Đọc truyện Dương Bình Nhi – Chương 21: P2: Cái Chết Bất Ngờ
Tôi lặng người không dám nói gì thêm. Trong lòng có chút cảm giác bứt rứt. Cả một lúc lâu sau đó không ai nói với nhau câu nào nữa. Tất cả đều chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Trùng Đèn Chuông tung bay trong màn sương đêm, mỗi người đều tự gói ghém bầu tâm trạng phức tạp và hỗn loạn vào thế giới riêng của mình.
Tôi cũng không thể ngờ rằng thời điểm im lặng này là giờ khắc cuối cùng cả năm người chúng tôi được bên nhau đông đủ. Bầu không khí im ắng và thương cảm nhau của mấy bạn hữu gặp nhau trong tình cảnh éo le đang báo hiệu một chuyện vô cùng kinh khủng sắp xảy ra.
Dương Dương nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: “Hồi chiều em nói với ta em muốn về nhà, nhưng ta chẳng biết em từ đâu tới mà đưa em về. Từ khi tìm thấy em trên đồi hoa Bách Mộc Thảo đến giờ ta chưa bao giờ nghĩ xem em đã từng như nào, đã gặp phải những chuyện gì? Ta thực vô tâm quá.”
Sau đó Dương Dương lại quay mặt đi tránh ánh mắt tôi nói tiếp: ” Ta không bao giờ quên được khoảnh khắc khi lần đầu tiên nhìn thấy em nằm bất động dưới lớp bùn đất. Bảo Bình à, khoảnh khắc ấy rất kỳ lạ với ta. Ta có chút hối hận vì đã “đào” em lên rồi toàn kéo em theo ta vào chỗ nguy hiểm. Còn khiến em hứng một mũi tên thay ta nữa.” Dương Dương nhấc bàn tay tôi lên xem xét vết sẹo còn lại dạo đó. Trùng khớp thật, hai bàn tay tôi đều đã từng có lỗ thủng.
“Anh để bụng chuyện này sao? Em lại cứ tưởng chuyện gì.” Tôi thở mạnh một hơi dài.
Tôi thà để anh “đào” tôi lên rồi giờ thành ra thế này còn hơn cứ bị chôn chặt dưới lớp bùn dày đặc như thế mãi mãi. Cũng thật lạ vì Dương Dương đúng là chẳng bao giờ thắc mắc xuất thân của tôi, cả bộ dạng khó hiểu khi bị chôn dưới lớp bùn đất của tôi cũng không làm anh suy nghĩ. Anh thật đúng là Dương Tiên rồi. Anh luôn tin tưởng tôi tuyệt đối. Nếu không phải anh có tình ý gì với tôi thì không có lý do gì hợp lý để giải thích.
Có một điều giờ tôi mới ngộ giác ra đó là một kẻ bất tử như tôi chẳng có nghĩa gì ở đây. So với nơi này, một người tưởng như đã biết hết mọi chuyện trên thế gian như tôi lại chẳng khác đứa trẻ mới chập chững bước vào đời. Từ khi mất đi mọi sức mạnh, tôi phải học cách sống giống con người, tư duy cũng giống con người và những cảm xúc tồn tại cũng dần dần giống họ. Tôi càng lúc càng bị con người hóa, và không còn quá quan trọng vấn đề sức mạnh có còn hay mất.
Trước đây khi tôi là Ma cà rồng, muốn tồn tại tôi không được phép yếu đuối, phải luôn ẩn mình thật kỹ với vỏ bọc bất cần thật hoàn hảo, đấy là cách sinh tồn tuyệt vời nhất đối với những kẻ dị biệt như tôi. Và khi đó, tôi luôn kiêu căng cho mình là mạnh hơn con người. Nhưng giờ tôi lại chỉ như một kẻ bình thường, và so với những người ở nơi kỳ lạ đầy pháp lực này tôi lại là kẻ yếu đuối đến thảm hại.
Gương mặt Dương Dương lúc này lại có biểu cảm lưu luyến khó hiểu, anh nhẹ nhàng nói: “Bảo Bình, nếu nơi em coi là nhà đó em chỉ có một mình thì em hãy ở lại đây đi.”
