Đọc truyện Dương Bình Nhi – Chương 20: P1: Dương Dương, Em Muốn Về Nhà !
Đêm buông xuống bao phủ bìa rừng nơi chúng tôi nghỉ chân. Hiệu ứng ma quái của Rừng Mưa lúc này được tăng lên theo cấp số nhân. Dương Dương và Thái tử dựng mấy lều cỏ đơn giản để ngủ, còn đâu sinh hoạt chủ yếu bên ngoài. Họ đốt đống lửa rất to rồi ngồi xung quanh sưởi ấm. Thời tiết ban đêm có vẻ lạnh hơn rất nhiều. Mấy cái nhu cầu ăn ngủ thiết yếu này không biết có quá sức với đám vương tôn công tử bọn họ không? Sinh ra đã sống cuộc sống vương giả, sung túc, giờ ăn ở thiếu thốn như này quả là đánh đố bọn họ.
Sau khi đã ăn uống đầy đủ mọi người đều yên trí nghỉ ngơi, Tiên nữ vẫn ríu rít bên Vương tử như thường lệ. Ngẫm nghĩ thì cũng lạ, cô ta là em gái Quận chúa mà sao chẳng giống cô chị tí nào cả, hay là cô ta đóng kịch quá khéo che mắt cả thiên hạ. Có khi cô ta chính là Linh Ảnh của Quận chúa cũng nên, cô ta là phần linh hồn yêu Vương tử say đắm.
Tự dưng tôi thấy mình thật nhảm nhí. Tôi lại suy diễn linh tinh rồi, sao bây giờ cái gì cũng làm tôi đa nghi?
Vương tử thì dạo này trở nên rất kín đáo, anh vẫn bình thường với mọi người, nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện với tôi, thậm chí anh hầu như không để ý đến tôi. Từ khi tôi từ cõi chết trở về anh cũng không nhìn tôi lấy một lần. Chỉ duy lúc tôi nói với Dương Dương tôi muốn về nhà là Vương tử có phản ứng. Anh đang ngủ nhưng tôi biết anh đã mở choàng mắt khi nghe tôi nói vậy. Anh cứ nằm như thế ngẫm nghĩ gì đó rất lâu, tiếng thở nặng nề cứ thế thả trôi. Sau lần đó thì không còn gì khác, anh coi tôi cứ như người không tồn tại.
Đáng ngờ hơn nữa là Ngô Thông. Hắn luôn lầm lì, khéo che dấu biểu cảm, kẻ hay ủ mưu là những kẻ thâm thúy ít nói và ít lộ sơ hở. Tôi cứ có cảm giác hắn có gì đó lén lút. Bề ngoài thì luôn tỏ vẻ là người rất mực trung thành nghĩa hiệp, chẳng có gì tồn tại trong mắt hắn ngoài Vương tử. Hắn tiếp cận Vương tử liệu có ý đồ gì không? Biểu hiện của hắn không giống kẻ đơn thuần, không hiểu hắn đang toan tính điều gì? Nhưng hắn đối với Vương tử thực rất tốt, hắn còn là anh ruột của Vương tử, hắn không thể nào là Linh Ảnh. Hắn về Nam Thành lâu như vậy càng thấy mờ ám, hay hắn đã gặp chuyện ở Nam Thành rồi?
Kẻ đáng phải nghi nhất ở đây chính là gã Thái tử kiêu ngạo kia, cái bản mặt cậu ta so với Linh Ảnh Anh Vũ xịn còn khó ưa gấp ngàn lần. Linh Ảnh Anh Vũ biến mất thì không ai để ý. Thái tử xịn xuất hiện đóng giả Linh Ảnh lại không ai nghi ngờ, cái này có thỏa đáng không chứ? Tay đó thấy tôi đang nhìn mình với ánh mắt dò xét bèn hất hàm về phía tôi khiêu chiến. Cái bản mặt đó thực làm tôi không có cơn thèm hút máu nào cho nổi.
Tôi muốn hỏi Thái tử rất nhiều chuyện nhưng chẳng biết phải hỏi kiểu gì. Trớ trêu thật, lúc thì chuyện cứ ùn ùn tới, lúc thì lại chẳng giải quyết được việc gì.
Ngẫm nghĩ một hồi mà chẳng cái gì ra hồn nên tôi đảo mắt sang phía Dương Dương. Anh đang ngồi nghiêm trang một góc lau kiếm, động tác lau rất kỹ, có vẻ như anh ta sắp lau mòn nó rồi đấy.
