Bạn đang đọc Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết – Chương 9
Bầu không khí trong bàn ăn là vô cùng ngượng ngùng. Chu Ý Nhi ngồi bên phải Lôi Húc cúi đầu ăn ngấu nghiến. Vũ Tịch ngồi bên trái Lôi Húc cũng rất say đắm nhìn Chu Ý Nhi ăn cơm. Chợt thấy một luồng khí lạnh xẹt qua, Vũ Tịch liếc sang Lôi Húc liền hiểu Lôi Húc muốn anh xoa dịu bầu không khí này. Vũ Tịch trề môi một cái rồi lại vui vẻ nói với Chu Ý Nhi.
“Chị dâu, đồ ăn ngon không?”
Chu Ý Nhi gật gật rồi chợt khựng lại. Mắt hình viên đạn liếc Vũ Tịch.
“Ai là chị dâu nhà cậu?”
“Này là chị không biết rồi. Anh Húc trước giờ không dẫn phụ nữ về nhà nha, chị là người đầu tiên nên tất nhiên phải là chị dâu em rồi.” Vũ Tịch nói với điệu bộ thản nhiên.
“Tôi ở đây là ngoài ý muốn.”
“Không dám đâu, có mà anh Húc cũng muốn chị ở lại.”
“Bớt nói bậy đi.” Chu Ý Nhi trừng mắt với Vũ Tịch.
Phía bên cạnh chợt vang lên tiếng cười khẽ. Bác quản gia giật mình, có phần khó tin dò hỏi.
“Lôi thiếu, cậu không sao chứ?”
Lôi Húc tâm tình vui vẻ xua xua tay. Anh là người rõ ràng nhất, bộ dạng của anh hôm nay thật sự làm mọi người trong nhà ngạc nhiên như thế nào.
“Chị dâu, chị thấy chưa? Anh Húc em mà cười nhẹ một cái như vậy đã là chuyện động trời rồi. Mà người mang lại chuyện động trời đó là chị Chu Ý Nhi nên chị đương nhiên phải là chị dâu của em.” Vũ Tịch bộ dạng kiên định nhìn Chu Ý Nhi.
Chu Ý Nhi đột nhiên bật cười. Cứ nhìn dáng vẻ cố gắng nghiêm túc của Vũ Tịch là cô không thể nhịn cười nổi.
“Thôi không đùa với cậu nữa.”
Sau bữa cơm, cả nhà ba người cùng ngồi trên một chiếc xe đến công ty. Bên trong xe cũng là hoàn toàn im lặng. Khi gần đến công ty, Chu Ý Nhi nói Vũ Tịch dừng xe ở bên kia đường để cô đi bộ sang, tránh hiểu lầm nhưng Chu Ý Nhi xuống xe thì Lôi Húc cũng xuống theo. Chu Ý Nhi cảm thấy khó xử nhưng cũng không thể làm gì.
Hai người vừa cùng nhau đi qua đường thì bất ngờ Chu Ý Nhi nghe thấy tiếng một chiếc mô tô đang rú ga. Khi Chu Ý Nhi quay lại thì chiếc xe đã rất rất gần với cô.
Chu Ý Nhi đầu óc quay cuồng ngã xuống đất,bên tai vàng lên một tiếng “rầm” vô cùng lớn. Chu Ý Nhi dường như có cảm giác bị người ta đẩy sang một bên. Toàn thân là đau nhức nhưng cô lại không hề thấy máu, tay chân chỉ bị trầy xước nhẹ, đầu bị đập mạnh xuống đường một cái. Cô chợt bừng tỉnh quay sang nhìn liền thấy thân thể nhỏ bé của Thẩm Mỹ Mỹ đầy máu, nhưng Thẩm Mỹ Mỹ cũng đang nhìn Chu Ý Nhi, dường như Thẩm Mỹ Mỹ cũng chỉ bị trầy xước nặng một chút còn chiếc xe mô tô thì đâm vào cây cột điện phía trước.
Vẫn còn đang hoảng loạn thì Chu Ý Nhi được một vòng tay vững chắc ôm vào lòng, giọng nói của anh mang chút sợ sệt và lo lắng.
“Thật may em không sao. Lúc nãy xin lỗi vì không kịp ôm em tránh đi.”
“Tôi không sao nhưng Thẩm Mỹ Mỹ có sao đó.”
Lôi Húc lại càng ôm Chu Ý Nhi chặt hơn. Chợt Chu Ý Nhi cảm thấy đầu nhói một cái, mọi thứ trước mắt đều mờ dần, mờ dần rồi hoàn toàn là bóng tối. Chu Ý Nhi vô lực ngã vào vòng tay của Lôi Húc.
———-
Chu Ý Nhi mơ mơ màng màng mở đôi mắt đang dính chặt hai mi lại với nhau, cô mệt mỏi nhìn xung quanh thì thấy mẹ mình đang đứng bên cạnh gọt táo. Chu Ý Nhi ho khan một tiếng rồi hỏi nhỏ.
“Sao mẹ lại ở đây?”