“Ở lại cái nơi rừng hoang này á, không có điện thoại, không có internet, không có TV, không có xe hơi, không có máy bay, thậm chí em còn không hút máu được. Em không biết phải sống như nào nữa?” Tôi tuôn một tràng mà không để ý mặt Dương Dương đang nghệt ra.
“Những thứ đó là cái gì vậy, ta không hiểu? Điện thoại, xe hơi…rồi cả hút máu là cái gì?”
“Kệ đi, em nói cho vui thôi. Có nói anh cũng sẽ không biết đâu.” Tôi khoát tay lờ đi.
“Bảo Bình, nếu tình hình xấu đi, em hãy về căn nhà gỗ trên đồi Bách Mộc Thảo cho an toàn, ngôi nhà đó ta dựng để chế thuốc. Tiểu Lâm và mấy người bạn nhỏ ở đó sẽ chăm sóc em. Đừng đi theo bọn ta nữa. Ta không muốn em bị nguy hiểm. Chứng kiến mấy lần em thập tử nhất sinh quả thực ta không chịu nổi. Nếu sau mọi chuyện xảy ra sắp tới ta còn sống trở về, hãy cho ta biết nhà của em, ta sẽ đưa em về.”
Những lời này của Dương Dương tôi không biết phải hiểu theo chiều hướng nào. Đây sao giống lời từ biệt vậy. Anh đang nói tới cuộc chiến tranh sắp xảy ra? Lẽ nào Nam Thành có biến thật rồi? Anh muốn đưa tôi về nhà à, anh đưa tôi về kiểu gì đây, hay nhà anh nói không phải nhà tôi đang nghĩ? Ánh mắt anh nhìn tôi như này là sao, cứ có chút bi thương khó tả. Tôi không muốn nghĩ tiếp nữa, nghĩ rồi cũng không giải quyết được gì cả, sẽ chỉ mệt mỏi thêm thôi. Tôi chẳng thể thích gì làm nấy, ngang tàng khi không còn sức mạnh.
Tôi dựa vào vai Dương Dương lim dim. Anh cũng ngồi im để tôi dựa thật thoải mái, anh còn khẽ xoa đầu tôi nữa.
Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện. Mắt vẫn nhắm tôi vờ lơ mơ hỏi: “Dương Dương, sao anh không quay về tộc Tiên? Cuộc chiến này anh có thể không tham gia mà.”
Dương Dương trầm ngâm một lúc mới nói: “Ta đã ly khai khỏi tộc rồi, ta không còn là Vương tử tộc Tiên. Họ không còn cần ta nữa.”
“Anh từ bỏ tất cả chỉ vì trả thù cho Quận chúa, như vậy có đáng không?”
“Đáng!” Dương Dương trả lời dứt khoát.
Chỉ một từ mà sao tôi cứ cảm thấy nhói nhói đau. Không phải đau ở lưng mà đau ở đâu đó trong tâm can, cảm giác khó chịu này là sao nhỉ?
“Anh nói tộc Tiên bị truy sát, bọn họ giờ ra sao rồi?” Tôi cố lảng sang vấn đề khác.
“Những người còn sống sót đã rời thành An Tôn tìm nơi trú ẩn, ta không biết họ đã đi đâu. Thực ra nếu muốn biết thì hỏi lão Tiên, ông ấy chắc chắn biết nơi tộc Tiên đang trú ẩn. Từ khi sinh ra ta được huấn luyện để tiêu diệt ác quỷ là Anh Nhi. Họ nói với ta Anh Nhi là yêu nghiệt diệt chủng cả nhân loại, nhiệm vụ của ta là phải diệt trừ cậu ấy. Nhưng giờ ta không còn là Vương tử tộc Tiên nữa, ta không phải giết Anh Nhi.”
“Ồ, anh từ bỏ tất cả mọi thứ không phải chỉ vì Quận Chúa, mà vì cả Anh Nhi?”
“Em lại nghĩ đi đâu vậy?” Dương Dương tự nhiên bật cười.