Nói đến thanh kiếm đầy Tiên lực đó cũng thật bàn cãi, nó giải phong ấn Hỏa Kỳ Lân trên người Vương tử rồi, sao tôi lại không được? Không lẽ phong ấn Hỏa Kỳ Lân trên người tôi lợi hại hơn? Hay Kiếm Tiên biết phân biết chính tà nên với Ma cà rồng tôi không hiệu nghiệm?
Tôi đi lại siêu vẹo về phía Dương Dương, quả thực cái lưng tôi đến lúc này vẫn còn cảm giác nhói nhói. Đến gần cạnh rồi mà Dương Dương không phản ứng, vẫn chăm chú lau kiếm, tôi liền đá đá vào người anh đánh động. Anh không bực tôi mà chỉ nhẹ nhàng cất thanh kiếm rồi đỡ tôi ngồi xuống bên cạnh. Chỉ riêng hành động này cũng biến anh thành nam nhân tử tế nhất ở đây rồi. Anh ta mà ở thế giới của tôi chắc là nam thần của bao cô gái, có khi còn là thần tượng nổi tiếng thế giới và vô cùng giàu có.
Nhưng sao vẻ mặt Dương Dương lại trầm buồn thế nhỉ, có ẩn tình gì chăng?
Tôi huých nhẹ vào người Dương Dương trêu chọc. Anh mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, sau như nghĩ ra điều gì anh hỏi: “Bảo Bình, em có người thân không?”
“Em chỉ có một mình, sao anh lại hỏi vậy?” Tôi chột dạ. Tự dưng hỏi lai lịch của tôi.
“Em rất cô đơn phải không?” Dương Dương vẫn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt rõ ràng rất trông chờ câu trả lời.
“Cũng không hẳn.” Tôi ngạc nhiên khi nghe những câu hỏi lạ lùng của Dương Dương, anh muốn ám chỉ điều gì vậy?
Dương Dương nhìn tôi rồi khẽ rút thứ gì đó trong áo ra. Anh bí bí hiểm hiểm cuộn cuộn thứ đó trong lòng bàn tay làm tôi tò mò. Mắt tôi cứ dán chặt vào tay anh.
“Cho em xem cái này.” Dương Dương nói đầy hồ hởi.
Anh cười rồi bàn tay anh nhẹ nhàng vung lên. Thật bất ngờ, cả đàn Trùng Đèn Chuông túa ra tung cánh bay khắp nơi. Ánh sáng của chúng như những bóng đèn nghìn oát soi sáng rực cả góc rừng. Trong màn đêm âm u, sương mù phủ kín thứ ánh sáng của Trùng Đèn Chuông trở nên vô cùng xảo diệu, đẹp đến ngỡ ngàng. Cả một khoảng rừng với những tán cây đung đưa như đang nhảy múa, những lùm hoa ngũ sắc khẽ gợn sóng như dải lụa mềm mại. Trùng Đèn Chuông giống những đứa trẻ tinh nghịch bông đùa trên dải lụa hoa ngũ sắc.
Tôi mải mê nhìn ngắm đến bần thần cả người.
“Em thích chứ?” Dương Dương nhẹ nhàng nói.
Tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc đến á khẩu luôn. Miệng cứ ngậm hột thị. Tiên nữ từ bên kia reo lên thích thú: “Đẹp quá Dương ca, sao trước giờ không thấy huynh trình diễn thế này bao giờ? Không phải huynh chỉ giành điều bất ngờ này cho người thương đấy chứ?”
“Không phải cả muội cũng đang chiêm ngưỡng màn trình diễn đặc biệt này đấy thôi, còn nói so đo như vậy.” Dương Dương ngại ngùng.
“Ầy ầy, em ghen tị rồi đấy. Dương ca không giống bình thường nha. Bảo…”
Tiên nữ nói hờn mát rồi quay sang tôi định trêu chọc gì đó, nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã khựng lại thành âm thanh bầm bập trên bờ môi cong cong của cô ta. Tôi biết sao cô ta lại không nói nữa. Bởi cô ta đã nhìn thấy biểu cảm chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt tôi lúc này. Tôi biết tất cả bọn họ đều đang đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tôi. Bọn họ không ai còn trong tầm mắt tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được, dáng vẻ bần thần của Dương Dương bên cạnh, bên kia là Thái tử đang nhìn tôi chòng chọc, còn Tiên nữ thì khỏi phải nói, vẻ mặt đồng cảm của cô ta khiến tôi vô cùng chán ghét.
