Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Chương 18


Bạn đang đọc Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết – Chương 18

Biệt thự Lôi gia rộng lớn hoành tráng thu vào trong tầm mắt của Lôi Húc, đã lâu rồi anh chưa về đây.

Chủ tịch Lôi đang ngồi nhàn nhã uống nước trà, vừa thấy con trai bước vào liền vui mừng đứng bật dậy.

“Đứa con bất hiếu này, không gọi cho con thì không biết khi nào mới chịu về thăm ta.”

“Ba ngồi xuống đi, đừng kích động ảnh hưởng sức khoẻ.”

Lôi Húc tiến đến đỡ ba anh ngồi trở lại sô pha.

“Còn biết lo cho ông già này sao!”

Lôi Húc im lặng cầm tách trà nhấp một ngụm.

“Tiểu Húc, con còn nhớ Nguyệt Lệ chứ?”

“Nhớ.”

“Tuần sau nó về nước rồi, con sắp xếp ra sân bay đón con bé.”

“Được.”

“Tình hình công ty vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.”

Lôi chủ tịch nhìn Lôi Húc thở dài. Con trai ông không nghĩ đến lại lạnh nhạt với ông như vậy.

“Khi nào con mới lấy vợ đây?”

“Sắp rồi ba, khi nào cô ấy đồng ý con sẽ đưa cô ấy về ra mắt ba.”


Chủ tịch Lôi biết người anh nói chính là Chu Ý Nhi, ông trở nên trầm mặc hơn một chút nhưng cũng gật đầu.

Vì đã rất lâu rồi anh không về nhà với cả hôm nay là ngày giỗ của Lôi phu nhân nên anh phải ở lại ăn bữa cơm gia đình.

Đến chập tối Lôi Húc trở lại biệt thự của mình đã thấy Chu Ý Nhi sạch sẽ no say nằm trên sô pha xem ti vi. Lôi Húc nhẹ nhàng bước đến nằm đè lên người Chu Ý Nhi.

“Nhớ anh không?”

“Không nhớ!”

Chu Ý Nhi chu môi lên nói với Lôi Húc. Anh nhìn bộ dạng giận dỗi của Chu Ý Nhi liền cúi xuống cắn mút môi cô sau đó là một nụ hôn mãnh liệt, thiêu đốt môi lưỡi ấm nóng quấn quýt, bàn tay không yên phận của Lôi Húc không yên phận mà di chuyển lung tung trên người Chu Ý Nhi. Chu Ý Nhi căn môi anh. Hai đôi môi quyến luyến rời nhau.

“Em chưa muốn bị ăn mà.”

“Được, anh sẽ nhịn.”

Lôi Húc kìm nén con quy dữ đang cồn cào trong cơ thể mà vùi mặt thật sâu vào chiếc cổ trắng ngần của Chu Ý Nhi để hưởng thụ mùi hương thơm mát của riêng cô.

Chu Ý Nhi vòng tay qua cổ Lôi Húc, những ngón tay mảnh khảnh đan vào tóc anh.

“Ba anh gọi anh về vì chuyện gì vậy?”

“Tuần sau Nguyệt Lệ về nước, ba bảo anh đón cô ấy.”

“Nguyệt Lệ là ai?”

“Là cô bạn chơi với anh từ nhỏ, đến cấp ba thì chuyển qua Mỹ.”

“Vậy có thể gọi là thanh mai trúc mã rồi.”

“Ừ. Nhưng anh yêu em.”

Nghe được trong giọng nói của Chu Ý Nhi có chút giận dỗi, Lôi Húc càng vùi mặt vào sâu hơn, ôm càng chặt hơn.

“Vì sao anh yêu em?”

“Vì anh yêu em.”

“Trà lời huề vốn quá vậy.”

Chu Ý Nhi giật giật tóc Lôi Húc, anh bật cười.

“Lần đầu anh gặp em là ở trường đại học, từ lần đó anh đã thích em.”

“Vậy sao trong số những người theo đuổi em lúc đó lại không có anh?”

“Chắc do anh không đặc biệt nên em không nhớ.”

Đùa! Anh không đặc biệt thì là ai đây? Khuôn mặt siêu cấp đẹp trai, siêu cấp thông minh. Trong số hàng vạn sinh viên trường đại học có lẽ chỉ cần liếc qua một cái liền có thể thấy anh nhưng Chu Ý Nhi lại không có ấn tượng.

“Cũng có thể.”

Thấy Chu Ý Nhi thật sự không nhớ ra mình, Lôi Húc giận dỗi cắn vào cổ Chu Ý Nhi khiến cô kêu lên một tiếng.

“Bạn trai em xuất sắc như vậy mà em lại không nhớ ra. Anh phải phạt em.”