“Em nghĩ anh vì Quận chúa mà hi sinh quá nhiều. Tộc Tiên dù họ không cùng mục đích với anh nhưng ở đó vẫn còn người thân của anh, vì cô ta mà anh từ bỏ tất cả thì không đáng chút nào.” Tôi vội phân trần.
“Vì cả Anh Nhi thì đáng à? Em đang nghĩ cho Anh Nhi hay đang ghen với Thu Sa vậy?” Dương Dương cười to hơn.
Ghen với Quận chúa, tôi có không, tôi đâu có giống đang ghen chứ? Nghĩ cho Anh Nhi, đương nhiên tôi nghĩ cho anh ấy rồi, người tài trí siêu việt như anh ấy là bảo vật hiếm có không thể bị chết oan uổng được. Dương Dương không nên ra tay với Anh Nhi, dù phải trở mặt với tộc Tiên. Cũng không nên vì trả thù cho Quận chúa mà hạ sát Anh Nhi.
Cái chết của Quận chúa đến giờ vẫn là một bí ẩn chưa có đáp án. Nói tóm lại quanh quẩn đủ mọi lý do thì tôi cũng trăm phần không muốn Dương Dương vì Quận chúa, hi sinh vì Quận chúa, làm những việc tự hại bản thân anh vì cô ta. Tôi có thể đang ghen. Cũng có thể vì bảo vệ Anh Nhi. Cũng có thể đang vì chính Dương Dương.
Tôi không cần biết với Dương Dương cái cô Quận chúa kia quan trọng như nào, tôi chỉ cần biết bây giờ anh đang cạnh tôi và là chỗ dựa cho tôi ngủ. Trong lòng anh không biết tôi có vị trí như nào nhưng giờ tôi cứ độc chiếm anh đã, sau này đỡ phải tiếc nuối.
Lắm lúc tôi thấy mình thật ranh mãnh. Mùi của Dương Dương dễ chịu quá, hơi ấm của anh cũng rất thoải mái, chẳng mấy chốc mê dụ tôi chìm vào giấc ngủ.
(…)
Tai và mắt tôi rất tỉnh trong bóng tối, chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm tôi thức giấc. Không biết đã ngủ bao lâu thì tôi nghe có tiếng động lạ, có tiếng bước chân khó hiểu vang đến bên tai. Tôi mở mắt tìm kiếm thì không thấy Dương Dương đâu, hồi nãy tôi còn dựa vào vai anh ấy ngủ cơ mà, sao giờ đã biến đâu mất? Dương Dương không thể nào bỏ tôi trơ hơ một góc thế này rồi biến mất được.
Nhìn về phía phát ra tiếng động lạ, tôi thoáng giật mình. Tôi đờ đẫn cả người khi nhận ra bóng dáng phát ra tiếng động lạ đó rất quen thuộc, đó… chẳng phải là chính tôi sao.
Tôi toát mồ hôi hột, không hiểu chuyện quái gở gì đang xảy ra trước mắt. Bóng đen lù lù đang di chuyển phía xa kia không phải là ai khác, chính là tôi. Nhưng “tôi” ở đó di chuyển rất lạ, toàn thân vặn vẹo khó tả, quằn quại như dáng đi của người gẫy xương sống, vẻ mặt thì đầy kinh hãi.
Thế này là thế nào? Sao tự dưng lại có hai Bảo Bình thế này? “Tôi” ở phía đó bị gãy xương sống đang di chuyển về phía Vương tử, nét mặt đầy đau khổ, vậy còn tôi đang đứng tơ hơ ở đây thì là ai? Và tại sao tôi lại đứng khuất xa chỗ nghỉ của chúng tôi tối qua? Tôi ở đây hoàn toàn bình thường, hiện hữu như thực thể. Lẽ nào tôi đứng đây lại là một Linh Ảnh?
