Bạn đang đọc Được Anh Yêu Mới Gọi Là Yêu – Chương 110-16
Con gái của một đàn chị của tôi tên là Ngũ Nguyệt, vừa tròn ba tuổi, trông mập mạp mũm mĩm, cực lỳ dễ thương.
Vì chồng của chị đang đi Ethiopia công tác nên cứ cách một khoảng thời gian chị ấy lại đưa con tới nhà tôi chơi.
Một ngày nọ, Ngũ Nguyệt nói với tôi: “Dì ơi, dì có thể bảo chú mặc áo blouse trắng về đây không? Con muốn xem mà…”
Tôi kể lại nguyện vọng của cô bé cho Mr.
Tô, anh trả lời: “Trưa nay anh có khá nhiều việc.” Thấy tôi không nói gì, anh bèn bổ sung một câu: “Được.”
Anh về tới nhà, khi mở cửa ra, tôi liền nói với cô bé: “Nhìn kìa! Chú về rồi kìa!”
Con bé “oa” lên một tiếng rồi bật khóc.
Tôi: “…”
Mr.
Tô: “…”
Mẹ nó: “…”
Và con bé: “Oa…oa…oa…”
*******************************
Còn có một lần tôi và đàn chị đi ăn cơm, người phục vụ bê một đĩa mù tạc trộn dưa chuột lên, Mr.
Tô và chị ấy cùng gắp.
Tôi lên tiếng: “Bảo bảo! Món đó cay!”
Đàn chị cười tít mắt đặt đũa xuống, nói: “Được, bảo bảo biết rồi.”
Mr.
Tô ở bên cạnh âm thầm đặt đũa xuống.
Sau đó người phục vụ bưng lên hai phần sữa chua.
Tôi và chị ấy đang định vùi đầu vào ăn thì Mr.
Tô lên tiếng: “Bảo bảo, lạnh lắm đấy.”
Chị ấy ngẩng đầu lên, cười tít mắt nói: “Không sao, không sao, bảo bảo không sợ lạnh mà!”
Đến lượt Mr.
Tô sững người, rồi mỉm cười đáp lại.
Lát sau, tôi rất tự nhiên đẩy món sữa chua sang một bên rồi cười nói với Mr.
Tô.
Lúc này đàn chị mới hiểu ra mọi chuyện, hờn dỗi bế đứa trẻ lên và nói: “Bữa tối không thể ăn được nữa rồi, bảo bảo này đi trước đây…”