Dứt câu, Lôi Húc đã hôn ngấu nghiến môi Chu Ý Nhi. Nụ hôn không có khúc dạo đầu nhẹ nhàng mà chỉ trực tiếp nóng bỏng mê người. Chiếc lưỡi của anh hung hăng quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, lấy đi sạch sẽ mật ngọt cùng hương vị quyến rũ. Đến khi Chu Ý Nhi hô hấp khó khăn, cô đập tay vào ngực anh anh mới quyến luyến rời môi. Chu Ý Nhi được anh tha lập tức mở miệng để hít lấy không khí dễ dàng.

“Sau này em phải nhớ thật kĩ bạn trai em, không được quên.”

“Em biết. Có chết em cũng không dám quên.”

“Em còn lâu mới chết.”

Lôi Húc cắn tai Chu Ý Nhi, chiếc lưỡi nóng bỏng ướt át trượt xuống cổ làm Chu Ý Nhi run nhẹ. Anh để lại trên chiếc cổ trăng ngần một dấu hôn đỏ rồi lại trườn lên mút mát môi Chu Ý Nhi. Cuối cùng anh ôm cô thật chặt.

———

Sáng hôn sau, Lôi Húc đi làm còn Chu Ý Nhi bị anh bắt ở nhà. Cô đang ngồi đọc tạp chí thì điện thoại reo.

– Cô Chu, chủ tịch muốn gặp cô, phiền cô ra ngoài một chút.

Chu Ý Nhi hít sâu, bỏ cuốn tạp chí trên tay xuống, lên lầu thay một bộ đồ chỉnh chu rồi chào bác quản gia ra ngoài.

Bên ngoài đã có xe của chủ tịch Lôi chờ sẵn. Chu Ý Nhi bước lên xe, chiếc xe lăn bánh, chớp mắt một cái đã ở trước cửa biệt thự Lôi gia.

Chu Ý Nhi theo trợ lý của chủ tịch bước vào trong. Như thường ngày, chủ tịch Lôi chỉ ngồi ở phòng khách uống trà, đọc báo.

“Chào chủ tịch.”

“Mời ngồi.”

Chu Ý Nhi không ngồi mà đứng nguyên đó.

“Tôi nghĩ hai chúng ta không có gì để nói.”

“Cô Chu bình tĩnh, ngồi xuống trước đã. Lúc trước tôi dùng tiền để hạ thấp cô là không đúng. Lần này tôi sẽ không như làn trước.”

Chu Ý Nhi ngay ngắn ngồi xuống đợi chủ tịch Lôi chậm rãi nói.

“Chắc tiểu Húc cũng nói cho cô về việc Nguyệt Lệ về nước rồi.”

“Anh ấy có nói qua.”

“Hôm nay tôi chỉ muốn nói là Nguyệt Lệ chính là vị hôn thê của tiểu Húc. Nay con bé về rồi, chắc hẳn đám cưới cũng nên được tổ chức.”


“Anh ấy sẽ không đồng ý.” Chu Ý Nhi nói chắc nịch khiến chủ tịch Lôi bật cười.

“Tiểu Húc không có ý kiến về đám cười này.”

Chu Ý Nhi dường như ngừng thở trước câu nói này của chủ tịch. Cô không tin Lôi Húc là người như vậy. Nguyệt Lệ kia cũng chỉ là bạn thuở nhỏ, chắc hẳn chủ tịch muốn lợi dụng cô ấy để ép Chu Ý Nhi rời đi.

“Cô Chu là người thông minh, chắc sẽ hiểu hậu quả khi vị hôn thê của tiểu Húc biết được thời gian nó không có ở đây thì cô đã chen chân vào.”

“Chủ tịch, tôi xin phép về trước.”

Không đợi chủ tịch Lôi đồng ý, Chu Ý Nhi đã một mạch đi ra đến đường lớn, bắt một chiếc taxi chạy đi.

Chu Ý Nhi trong lòng bực bội, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lôi Húc hỏi rõ ràng thì điện thoại cô có người gọi tới.

– A lô.

– Ý Nhi hả? Lâu quá không gặp. Mình phải khó khăn lắm mới tìm được số của cậu đó.

– Cậu là?

– Cậu không nhớ mình sao? Mình là Dương Hiến lúc cấp ba theo đuổi cậu đó.

– À, nhớ rồi, cậu về nước rồi à?

– Ừm, mình mới về, rất muốn gặp cậu.

– Vậy hen gặp ở đâu đây?

– Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.

Vừa ngắt máy thì tin nhắn tới, Chu Ý Nhi đưa địa chỉ cho tài xế chạy đến đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.