Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Chương 8


Bạn đang đọc Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết – Chương 8

Về đến biệt thự của Lôi Húc thì cũng đã hơn 11 giờ tối. Bác quản gia thấy người cô và Lôi Húc ướt sũng thì lo lắng nói.

“Thiếu gia với tiểu thư mau lên thay đồ đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Không kịp để Chu Ý Nhi từ chối, Lôi Húc đã mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Vừa vào đến phòng khác đã nghe tiếng Vũ Tịch lộn xộn.

“Hai người hôm nay chơi trò gì vậy? Rất thú vị nha! Cho em theo với.”

Vũ Tịch nhanh chóng bật dậy và chạy theo. Lôi Húc vừa đẩy Chu Ý Nhi cùng chiếc áo sơ mi của mình vào phòng tắm thì quay ra túm cổ Vũ Tịch đá ra khỏi cửa phòng.

“Mau nói người chuẩn bị phòng. Bằng mọi cách hôm nay phải giữ cô ấy lại.”

“Tuân lệnh anh trai.” Vũ Tịch làm kiểu chào theo quân đội rồi nhanh chóng ra ngoài căn dặn người làm một chút. Về khoản này thì Vũ Tịch và Lôi Húc được coi là tâm linh tương thông đi.

Lúc Chu Ý Nhi tắm rửa xong xuôi thì Lôi Húc từ phòng bên cạnh cũng đã đi qua. Hai người chạm mặt nhau, nhìn nhau chằm chằm.

Lôi Húc với mái tóc ướt sũng cùng tấm khăn lau đầu màu trắng đặc biệt nổi bật, đặc biệt quyến rũ. Mấy sợi tóc ướt còn nhỏ nước rơi xuống trước đôi mắt hẹp dài u tối làm Lôi Húc càng thêm câu dẫn.

Chu Ý Nhi với chiếc áo sơ mi trắng của Lôi Húc cùng bộ dạng ngại ngùng, hai chân thon dài díu vào nhau. Mái tóc dài ướt sũng xoã ngang lưng, đôi môi nhỏ căng mọng nước bị Chu Ý Nhi cắn cắn đến màu đỏ đẹp mắt.


Lôi Húc lúc này không tự chủ được mà tiến đến gần với Chu Ý Nhi. Đôi tay to lớn đặt lên chiếc má phớt hồng làm Chu Ý Nhi một đợt tê dại. Da thịt mịn màng non nớt lại càng kích thích Lôi Húc hơn. Anh nhanh chóng đặt xuống môi Chu Ý Nhi một nụ hôn. Tư vị ngọt ngào này lại càng làm anh muốn lún sâu. Chu Ý Nhi mắt mở to hết cỡ, thân người cứng đờ mặc cho người kia càn quấy, cậy hàm răng trắng sáng ra mà luồn lách vào bên trong. Cảm giác ấm nóng trong khoang miệng làm Chu Ý Nhi bừng tỉnh, cô vội đẩy Lôi Húc ra, nhỏ giọng nói.

“Tôi muốn về nhà.”

“Quần áo của cô vẫn chưa khô.”

“Tôi mặc đồ lúc chiều.”

“Giặt rồi.”

Chu Ý Nhi khuôn mặt hậm hực mím môi. Điệu bộ đáng yêu này của cô làm Lôi Húc bật cười, vươn tay xoa xoa mái tóc ướt của cô rồi ôm vô vào lòng. Thì thầm bên tai làm Chu Ý Nhi ngứa ngáy.

“Tôi lạnh, để tôi ôm một lúc.”

Khuôn mặt cương nghị của Lôi Húc giãn ra nhiều phần, vùi sâu vào hõm vai Chu Ý Nhi, ra sức hít lấy mùi hương thơm ngát, dịu nhẹ của cô.

Trước sự bá đạo của Lôi Húc, Chu Ý Nhi chỉ biết ngoan ngoãn đứng đó để anh tùy ý ôm ấp.

Đứng mãi một lúc, Chu Ý Nhi cảm thấy mỏi chân, hơi nhúc nhích một chút liền làm Lôi Húc khó chịu, hừ nhẹ.

“Ngoan nào!”

“Mỏi chân.” Chu Ý Nhi lí nhí nói đủ để Lôi Húc nghe được.

Lôi Húc lúc này mới luyến tiếc rời khỏi cơ thể thơm ngát của Chu Ý Nhi,  ấn cô ngồi xuống giường. Lôi Húc đi lấy máy sấy rất cẩn thận làm khô tóc cho Chu Ý Nhi. Còn Chu Ý Nhi thì như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường để mặc người đàn ông kia chăm sóc.

Sấy được một lúc, cơn buồn ngủ của Chu Ý Nhi kéo tới, cộng thêm hôm nay khá mệt mỏi nên cô liền lim dim, cuối cùng là ngã vào lòng Lôi Húc. Tìm thấy điểm tựa, Chu Ý Nhi xoay người tìm tư thế dễ chịu rồi ngủ ngon lành.

Lôi Húc nhìn cô gái trong lòng mình an tĩnh ngủ ngon, trong lòng bình yên cười nhẹ một cái, đưa tay xoa mái tóc mượt mà của Chu Ý Nhi.

Cửa phòng lúc này đột nhiên bị đẩy ra, Vũ Tịch hớn hở bước vào nói lớn.

“Anh trai, phòng của chị…”


Vũ Tịch chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy ánh mặt lạnh lùng của Lôi Húc nhìn chằm chằm mình. Cảnh tượng trước mắt cũng làm Vũ Tịch mồm chữ O chạy nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Thoát khỏi ánh mắt muốn giết người kia rồi, Vũ Tịch lại hớn hở.

“Anh trai đúng là lợi hại, mình cần phải học hỏi.”

Bên trong phòng, Lôi Húc ngồi đó đợi Chu Ý Nhi ngủ say hơn một chút mới nhẹ nhàng bế cô về phòng mà anh đã kêu Vũ Tịch chuẩn bị. Đặt Chu Ý Nhi thật nhẹ xuống giường, anh kéo chăn lên đắp cho cô rồi lại hạ xuống hôm nhẹ lên môi cô nhưng chỉ trách môi cô vừa mềm vừa ngọt, anh không thoả mãn lại đàng ngậm một chút, cắn cắn nhẹ đến khi thấy người kia cựa quậy Lôi Húc mới rời môi mà trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau Chu Ý Nhi giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt cô là một khung cảnh xa lạ. Nhớ lại chuyện tối qua, cô vò đầu bứt tai một hồi rồi quyết định chạy đến phòng Lôi Húc xin lỗi.

Vừa ra ngoài Chu Ý Nhi đã đụng phải một cô người làm. Cô vội chỉnh lại tóc cùng quần áo sau đó hỏi.

“Phòng của Lôi thiếu ở đâu vậy?”

“Dạ ngay kia.” Cô người làm chỉ đến phòng đối diện phòng Chu Ý Nhi.

Chu Ý Nhi nói tiếng cảm ơn rồi tiến lên gõ cửa phòng Lôi Húc. Rất nhanh anh đã ra mở cửa nhưng đập vào mắt cô là một bộ dạng vô cùng xấu hổ. Lôi Húc vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở phần dưới. Khuôn ngực rắn chắc cùng cơ bụng mạnh mẽ lộ ra hoàn toàn. Chu Ý Nhi hét lên một tiếng, che mặt xấu hổ lùi lại phía sau.

“Aaaaaa, Lôi tổng, tôi xin lỗi, tôi không thấy gì hết.”

Do quá hấp tấp, chân Chu Ý Nhi tự vấp phải chân Chu Ý Nhi. Lôi Húc vội vàng lao người tới, cái khăn tắm không biết làm thế nào lại vướng vào tay cầm cửa, hoàn toàn rơi xuống đất.

Lôi Húc đỡ được Chu Ý Nhi nhưng cả hai lại nằm dưới sàn. Da mặt Chu Ý Nhi tiếp xúc trực tiếp với da thịt nóng bỏng của Lôi Húc đỏ bừng bừng. Còn chân cô thì hình như chạm phải cái gì đó hình trụ thật cứng. Chu Ý Nhi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lôi Húc đứng dậy. Bộ dạng của Lôi Húc lúc này liền thu hết vào mắt cô. Chu Ý Nhi cứng đờ người ngã ngồi xuống đất, hét lớn.


“Chị Ý Nhi, có chuyện gì vậy?”

Vũ Tịch hớt ha hớt hải chạy lên, nhìn thấy ông anh của mình nằm khoả thân như tiên cá dưới sàn thì liền khựng lại, lấy tay che mắt, quay mặt đi bất mãn nói.

“Anh đúng là không biết xấu hổ! Chị Ý Nhi giận anh ấy đi, sau này đừng làm thư ký cho anh ấy nữa, làm đại ca của em đi.”

Lôi Húc lúc này mới từ từ đứng dậy, lấy cái khăn dưới đất quấn lại, nhìn Chu Ý Nhi đang thẫn thờ dưới đất thì bật cười thành tiếng.

“Mau đi ăn cơm rồi đến công ty.”

Chu Ý Nhi nghe tiếng Lôi Húc thì giật mình, một giây sau đó liền biến mất sau cánh cửa phòng.

Ở bên ngoài, Vũ Tịch đi đến đánh Lôi Húc một cái lên vai.

“Anh như vậy là muốn doạ chị dâu à?”

“Sự cố ngoài ý muốn.”

“Nói xạo, rõ ràng là chủ ý của anh.” Vũ Tịch liếc xéo Lôi Húc rồi hậm hực bỏ đi. Điệu bộ này rất giống cô vợ nhỏ đang ghen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.