Tôi lúc này cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, miệng thì rõ ràng mỉm cười nhưng nước mắt lại cứ tuôn rơi không tài nào ngăn nổi. Có phải tôi đang xúc động quá nên mất hết thần trí không? Cảnh tượng trước mắt thực sự đã khiến tâm trạng nặng nề dồn nén bấy lâu của tôi vỡ tung ra. Vỏ bọc thờ ơ suốt mấy thế kỷ qua tôi cố tạo dựng đã bị phá vỡ hoàn toàn chỉ đơn giản bởi một khoảnh khắc bình dị như thế này.
Trùng Đèn Chuông cứ thế nhảy nhót trong màn sương đêm với thứ ánh sáng ảo diệu. Tôi cũng không biết mình đã cứ tâm trạng khó tả như thế bao lâu nữa. Dương Dương khẽ gạt nước mắt cho tôi dỗ dành: “Xem em kìa, sao lại khóc dễ dàng thế này thì ta biết phải làm sao?”
“Nhìn cô như vậy người khác lại tưởng Dương Tiên vừa làm gì khiến cô bị uất ức.” Thái tử nói với sang châm chọc. Cái tên này thực làm nước mắt tôi muốn chảy ngược lại quá. Lại còn đặt biệt hiệu cho Dương Dương nữa chứ.
“Phải đấy Bảo Bình, Dương ca hao phí Tiên lực tạo nên khung cảnh thần tiên thế này là để khiến cô vui, ai dè cô lại khóc. Từ hồi nào đến giờ có bao giờ thấy cô biểu cảm như này. Thật bất ngờ!” Tiên nữ dịu giọng.
“Tôi không được phép khóc à?” Tôi nhăn mặt.
“Không phải, chỉ là tôi không nghĩ cô có thể rơi nước mắt. Người bản lĩnh như cô tôi không tưởng tượng được lại có xúc cảm yếu đuối như những người bình thường. Không phải cô đã động lòng với Dương ca đấy chứ?”
Tiên nữ huyên thuyên nói làm tôi có chút bần thần. Tôi có là người như thế à? Tôi đâu có thuộc tuýp người lạnh lùng đâu chứ, tôi dù gì cũng có một nửa dòng máu con người mà. Đương nhiên cũng phải có những xúc cảm con người thuần túy rồi. Lúc nào là ác quỷ thì sẽ là ác quỷ thực sự.
Tôi như này có phải là đang động lòng không, tôi động lòng với Dương Dương sao? Từ khi gặp nhau trên đồi hoa Bách Mộc Thảo anh vẫn luôn là người tốt với tôi nhất, những lúc nguy cấp cũng luôn là anh liều mạng cứu tôi. Anh đối với tôi có trên mức tình bạn không? Tôi không nghĩ vậy vì trong lòng anh vốn chỉ có Quận chúa, không thể có tình ý gì với tôi. Hơn nữa lúc này, trong lòng tôi cũng không lưu tâm tình cảm hỗn loạn của Dương Dương, điều làm tôi cứ vương vấn là tiếng thở dài bực bội của Vương tử. Có thể không ai biết nhưng riêng tôi thì có thể nghe rất rõ.
Từ lúc rời khỏi bụng lão Quy tổ anh vốn không thèm để ý đến tôi, sao giờ lại có vẻ tâm trạng như vậy?
Thái tử đột nhiên nói với sang: “Này, cô đừng quên cô đã nói gì đấy!”
“Tôi đã nói gì?” Tôi ngơ ngác.
“Cô vô trách nhiệm quá đấy, nói gì với tôi mà còn không nhớ.” Thái tử gắt lên.
“Tôi đã nói cái quái gì mới được chứ?” Tôi cũng gắt lại.
“Hóa ra cô là người tùy tiện thế à?” Vẻ mặt Thái tử không rõ là đang nghiêm túc hay cố ý châm chọc nữa. Tôi càng chẳng hiểu cậu ta lấy đâu ra mà lắm tức giận.
“Nói cái gì dễ hiểu hơn chút đi.” Tôi yêu cầu.
Tiên nữ lúc này chen ngang: “Cô to gan thật đấy Bảo Bình, chẳng phải lúc trong lòng chảo động rêu cô đã tuyên bố Thái tử là của cô mà. Thái tử không phải đối tượng để cô tùy tiện trêu đùa được đâu. Tội này cô gánh không nổi rồi, cô không muốn mất đầu thì tốt nhất là cứ theo Thái tử suốt đời đi.”
“Cái gì?” Tôi thét lên.