Nghĩ đến đây tôi thực sự hoảng hốt, tôi đã bị lũ Hà Thạch Tinh làm gãy xương sống lúc ở trong lòng chảo động rêu, tuy đã được chữa trị bằng linh dược Thạch Xương Bồ nhưng lưng tôi vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Bây giờ ở phía kia lại có một “tôi” đang đi lại siêu vẹo như người gãy xương sống, bộ dáng thảm thương đó mới đúng là Bảo Bình. Còn tôi đang ở đây chứng kiến cảnh tượng kinh hãi bên đó lại không phải là Bảo Bình thật, tôi chỉ là “hàng nhái”. Tôi đang đứng đây đúng là Linh Ảnh rồi.
Tôi là Linh Ảnh sao? Tôi chính là Linh Ảnh mà Thái tử đã nói lúc ở lòng chảo động rêu? Còn “tôi’ siêu vẹo kia mới đúng là Bảo Bình xịn. Chuyện quái quỷ này sao có thể xảy ra chứ? Chắc chắn có kẻ nào đó giả mạo tôi. Đó không thể nào là tôi được. Kẻ đang đi siêu vẹo đó đang giả mạo tôi.
Tôi định chạy ra hỏi cho rõ mọi chuyện thì có hai bàn tay mờ ám sau lưng đột ngột thò ra giữ tôi lại, một bàn tay che miệng tôi làm tôi không thể nói được gì, bàn tay khác giữ chặt lấy người tôi khiến tôi không thể nhúc nhích. Hai bàn tay ma quái này ở đâu ra mà tự dưng xuất hiện, lại còn khóa chặt tôi? Lẽ nào là bàn tay của ma quỷ?
Tôi không biết tim mình đã rụng rời từ lúc nào nữa. Thần trí cũng tiêu tán không còn chút gì. Tôi ở đây giờ bỗng chốc biến thành cái xác không hồn.
Kẻ sau lưng tôi không nói gì cả, rất im lìm, nhưng tôi nghe rõ tiếng tim hắn đập còn nhanh hơn tôi, vô cùng rối loạn. Hắn không lẽ cũng đang rất kinh hoàng? Hắn dần kéo lùi tôi vào trong bóng tối. Dù đang bị kéo lùi lại mắt tôi vẫn quan sát được chính mình ở phía xa kia. “Tôi” ở đó đang vặn vẹo di chuyển đến gần chỗ Vương tử ngồi ngủ. Tiên nữ đang nằm cách đó không xa. Thái tử thì không thấy đâu cả, không biết có phải vì tôi đang tập trung theo dõi “tôi” kia đang làm gì nên không còn tâm trạng để ý cậu ta.
Bộ dáng đi lại đau đớn của “tôi” kia thật kinh khủng, tôi còn nghe được tiếng xương sống gãy rời cọ vào nhau gây ra thứ âm thanh kèn kẹt. Người tôi bất giác run lên mất kiểm soát, tôi nghĩ chân mình đã nhũn oặt ra rồi.
“Tôi” kia đang tiến đến rất gần Vương tử miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. “Tôi” kia là ma quỷ hay yêu quái đây? Liệu có làm hại Vương tử không? Tôi muốn gọi Vương tử tỉnh dậy nhưng miệng đã bị bịt chặt không thể phát ra tiếng nào được. Đến cả âm thanh ứ ứ trong cổ họng cũng không thoát ra được. Tôi cực lực giãy giụa nhưng hoàn toàn vô vọng, không cách nào đánh động cho Vương tử.
Dương Dương, anh đâu rồi, giúp tôi với. Tôi cứ thế la hét trong đầu nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Tôi chỉ còn cách bất lực chứng kiến mọi việc đang xảy ra trước mắt.
Trước mắt tôi như một vở bi kịch đang diễn ra thật chậm. “Tôi” kia đang đến rất gần Vương tử rồi, người anh khẽ rung lên tỉnh dậy rồi anh ngẩng lên nhìn “tôi”. Khỏi phải nói nét mặt anh hốt hoảng thế nào. Anh thét to gọi Tiên nữ rồi vội vàng đỡ lấy “tôi” kia. Tiên nữ lập tức làm phép trị thương cho tôi, cô ta thực rất sợ hãi, tay chân cứ cuống quýt múa loạn lên, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Dương Dương từ đâu đó cũng phi ra, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của “tôi” khiến anh hoảng loạn gọi tên không ngừng. Anh có phải đang khóc không vậy? Ánh lửa hắt lên soi rõ những giọt nước mắt rối rít vương trên gương mặt Dương Dương. Ngỡ ngàng hơn nữa là nét mặt đau đớn của Vương tử lúc này. Từ khi tôi tỉnh lại tuyệt nhiên anh không đoái hoài gì đến tôi, đến nhìn anh cũng chẳng buồn nhìn. Bây giờ khi “tôi” kia nằm thoi thóp trong lòng anh, anh lại có biểu cảm xót xa mất mát như vậy là sao? Cứ như trong vòng tay anh lúc này là một người anh vô cùng trân quý không thể mất đi.
