Đọc truyện Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng – Chương 24: Em sẽ không để anh gặp lại em nữa
-Nam Dương! Uyển Nhã đâu rồi…Cô ta không đến sao?- Đạo diễn vội vã chạy tới chỗ Nam Dương đang đi vào một mình lo lắng hỏi.
-Chú tin cháu đi…Cậu ấy chắc chắn sẽ đến- Nam Dương nhìn thẳng vào mắt đạo diễn khẳng định, cậu muốn đạo diễn tin tưởng cậu.
-Haizz….nửa tiếng nữa….nửa tiếng sau mà cô ta chưa tới thì tôi buộc phải thay nữ
chính.- Đạo diễn tức giận bỏ đi. Nam Dương đi tới ngồi xuống chiếc ghế
chống bên cạnh.
” Theo như thông tin của
những người có mặt tại đây tối qua. Họ đều chắc chắn là đã nhìn thấy Nam diễn viên Nam Dương tại đây, bên cạnh còn có một cô gái. Liệu cô gái đó là ai, có phải là bạn gái cậu hay không? Điều đó vẫn luôn là sự tò mò
của mọi người, đặc biệt là fan của cậu. Hôm qua đã có rất nhiều người
quay được cảnh náo loạn đó. Mời mọi người cùng xem lại”
Sau lời nói đó là hình ảnh Nam Dương nắm tay Hiểu Quỳnh chạy đi, phía sau
cũng rất nhiều người đuổi theo. Một cảnh vật hỗn loạn đang xảy ra.
Nam Dương nhìn TV rồi cúi xuống cười. Mọi người xung quanh đều nhìn cậu tò
mò nhưng không ai dám hỏi vì thấy cậu đang rất tâm trạng. Nhưng không,
cậu đang cười, là nụ cười hạnh phúc. Như vậy thì càng tốt. Cậu sẽ công
khai, cậu sẽ tỏ tình với An Nghiên trên sóng truyền hình.
Đang cười vui mừng bỗng chốc khuôn mặt cậu bỗng dưng thay đổi.”Vậy còn Hiểu
Quỳnh thì sao?…người cậu thích là Hiểu Quỳnh chứ không phải An
Nghiên…hình nhưng cậu đang coi An Nghiên là người thay thế…Cậu không thể làm vậy được. Cậu không thể đối xử với An Nghiên như vậy được. Thực sự cậu cũng không biết được trái tim cậu đang muốn gì nưã”.
-Nam Dương! Quá nửa tiếng rồi- Đạo diễn đi tới chỗ cậu, thất vọng nhìn cậu.
-Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm- Nam Dương thất vọng trả lời. Đầu óc cậu đang rất rối loạn.
-Nam Dương!- Uyển Nhã từ ngoài chạy vào.
-Tôi có tới trễ không?- Uyển Nhã chạy tới chỗ cậu vuốt lại mái tóc vội vàng hỏi.
-Không có. Tôi biết cậu sẽ tới mà- Nam Dương mỉm cười nhìn Uyển Nhã.
-Tôi tới không phải vì cậu…Tôi…Chỉ là…không muốn trở thành kẻ thất
nghiệp- Uyển Nhã nói rồi chạy vào trong. Nam Dương đứng đó nhìn cô lắc
đầu mỉm cười.
************************************
Hiểu Quỳnh vào lớp sau khi nghe thấy tiếng chuông . Cô ngồi im lặng đọc sách không ngó ngàng đến xung quanh và cô tất nhiên cũng không thể biết có
người hơi chút lại quay xuống nhìn cô. Đó là Khả Di. Khả Di cô hôm nay
tâm trạng không ổn, vừa có chút gì đó buồn lại vừa có chút tức giận mà
lại thêm một chút hối lỗi. Cô vừa muốn chạy tới xin lỗi Hiểu Quỳnh lại
vừa không muốn xin lỗi cô.
…………………
Chuông tan học đã reo, cả lớp nhốn nháo thu dọn sách vở ra về. Hiểu Quỳnh đeo
cặp lên vai chuẩn bị bước đi thì có người tới đứng trước mặt cô.
-An Nghiên!- Khả Di nhìn Hiểu Quỳnh e dè.
Hiểu Quỳnh không nói gì cũng không để ý gì tới Khả Di. Cô quay người bước đi.
-An Nghiên! Tôi có chuyện muốn nói- Khả Di chạy theo cô.
-Cô làm ơn…tránh xa tôi ra- Hiểu Quỳnh khuôn mặt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt Khả Di khiến cô có đôi chút run sợ.
-Hú!- Khánh An từ đằng sau chạy tới vỗ vai Hiểu Quỳnh. Hiểu Quỳnh quay lại nhìn cậu.
-Về thôi!-Khánh An mỉm cười dịu dàng nhìn Hiểu Quỳnh.
-Ừ -Hiểu Quỳnh nói xong rồi bỏ đi trước, Khánh An chạy lên đi với cô. Để lại Khả Di đứng đó một mình dõi theo hai người.
…………………………
-An Nghiên!- Hiểu Quỳnh và Khánh An đang đi trên sân trường bỗng nhiên nghe thấy có người gọi. Không hẹn cả hai cùng quay lại. Hiểu Quỳnh nhìn thấy người trước mặt tâm trạng trở lên bất ổn.
-An Nghiên! Đi ăn cùng anh được không?- Nam Dương chạy tới khuôn mặt rạng rỡ nhìn cô.
-Xin lỗi! Tôi có hẹn với bạn rồi- Hiểu Quỳnh nói xong kéo tay Khánh An bỏ đi để lại Nam Dương đứng đó nhìn theo cô với nỗi thất vọng.
“Vì anh đã yêu Uyển Nhã, em đành phải trốn tránh anh tiếp thôi. Điều đó đều tốt cho hai ta. Anh yêu Uyển Nhã thì vốn dĩ anh đã quên Hiểu Quỳnh này
lâu rồi. Em không hề quan trọng trong cuộc đời anh. Em sẽ không để anh
gặp lại em nưã”.
“Tại sao lại cảm thấy
khó chịu đến vậy? An Nghiên thực sự em là ai? Anh đã bắt đầu tự hỏi mình rằng: Em thực sự có phải Hiểu Quỳnh hay không? Tại sao mỗi khi nhìn
thấy em anh lại cảm thấy vui, thất em đi bên cạnh người con trai khác
anh lại cảm thấy khó chịu? Có phải anh yêu em thật rồi hay chỉ coi em là người thay thế?”.
“Hiểu Quỳnh! Cậu như
vậy là sao? Sao Nam Dương lại gọi cậu là An Nghiên? Cậu ta không biết
cậu là em gái cậu ta hay sao? Hay là……..người cậu thích chính là anh ấy?”.
“Sao anh Dương lại nhìn An Nghiên như vậy? Chẳng lẽ người anh thích là An Nghiên hay sao? Vậy…Còn chị Uyển Nhã?”.
Bốn con người Nam Dương, Hiểu Quỳnh, Khánh An, Khả Di đều đang theo đuổi
suy nghĩ của mình, họ đều cảm thấy tâm trạng bất ổn và có rất nhiều thứ
họ cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu.