Bạn đang đọc Được Anh Yêu Mới Gọi Là Yêu – Chương 111-17
Nửa năm sau, đàn chị quyết định cùng chồng tới Ai Cập định cư.
Chị ấy nhờ tôi lên mạng đăng hộ thông tin thuê nhà.
Tôi vừa gọi điện cho chị ấy vừa gõ chữ, kết quả lại viết nhầm số di động của chủ nhà thành số của Mr.
Tô.
Buổi chiều Mr.
Tô gọi điện tới, nói rằng cả chiều nay anh phải nhận mấy chục cuộc điện thoại lạ.
Đối phương liên tục hỏi anh: “Anh tìm người thuê chung phải không? Đây là nhà riêng của anh à? Anh có hợp đồng không? Vậy tôi sẽ ở chung với anh sao? Thế mà anh nói cần nữ độc thân, anh là đồ lưu manh thối tha! Tôi sẽ tố cáo anh!”
Mr.
Tô hỏi tôi với vẻ ngơ ngác: “Ở nhà em đã làm gì vậy?”
Tôi cười ngặt ngoẽo không đứng dậy nổi, kể lại cho anh toàn bộ những chuyện đã xảy ra.
Anh nói: “Vy Vy, em mà cứ qua loa đại khái như vậy, anh thực sự sẽ sống chung với một cô nàng độc thân đấy…”
Tôi nói: “Vậy thì anh đi đi! Đi ngay đi! Em coi như củ cải trắng mà em nuôi đã bị người khác nhổ mất…”
Anh trầm mặc giây lát: “Nhưng anh vẫn quen được em nhổ…”
***********************************
Tôi là người có chút chấp niệm đối với việc nấu nướng, cứ cách một khoảng thời gian lại rất muốn xuống bếp.
Một buổi chiều nọ, tôi đã hứa sẽ làm cho Mr.
Tô món gà Tam Bôi, kết quả đến năm giờ mới nhớ ra trong nhà không còn gà, tôi bèn chạy ra siêu thị mua.
Tôi đang đứng trong siêu thị mua thức ăn thì di động vang lên nhắc nhở máy sắp hết pin.
Tôi khẩn trương gọi điện cho Mr.
Tô, nói rằng mình đang ở siêu thị, bảo anh lát nữa tới tìm mình.
Kết quả, chúng tôi còn chưa kịp quyết định địa điểm gặp mặt, di động đã sập nguồn.
Tôi đi lòng vòng trong siêu thị một lúc, bèn xuống cửa thang máy tầng một đợi anh.
Đợi tới đợi luôn không nhìn thấy anh, tôi hơi tức giận, quyết định tự mình đi về nhà.
Kết quả, đây là những gì tôi nghe thấy từ loa thông báo cửa siêu thị: “Bạn nhỏ Ngải Lộc Vy, người nhà của bạn đang tìm kiếm.
Nếu nghe được thông báo này mời bạn tới quầy phục vụ…”
Tôi: “…”
Đến quầy phục vụ, từ xa tôi đã nhìn thấy Mr.
Tô đứng ở đó.
Tôi vẫy tay gọi anh qua, nhìn thấy người đứng trong quầy nói với anh vài câu.
Khi anh đi tới, tôi hỏi anh họ đã noi những gì.
Anh nói: “Người trong quầy có lẽ cảm thấy em ngốc, bảo anh sau này đeo thêm tấm biển lên cổ em cho tiện.”
Tôi: “Thật là ức hiếp người quá đáng! Vậy anh nói sao?”
Anh xoa đầu tôi và nói: “Anh nói em còn nhỏ, từ từ rồi sẽ trưởng thành.”