Trời! Tôi có nói điều đó sao? Tôi sao có thể nói những lời như thế, liệu có gì nhầm lẫn không? Tôi cố lục lọi trí nhớ xem mình có nói những lời vớ vẩn như thế không, nhìn vẻ mặt khó chịu của Thái tử thì tôi đúng là có nói thế rồi. Toi rồi! Tôi còn nhiệt tình sàm sỡ Thái tử nữa chứ. Tội này đúng là không gánh nổi rồi. Mặt tôi lúc này nhăn nhó đến khó tả.
“Có sao đâu Thu Bích, em dọa Bảo Bình sắp ngất ra rồi đấy. Cô ấy chỉ phạm tội chết nếu dám mạo phạm Thái tử thật nhưng người này đâu phải Thái tử thật đâu.” Dương Dương nháy mắt giải nguy cho tôi.
“À đúng rồi, người này là Linh Ảnh mà. Em suýt quên mất.” Tiên nữ nói.
Tôi ngây ngốc mất một lúc mới hiểu ra. Chính tôi cũng quên mất mình đã nói dối Tiên nữ và Ngô Thông rằng Thái tử đây là Linh Ảnh Anh Vũ. Nếu đây không phải Thái tử thật thì tôi sẽ không bị phạm trọng tội gì cả. Với hoàn cảnh này, bí mật thân phận thật sự của Thái tử tôi kiên quyết sẽ chôn luôn xuống mồ. Ma cà rồng tôi nhất quyết không để bị mất đầu. Thái tử chắc chắn đang vô cùng bất mãn, còn tôi khẽ thở phào.
“Muội không hiểu, các huynh để Linh Ảnh Anh Vũ theo chúng ta như này có ổn không? Sa tỷ… à, hắn còn muốn cướp… Phụng Xà Tiễn mà.” Tiên nữ không giấu giếm nổi mối nghi hoặc liền hỏi.
Lúc này Vương tử mới lên tiếng: “Cậu ta có một phần linh hồn của Quận chúa, muội có thể bỏ mặc không cứu?”
“Không thể, nhưng muội không thấy người này có điểm gì giống Linh Ảnh Anh Vũ, giọng nói cũng không còn giống Sa tỷ. Các huynh không phải đang lừa muội đấy chứ?” Tiên nữ nhìn cả bọn mà nước mắt đã rơm rớm.
Cô ta cuối cùng cũng nhận ra điểm khác thường ở đây. Cơ nguyên chuyện này là do tôi dựng ra, tôi khinh suất quá, chỉ vì ý đồ của mình mà quên mất cảm xúc của Tiên nữ. Cũng tại một câu nói vô tình nghe được từ Thái tử thật mà tôi lại bịa ra một chuyện hết sức vô lý khiến Tiên nữ thấp thỏm hi vọng, không những thế còn dốc hết sức ra cứu mạng sống của Thái tử, người mà cô ta vẫn cứ lầm tưởng là một phần linh hồn của chị gái mình. Lẽ ra thì Tiên nữ đã không bỏ qua cho Linh Ảnh Anh Vũ khi hắn tấn công Vương tử lúc trong động rêu, nhưng vì hắn lại mang một phần linh hồn của Quận chúa nên cô ta mới chấp nhận tha thứ.
Biểu hiện suốt thời gian qua thì rõ ràng Tiên nữ không thể nào là Linh Ảnh như lời Thái tử nói. Cô ta không là Linh Ảnh thì người khả nghi nhất có thể là Linh Ảnh chỉ còn Ngô Thông.
Tôi nhìn Tiên nữ cố gắng phô bộ mặt thành thật hết sức có thể: “Tôi xin lỗi vì đã lừa cô.”
Tiên nữ ngẩn người một lúc, nhíu mày nhìn tôi rồi quay sang theo dõi biểu hiện của những người còn lại, lúc sau nói: “Cô lừa tôi vì thực ra người này là Thái tử thật chứ không phải Linh Ảnh Anh Vũ, một phần linh hồn của Sa tỷ?” Tiên nữ nhẹ nhàng nói sau cô ta khẽ thở dài quay đi. “Tôi cũng đoán ra rồi. Cũng chỉ tại tôi cứ cố chấp.”
Tôi và Dương Dương nhìn nhau bối rối. Thực ra tôi hiểu Dương Dương cũng bất đắc dĩ đồng lõa với tôi, chứ anh cũng không hề biết ý đồ thực sự của tôi khi nói dối trắng trợn như thế để làm gì. Tiên nữ là em gái người anh yêu giờ đây lại có vẻ mặt thất vọng như vậy khiến Dương Dương có chút không cam lòng. Chỉ có Vương tử cứ tỉnh bơ kia suy nghĩ như nào thì tôi không thể nào nắm bắt được.