi hang động, hắc mâu lạnh như băng nhẹ nhàng liếc mọi người, cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, liền rơi tại Độc Cô Ngạo PHong.

Khi nhìn thấy dung mạo của Độc CÔ Ngạo Phong, hắc mâu lạnh lùng kia, cũng là có hơi nhướn lên một cái.

Cái miệng thơm mùi đàn hương mở ra, thì thào hô nhỏ.

“Quả thật giống như. . .”


Mặc dù nữ nhân nói rất nhỏ, chỉ là, lại để cho tai thính của Độc Cô Ngạo Phong nghe được.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong khuôn mặt tuấn tú sửng sốt, trên mặt, xẹt qua một tia vẻ nghi hoặc.

Bởi vì, ánh mắt của nữ nhân áo đen này nhìn hắn, phi thường kỳ quái.

Chỉ là, rốt cuộc nơi nào kỳ quái , Độc Cô Ngạo Phong trong khoảnh khắc, lại không nghĩ ra được.

Chỉ là, hiện tại cũng không có thời gian để Độc Cô Ngạo Phong suy nghĩ nhiều chuyện này. Dù sao, việc cấp bách, chính là thỉnh cầu nữ nhân này đi cứu Nhạc nhi.

Bằng không, thời gian lại trì hoãn, Nhạc nhi tính mạng khó giữ được!

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong đôi môi hé ra, lập tức mở miệng khẩn cầu.

“Vô Tình bà bà, thỉnh ngài xuất thủ cứu người đi!”

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, trên mặt là chân thành khẩn cầu .

Độc Cô Ngạo Phong giờ phút này giọng điệu hèn mọn, khiến mọi người bốn phía cũng không nhịn được hơi thấy xúc động .

Chỉ là, nữ nhân áo đen nghe vậy, lại chỉ là cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức, miệng thơm mùi đàn hương mở ra, chậm rãi nói.

“Mới rồi, ngươi có nói, chỉ cần ta xuất thủ cứu người, ngươi liền cái gì đều nguyện ý làm! ?”

Nghe được nữ nhân nói lời này, Độc Cô Ngạo Phong cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.

“Vâng! Chỉ cần Vô Tình bà bà ngài xuất thủ cứu Nhạc nhi, chỉ cần Vô Tình bà bà ngươi muốn như thế nào, trẫm sẽ làm tất cả!”

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.


Nữ nhân nghe vậy, nụ cười trên miệng càng đậm đà, chỉ là, trên mặt vui vẻ, lại mang theo vài phần khinh thường và âm u.

Dường như phảng phất một chú mèo đang vờn chuột , lười biếng, tao nhã, lại mang theo tàn nhẫn. . .

“Hay cho một người si tình, nói vậy, cô gái kia đối với ngươi mà nói, phi thường quan trọng, mới sẽ để ngươi … đường đường là Hoàng đế như thế, người có địa vị cao lại tự hạ thấp địa vị đến đây cầu khẩn chữa trị.”

Nghe được nữ nhân áo đen nói lời này, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nghĩ tới nữ nhân lạ mặt đe dọa ở bên trong kiệu.

Ở trong đầu, càng là nhanh chóng hiện lên từng li từng tí hình ảnh hắn cùng cô gái kia ở chung.

Vào lúc hắn chán nản khỏ khăn nhất, hắn gặp được nàng lương thiện dễ thương . Gần gũi cùng nàng, chính là khoảng thời gian vui sướng nhất đời hắn, hắn suốt đời không quên!

Nghĩ tới đây, trên mặt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi hiện lên vài phần dịu dàng thâm tình, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

“Nhạc nhi nàng, là nữ nhân trẫm yêu thương nhất . Chỉ cần có thể cứu được nàng, trẫm không tiếc tất cả vốn liếng.”

Nam nhân mở miệng, trên mặt, đều là không che dấu nổi thâm tình chân thành.

Nghe vậy, nữ nhân áo đen trong lòng không khỏi nhói lên một cái, trên mặt, không khỏi nhuộm vài phần đau thương.

Nghĩ đến trước đây, hắn cũng từng nói qua những lời như vậy, chỉ tiếc. . .

Nghĩ tới đây, nữ nhân áo đen trong mắt, không khỏi xẹt qua một phần lạnh như băng và hận ý.

Lập tức, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cười nói.

“Ha hả, không tiếc tất cả vốn liếng! ? Ngươi nói đúng là dễ nghe! Chỉ là, đế vương ít có yêu thực sự, đều là nói một đàng làm một nẻo thôi! Ngươi cho là, ta sẽ tin ngươi giả chuyện ma quỷ! ?”


Nữ nhân mở miệng, mặt mày khinh thường.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng biết nữ nhân không tin, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng lần nữa nói.

“Vô Tình bà bà, trẫm nói đều là sự thật, ngài muốn như thế nào mới có thể tin tưởng! ?”