“Tỉnh rồi? Để mẹ gọi bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ tới kiểm tra một lượt cho Chu Ý Nhi, nói rằng Chu Ý Nhi bây giờ đã tốt rồi, nhưng vẫn cần ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày. Bác sĩ vừa rời khỏi, Chu Ý Nhi lặp lại câu hỏi của mình lần nữa.
“Sao mẹ lại ở đây?”
“Còn không phải tại cô đi đứng không cẩn thận để bị tai nạn sao? Là tổng giám đốc của con gọi cho mẹ.”
“Thẩm Mỹ Mỹ sao rồi?” Chu Ý Nhi hoảng hốt cầm tay mẹ mình.
“Thẩm Mỹ Mỹ nào? Có phải đầu bị đập nên não có vấn đề không?”
“Con đi tìm cô ấy.”
Chu Ý Nhi vùng dậy, vừa bước ra khỏi cửa thì mặt bị đập vào khuôn ngực rộng lớn của người ta. Giọng nói bá đạo vang lên trên đầu Chu Ý Nhi.
“Thẩm Mỹ Mỹ không sao. Em nghỉ ngơi trước đi.”
Lôi Húc mạnh mẽ lôi Chu Ý Nhi vào trong, ấn cô xuống giường sau đó lễ phép chào hỏi mẹ cô.
“Chào cô. Bác sĩ nói Chu Ý Nhi thế nào rồi?”
“Ông ấy nói con bé không sao, nghỉ ngơi vài ngày thì có thể xuất viện rồi.”
“Vậy tốt!”
“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ ra ngoài lấy nước.”
Chu Ý Nhi không kịp níu kéo mẹ mình ở lại thì đành nhắm mắt giả ngủ. Cô đối với Lôi Húc là còn rất ngại ngùng.
“Tên lái mô tô tử vong tại chỗ, Thẩm Mỹ Mỹ bị gãy tay đã được băng bó và chăm sóc kĩ lưỡng. Chuyện này là cố tình nhưng không tìm ra được người đứng sau.” Lôi Húc nói thật nhiều nhưng giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng.
Chu Ý Nhi có hơi chấn động. Cô nhớ cô không hề đắc tội với ai. Vậy thì ai lại muốn giết cô?
“Có lẽ họ nhắm vào tôi. Em nên cẩn thận với Thẩm Mỹ Mỹ một chút.”
“Họ nhắm vào anh thì liên quan gì đến việc tôi tránh xa Thẩm Mỹ Mỹ hay không?” Chu Ý Nhi đầy tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Lôi Húc.
“Thẩm Mỹ Mỹ không đơn thuần là một cô gái nhỏ.”
“Vậy cô ấy là một cô gái lớn.” Chu Ý Nhi trừng mắt, hếch càm.
Lôi Húc gõ nhẹ vào đầu Chu Ý Nhi, môi nhẹ nhàng cong lên.
“Đúng là não có vấn đề luôn rồi.”
Chu Ý Nhi đánh vào người Lôi Húc một cái. Cái này đúng là chỉ coi như đang vuốt ve anh thôi.
“Tôi là bệnh nhân, anh làm vậy tôi sẽ bị đau đầu.”
Khuôn mặt Lôi Húc thoáng đã đanh lại. Rất nghiêm túc hỏi.
“Thật sao? Tôi gọi bác sĩ.”
Chu Ý Nhi liền bật dậy, vươn tay năm lấy cổ tay Lôi Húc, cười nắc nẻ.
“Tôi đùa thôi, anh đừng nghiêm trọng như vậy được không?”
Lôi Húc quay đầu lại nhìn cái nắm tay chắc chắn của Chu Ý Nhi lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì cười của cô. Lôi Húc tiến đến ôm cô vào lòng, thủ thỉ.
“Không sao là tốt, sau này đừng như vậy, tôi sẽ rất lo.”
Tim Chu Ý Nhi đập thình thịch, nhiệt độ cơ thể chợt nóng lên khiến hai má đỏ phừng phừng. Cô nghe không lầm chứ? Lôi Húc lo lắng cho cô?
Khung cảnh lãng mạng ấy kết thúc khi Vũ Tịch oang oang tiến vào trong.
“Chị dâu, cũng đều tại chị không chịu ngồi yên trên xe. Nếu mà chị có mệnh hệ gì thì cái mạng của em cũng không cần thiết nữa rồi.”
Chu Ý Nhi vội đẩy Lôi Húc ra, cười cười với Vũ Tịch.
“Xin lỗi, để hai người lo lắng rồi.”
“Đồ phá đám.” Lôi Húc liếc xéo Vũ Tịch.
Vũ Tịch bị liếc xéo liền khí thế phừng phừng chạy đến xà vào lòng Chu Ý Nhi. Giả bộ khóc lóc.
“Chị dâu, em lo cho chị đến tinh thần suy nhược, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, cầu được an ủi, cầu được an ủi!”
Lôi Húc đen mặt nhìn Chu Ý Nhi tươi cười vuốt tóc Vũ Tịch lại còn nói một tiếng cảm ơn.