Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Chương 11


Bạn đang đọc Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết – Chương 11

Hôm nay đã là bắt đầu của kì nghỉ lễ. Chu Ý Nhi đặc biệt thức dậy từ sớm chuẩn bị thức ăn cùng đồ đạc cho chuyến cắm trại trên núi lần này. Vì Vũ Tịch nói cậu đã chuẩn bị lều trại cho Chu Ý Nhi rồi nên cô không cần lo về khoản đó nữa.

Gần sáu giờ sáng, Lôi Húc và Vũ Tịch đã lái xe đến trước nhà cô. Vũ Tịch hớn hở gọi điện cho cô.

– Chị dâu, chị dâu, chị mau xuống đây đi, chúng ta cùng đi.

– Tôi xuống ngay đây.

Vậy là cả ba người cùng đi đến địa điểm hẹn mọi người. Trên xe Vũ Tịch nhốn nháo không ngừng.

“Núi này đẹp vô cùng! Em mà có người thích em nhất định sẽ đưa cô ấy lên đây mà tỏ tình!”

“Vậy hoá ra cậu chưa có bạn gái?”

“Chị đừng thấy em đẹp trai là em sẽ dễ dãi. Đầy cô xinh đẹp để ý em nhưng em không thèm. Em muốn yêu người em thực sự thích.”

“Vậy cậu thích tôi không?” Chu Ý Nhi ghé sát đến bên Vũ Tịch, xảo trá vô cùng.

Vũ Tịch đỏ mặt không nói. Lôi Húc lái xe thì đằng đằng sát khí. Trước mặt anh như vậy mà vợ anh dám chọc ghẹo trai!

“Cậu đỏ mặt làm gì chứ hahaha.” Chu Ý Nhi cười rạng rỡ, nghiêm chỉnh ngồi lại chỗ cũ.

Vũ Tịch thầm khóc trong lòng này là vợ anh dụ dỗ em, không phải em, mong Húc đại nhân tha mạng!!!


Ba người vừa đến chân núi thì đồng nghiệp cũng đều đến đủ cả. Thấy Chu Ý Nhi từ xe Lôi Húc đi xuống thì mọi người vô cùng ngạc nhiên rồi lại ồ lên chọc ghẹo. Thẩm Mỹ Mỹ chạy đến chỗ Chu Ý Nhi khoác tay cô.

“Chị Ý Nhi, chị ngủ chung lều với em nha.”

“Không được!” Vũ Tịch đột nhiên xen ngang, kéo Chu Ý Nhi khỏi Thẩm Mỹ Mỹ. “Chị dâu tôi có lều riêng rồi.”

“Cậu nói bậy gì vậy!” Chu Ý Nhi đỏ mặt quát nhẹ. Đây đều là đồng nghiệp, Vũ Tịch lại tự nhiên như ở nhà mà gọi cô là chị dâu, cô không muốn bị người khác nghĩ sai.

“Đi thôi!”

Lôi Húc phát hiệu lệnh, mọi người đều mang theo đồ của mình leo lên núi.

Núi Vân Liên không cao lắm, không khí trong lành mát mẻ làm tất cả mọi người đều thêm vui vẻ thoải mái. Suốt ngày ngồi trong phòng làm việc máy lạnh, ra đường thì xe cộ khói bụi, đã lâu lắm rồi mọi người chưa được tận hưởng không khí trong lành xanh mát như vậy. Đến Chu Ý Nhi cũng vui vẻ mà cảm thán.

Suốt đường đi, Lôi Húc đi bên cạnh Chu Ý Nhi còn Vũ Tịch thì lăng xăng tứ phía. Hết chạy lên phía trước chụp hình lại ở phía sau than mỏi chân. Hết qua bên phải hái lá thì lại sang bên trái hái hoa. Tíu ta tíu tít như đứa nhỏ lần đầu được đi chơi. Còn Thẩm Mỹ Mỹ đi ngay sau ba người họ, cứ im lặng mà đi.

Sau khi lên đến đỉnh núi, mọi người lại tìm đến một bãi đất khá bằng phẳng ngồi phịch xuống, ai ai cũng mệt mỏi. Vũ Tịch ngồi bên cạnh Chu Ý Nhi thở hồng hộc.

“Hai người như vậy mà vẫn tỉnh táo khoẻ khoắn, có phải do tình yêu tiếp thêm động lực không?”

Chu Ý Nhi đưa cho Vũ Tịch một chai nước suối.

“Tại cậu cứ chạy tới chạy lui thôi.”

Thẩm Mỹ Mỹ nhẹ nhàng đi đến chỗ ba người họ, cầm theo chai nước suối, ngại ngùng đưa đến trước mặt Lôi Húc.

“Anh Húc, anh uống nước đi.”

Vũ Tịch và Chu Ý Nhi cùng nhau nhìn Thẩm Mỹ Mỹ. Chu Ý Nhi thì đợi phải ứng của Lôi Húc, Vũ Tịch thì lại mang bộ mặt khinh bỉ nói vào tai Chu Ý Nhi.

“Chị dâu mau đưa cho anh Húc chai nước.”

Chu Ý Nhi trừng mắt nhìn Vũ Tịch.

