Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Chương 20


Bạn đang đọc Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết – Chương 20

Sáng nay, trên các mặt báo đã đưa tin: Lê thị liên minh với Thẩm Kình, đưa tên tuổi của mình lên đầu bảng.

Một tờ báo khác đưa tin: Lê Quang và Thẩm Thụy Chương bắt tay hợp tác, công khai tuyên bố xoá sổ Lôi thị khỏi thị trường.

Một tờ báo khác viết: Lôi thị tuột dốc trầm trọng, cổ phiếu giảm liên tục, các nhà đầu tư lần lượt muốn rút vốn, nhân viên chủ lực của công ty cũng nối đuôi nhau rời khỏi. Liệu Lôi thị có sớm tuyên bố phá sản?

Một tờ báo mới đăng được một tiếng trước có ghi: Lôi thị lâm nguy, Lôi tổng có phải muốn liên hôn để giải nguy?

Nguyệt tiểu thư – Nguyệt Lệ vội vàng về nước, thừa nhận thân phận hôn thê với Lôi tổng. Lôi tổng chu đáo ra sân bay đón vị hôn thê xinh đẹp của mình.

Chu Ý Nhi không thể tin nổi. Chỉ trong một buổi sáng, mọi thứ liền trở nên rối tung. Đặc biệt là tin tức về Nguyệt Lệ, cô muốn làm rõ.

Chu Ý Nhi lấy điện thoại gọi cho Lôi Húc nhưng người nghe lại là Vũ Tịch.

– Chị dâu có việc gì không? Anh Húc đang phải họp. Chăc chị cũng biết tình hình rồi. Công ty bây giờ đang rất nguy kịch.

– Chị muốn biết tin về vị hôn thê.

– Chị dâu, chị phải tin tưởng anh Húc.

Chu Ý Nhi tắt máy, cô muốn đến công ty gặp anh, cô muốn giúp anh.


Chu Ý Nhi vừa ra đến cổng thì chủ tịch Lôi đã bước vào.

“Cô Chu, nói chuyện một chút.”

“Chủ tịch nói đi.”

“Vào nhà đã.”

“Không cần, tôi đang gấp.”

Chủ tịch Lôi nhìn khuôn mặt lo lắng căng thẳng của Chu Ý Nhi sau đó mới từ từ mở lời.

“Chắc cô cũng biết Lôi thị hiện tại vô cùng khó khăn. Nếu cô muốn giúp tiểu Húc thì mau rút lui, đó là cách duy nhất vì người cứu được Lôi thị lúc này chỉ có Nguyệt Lệ.”

Khuôn mặt Chu Ý Nhi thoáng chốc đã như rơi xuống vực thẳm. Cô biết dù thế nào đi nữa cô cũng không phải tiểu thư nhà giàu như Nguyệt Lệ để giúp anh. Nhưng cô không nghĩ mình sẽ phải bỏ cuộc như vậy.

Điện thoại gọi đến, là một dãy số lạ. Người đó muốn gặp Chu Ý Nhi.

———-

Trong phòng làm việc, Lôi Húc dường như đã tiều tụy đi nhiều chỉ sau một buổi sáng. Anh lấy tay day day thái dương đầy mệt mỏi nghe Vũ Tịch báo cáo.

“Anh Húc, cổ phiếu của chúng ta lại giảm thêm 3%, thêm hai nhà đầu tư muốn rút vốn rồi. Ban nãy chủ tịch có gọi đến nói anh về nhà.”

“Chắc chắn là chuyện liên hôn.”

“Anh Húc, ngoài biện pháp đó, dường như không còn biện pháp nào khác.”

Vũ Tịch nói xong thì nghe điện thoại.

“Anh Húc, nhân viên phòng quan hệ công chúng gần như bỏ đi hết rồi, còn một phần của phòng kế hoạch nữa.”

“Cứ để họ đi. Lôi thị chỉ cần những nhân viên chân thành.”

Vũ Tịch gật đầu. Lôi Húc tựa lưng ra sau ghế, mắt nhắm nghiền.

“Anh đã biết sớm muộn hai người họ sẽ ra tay, một người vì em gái còn một người vì vợ. Nhưng anh không ngờ hai người họ sẽ hợp tác vui vẻ đến vậy.”


“Vậy có khi nào chị dâu…..?”

“Cô ấy tạm thời sẽ an toàn. Mục tiêu đầu tiên của họ là làm anh vùng vẫy không nổi nữa, mất hết quyền lực như vậy mới dễ dàng trả thù.”

“Vậy chúng ta cần làm gì?”

“Cậu điều tra cho anh một chuyện, làm nhanh một chút.”

———–

Chu Ý Nhi được hai tên vệ sĩ đưa vào trong góc của quán cà phê khá sang trọng. Ở đó đã có một cô gái trẻ đẹp đeo cặp kính mát đang ngồi vắt chéo chân. Hai tên vệ sĩ nhấn cô ngồi xuống ghế đối diện.

“Cô là Chu Ý Nhi?”

“Cô là??”

“Nguyệt Lệ, vợ sắp cưới của anh Húc.”

Chu Ý Nhi hít thở không đều. Trong lòng cô bây giờ như bị ai đó cào cấu mạnh mẽ, khó chịu vô cùng.

“Cô tìm tôi làm gì?”

Nguyệt Lệ nhẹ nhàng tháo mắt kính xuống, đôi mắt sắc bén lộ ra nhìn chằm chằm Chu Ý Nhi. Khí thế của con nhà giàu phả ra xung quanh.

“Nghe nói thời gian tôi không ở đây, cô đã dụ dỗ được anh Húc của tôi.”


“Dụ dỗ?” Chu Ý Nhi trong lòng đang bùng cháy nhưng ngoài mặt vẫn luôn kìm chế.

“Không phải sao? Mà thôi, dù sao đi nữa mục đích hôm nay tôi đưa cô đến là muốn cô rời xa anh Húc.”

“Tại sao tôi phải rời xa anh ấy?” Chu Ý Nhi nhíu mày thật sâu.

“Vì anh ấy không phản đối cuộc hôn nhân của chúng tôi. Chắc hẳn cô cũng biết, nếu anh ấy không muốn chắc chắn anh ấy sẽ trả lời công khai là không muốn. Đằng này anh ấy không phủ nhận, mặc dù không thẳng thừng đồng ý nhưng đó cũng đã là ngầm đồng ý rồi.”

Chu Ý Nhi rũ mi mắt che đi đôi con người đang giao động không nhỏ. Cô cần thời gian để suy nghĩ việc này.

“Cô yên tâm, tôi sẽ lo chi phí cho cô đi nước ngoài, chỗ ở tôi cũng sẽ cung cấp cho cô.”

Chu Ý Nhi vẫn im lặng. Đôi bàn tay nắm chặt đến nhăn một mảng váy. Không phải Chu Ý Nhi chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi Lôi Húc, cô chỉ là không muốn rời đi khi anh đang là lúc khó khăn nhất.

Ngay từ lần đầu gặp chủ tịch Lôi, lại thêm trước đó được Lôi Húc kể về mẹ của anh ấy cô cũng đã hiểu. Chỉ cần chủ tịch lấy vấn đề sức khoẻ ra đe doạ thì còn sợ Lôi Húc không nghe sao? Lôi Húc yêu mẹ mình như vậy, chắc chắn sẽ nghe theo lời bà ấy nói, cũng chính là nghe lời chủ tịch Lôi.

Chu Ý Nhi vốn đã định khi nào Nguyệt Lệ về nước cô sẽ lặng lẽ rời đi. Trước khi rời đi, cô muốn trao cho anh thứ quý giá nhất của đời cô, và cô cũng đã trao rồi. Có lẽ không còn gì luyến tiếc.

“Cô cứ suy nghĩ đi. Chạm nhất là tối nay cho tôi biết kết quả.”

Nguyệt Lệ rời đi, hai tên vệ sĩ phía sau tiến đến sát Chu Ý Nhi, tấm khăn tẩm thuốc mê chụp lên mũi và miệng Chu Ý Nhi. Cô không còn kịp vùng vẫy thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.