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy lo lắng , nữ nhân áo đen chỉ là môi hồng cong lên một cái, khe khẽ cười một tiếng.

“Ha hả, hảo, ngươi đã nói như thế, như vậy, ta hiện tại liền cho ngươi một cơ hội!”

Vừa nói dứt lời, chỉ thấy nữ nhân áo đen móc ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, sau đó, mở bình sứ nhỏ ra, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc màu đen .

Chỉ thấy, hai viên thuốc này, một đen một trắng, mùi thuốc đậm đặc.

Thấy vậy, mọi người đều là nghi hoặc.

“Vô Tình bà bà, đây là! ?”

“Hai viên thuốc, một viên chỉ là thuốc bổ bồi dưỡng nguyên khí, một viên chính là. . . Độc dược!”

Cùng với nữ nhân lời này vừa ra, mọi người bốn phía đều là giật nảy lên một cái.

Mặc dù nữ nhân lời này còn không có toàn bộ nói ra, chỉ là mọi người đã từ trên mặt nữ nhân thấy một ý nghĩ không tốt .

Duy độc Độc Cô Ngạo Phong, khi nghe được nữ nhân nói lời này, thần sắc không thay đổi.

Nữ nhân thấy vậy, đầu tiên là thật sâu nhìn chăm chú Độc Cô Ngạo Phong liếc mắt, lập tức, mới khẽ mở môi đỏ mọng, mở miệng nói.

“Ngươi cứ nói ngươi có khả năng vì nữ nhân này, không tiếc tất cả vốn liếng. Như vậy, ngươi liền từ trong hai viên thuốc này, chọn một mà dùng. Ta trước tiên có thể nói cho ngươi, một viên độc dược ở trong đó , dược tính cực mạnh. Sau khi dùng, sẽ bị mất hết võ công, gân cốt đứt đoạn, ngón tay cũng không thể nhúc nhích , trở thành phế nhân!”

Nữ nhân áo đen mở miệng, nói ra rõ ràng.

Cùng với nữ nhân áo đen vừa nói ra lời này, mọi người bốn phía đều là giật nảy lên một cái, nhất tề xương sống lạnh toát mà hít một một hơi thật sâu.


Dù sao, độc dược thâm hiểm như thế , thật sự làm cho người ta sợ hãi.

Hơn nữa, Độc Cô Ngạo Phong chính là Hoàng đế cao cao tại thượng của Thương Lang Quốc , nếu như hắn thật sự uống phải viên độc dược kia thì không chỉ có trở thành phế nhân, lại mất đi ngôi đế vương!

Nghĩ tới đây, mọi người lập tức cùng kêu lên giật mình la lên.

“Hoàng thượng, hoàn toàn không thể!”

“Đúng vậy, Hoàng thượng, ngươi chính là ngôi cửu ngũ, hoàng đế Thương Lang Quốc, như thế nào có khả năng vì một nữ nhân, mà không để ý thân thể của mình! ? Nếu như thật sự uống phải viên độc dược kia, vậy nên làm thế nào cho phải! ?”

“Đúng vậy, xin Hoàng thượng nghĩ lại!”

Mọi người vội vàng đồng thanh lên tiếng mở miệng, lập tức, nhất tề quỳ gối trên mặt tuyết, mặt mày kinh hãi thỉnh cầu.

Dù sao, mấy ngày liên tiếp, thái độ Độc Cô Ngạo Phong đối với Đồng Nhạc Nhạc, mọi người là biết rõ ràng trong lòng.

Cho nên, mọi người liền sợ hãi được, bọn họ Hoàng thượng sẽ vì một nữ nhân, không để ý tánh mạng của mình.

Vậy Thương Lang Quốc nên làm thế nào cho phải! ?

Trong lúc tất cả mọi người ở đây vội vàng lo lắng trong thời gian, nữ nhân áo đen thấy vậy, môi hồng cong lên một cái, cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, liền rơi tại Độc Cô Ngạo Phong .

Gương mặt xinh xắn đẹp đẽ một bộ dáng xem kịch vui.

“Như thế nào! ? Ngươi không dám sao! ? Mới vừa rồi, ngươi không phải vẫn còn thành khẩn thề thốt , chỉ cần có thể cứu nàng, không tiếc tất cả vốn liếng, để ngươi làm cái gì thì làm cái đó! ? Hiện nay, ngươi sợ hãi ! ? Cái đó thì đúng rồi, người ta đều là ích kỷ. Huống chi, ngươi chính là vua của một nước, cao cao tại thượng. Chỉ là một nữ nhân, lại như thế nào quan trọng bằng tánh mạng của mình! ?”

Nữ nhân áo đen mở miệng khinh miệt cười một tiếng, trên mặt, đều là khinh thường.

Lập tức, cước bộ vừa chuyển, hé mở làn môi hồng, lạnh giọng nói.

“Đã như vậy,mời các ngươi trở về đi!”

Nữ nhân áo đen mở miệng vừa nói dứt lời, liền tính toán xoay người vào sơn động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.