“Không dư nước.”

Câu này vô tình lọt vào tai Lôi Húc liền biến thành Chu Ý Nhi đang ghen tuông. Tâm tình anh cũng khá thoải mái, chồn qua dựt lấy chai nước trong tay em trai, uống một hơi gần hết rồi mới lên tiếng với Thẩm Mỹ Mỹ.

“Có nước rồi.”

Thẩm Mỹ Mỹ đôi mắt đỏ hoe, vứt chai nước xuống đất, lặng lẽ bỏ đi. Chu Ý Nhi thấy vậy quay qua đánh lên vai Lôi Húc một cái.


“Sao lại từ chối tấm chân tình của người ta chứ?”

“Vì anh có em rồi, không tiếp nhận chân tình của người khác.”

Chu Ý Nhi cứng đờ, mặt dần dần đỏ lên rồi chạy đi an ủi Thẩm Mỹ Mỹ.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc thì bắt đầu chia nhau đi tìm củi rồi dựng lều. Suốt quãng đường Chu Ý Nhi chỉ đi theo Thẩm Mỹ Mỹ nói chuyện. Thẩm Mỹ Mỹ rất vui vẻ nói với cô rằng.

“Buổi tối ở phía ngọn đồi nhỏ không xa kia là đẹp nhất. Trăng thanh gió mát, trời đầy sao còn có cả một rừng đom đóm. Em thật muốn tỏ tình với người em thích ở đó.”

“Vậy ra em có người thầm thích rồi. Ai vậy?” Chu Ý Nhi đẩy vai Thẩm Mỹ Mỹ trêu ghẹo.

“Từ từ chị sẽ biết thôi. Nhưng em sợ người ta không đồng ý.”

“Em đáng yêu, xinh xắn, tài giỏi như vậy sao có người nỡ từ chối em được chứ. Trừ phi mắt người đó có vấn đề.”

“Có thể mắt người đó có vấn đề thật đó.” Thẩm Mỹ Mỹ cười khúc khích.

Chu Ý Nhi thấy cô bạn nhỏ của mình vui vẻ thì cũng bất giác tươi cười theo.

“Em thích người ta từ lúc học cấp ba đến giờ.” Thẩm Mỹ Mỹ đột nhiên xụ mặt xuống.

“Trong công ty mình sao?”

Thẩm Mỹ Mỹ gật gật đầu.

“Có thể người ta sẽ cười em ngốc vì lâu như vậy vẫn không được người ta đáp trả mà vẫn cố chấp theo đuổi.”


“Em không ngốc, ngược lại rất đáng yêu. Thích một người thì phải nắm bắt chứ, đừng để vụt mất.” Chu Ý Nhi đặt tay lên vai Thẩm Mỹ Mỹ an ủi.

Thẩm Mỹ Mỹ trong lòng nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hẳn ra. Hai người cùng nhau cười cười nói nói trong khi đem củi trở lại, lúc đó lều cũng đã được dựng xong. Mọi người sắp xếp đồ đạc vào lều của mình rồi bắt đầu ngồi cùng nhau ăn trưa.

Những tia nắng xuyên qua từng tầng lá lốm đốm rải đầy mặt đất. Trưa năng nhưng không nóng, trái lại còn mát mẻ thơm tho.

Người ta nói rằng: đến Vân Liên dù là sáng, trưa, chiều hay tối đều rất đẹp. Sáng có bình minh, trưa có chim ca nắng ấm, chiều có hoang hôn, tối có trăng sao cùng đom đóm. Không ở lại một ngày một đêm là quá uổng phí.

“Này mọi người ơi, cùng chơi một trò chơi đi.”

Một đồng nghiệp lớn tiếng nói, nói người cùng hí ha hí hửng.

“Trò gì vậy? Trò gì vậy?”

“Trên núi thế này thì chơi gì được đây?”

“Đừng chơi nói thật hay mạo hiểm nhé, trò đấy chỉ lúc buổi tối uống rượu rồi mới vui thôi.”

“Đúng là đầu óc không sáng tạo, tôi sẽ không nhàm chán như anh đâu.” Đồng nghiệp khi nãy lên tiếng phản bác rồi tiếp tục nói.

“Lúc nãy đi kiếm củi, tôi có đánh dấu lung tung một chút, vừa hay có thể thành một trò chơi, tạm gọi là đi tìm kho báu đi. Kho báu sẽ là một bức thư, bên trong sẽ là nhân vật thực hiện yêu cầu của người chiến thắng. Kho báu thì có nhiều, nhưng tôi chủ sợ các bạn không tim được. Để cho an toàn, chúng ta sẽ bốc thăm chia đội.”

Từ túi áo, đồng nghiệp lấy ra một nắm giấy, cô ấy chuẩn bị cũng nhanh thật đó. Mọi người nhanh chóng bốc lấy tờ giấy của mình. Một đội sẽ có ba người. Chu Ý Nhi, Lôi Húc và Thẩm Mỹ Mỹ chung một đội. Vũ Tịch bốc phải phiếu trắng nên đành ở lại trông chừng đồ đạc, cậu ta khóc lớn trách móc trong khi mọi người đã bắt đầu đi theo lối đi của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.