Tôi hận mắt mình vì có thể nhìn xa rõ ràng như vậy, nhìn rõ mọi cảnh tượng đau thương xảy ra như sự thật hiện hữu. Đó chính xác là tôi, nếu không phải là tôi thì họ đã nhận ra, họ không thể đau đớn như vậy vì một kẻ giả mạo. Vậy tôi ở đây là thứ gì? Đúng là Linh Ảnh sao? Linh Ảnh cũng có cảm xúc thật thế này, đau thương đến mức này. Hay là ngay từ đầu tôi đã là Linh Ảnh cho nên tôi mới mất hết khả năng của Ma cà rồng?
Khuôn mặt tôi đầm đìa nước mắt từ lúc nào vì sự thật quá phũ phàng trước mắt. Kẻ sau tôi tuyệt nhiên không phát ra tiếng động nào. Kể cả biểu cảm rối loạn của tôi lúc này cũng không khiến hắn bị ảnh hưởng. Tôi bị kẻ phía sau kéo lùi lại rất thô bạo, cứ thế cứ thế kéo tôi lùi ra xa khuất sau những hàng cây um tùm và màn đêm u ám. Cảnh tượng bi thương trước mắt cũng đang xa dần.
Nhưng hắn có biết dù kéo tôi lùi ra xa đến đâu tôi vẫn nhìn được rất rõ. “Tôi” đang nằm đó thoi thóp. Tiên nữ thì quýnh hết lên, miệng liên tục lẩm bẩm câu phép cho đến một hồi tay cô ta buông thõng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Vương tử lắc đầu, môi cô ta mím chặt. Thấy biểu cảm của Tiên nữ như vậy, Vương tử nhìn “tôi” đang dần khép hờ mí mắt, anh bi thương ôm ghì lấy “tôi” mà gào thét đến lạc cả đi. Dương Dương thì toàn thân run rẩy, anh khẽ đặt bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt “tôi”, rồi toàn thân đổ gục bất lực. Hình ảnh gương mặt Dương Dương nước mắt vương đầy trong tâm can tôi thực chua xót.
Cảnh tượng bi thương ai oán đó có nghĩa là “tôi” đã ngừng thở. “Tôi” thực sự đã chết. Còn tôi đây mắt mũi tèm lem thì đúng là Linh Ảnh. Vậy giờ tôi đây phải tồn tại như nào? Sáng nay tôi mới nói với Dương Dương rằng tôi muốn về nhà, đau đớn thay giờ tôi còn không biết tôi là ai, nhà tôi giờ là nhà nào để quay về. Nơi nào sẽ chứa chấp Linh Ảnh tôi? Còn kẻ đang thô bạo kéo tôi đi là ai đây? Hắn muốn gì ở Linh Ảnh tôi, hắn muốn kéo tôi đi đâu?
Trong vài phút cuối cùng trước khi mọi thứ hoàn toàn tan vào màn đêm u ám, tôi thoáng nhìn thấy Ngô Thông đứng ẩn mình ở một góc khuất phía xa chỗ “tôi” kia chết. Hắn sao lại lén lút ở đó, không lẽ hắn đang chứng kiến cảnh tượng “tôi” chết? Nét mặt quỷ dị của hắn như vậy là ý gì? Gương mặt hắn thoáng lộ vẻ bất mãn, nhưng môi lại đang nở nụ cười đầy dã tâm. Hắn bị sao vậy?
Hắn rốt cuộc là ai?