Đọc truyện Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng – Chương 11: Sự trở lại của một con người hoàn toàn khác
Hôm nay là ngày nghỉ nên ông Trung ở nhà nghỉ ngơi. Đặt cốc cafe xuống bàn, ông với lấy chiếc điều khiển trên bàn bật ti vi coi tin tức.
“Xin chào mừng tất cả các bạn đã đến với chương trình “Trò chuyện cùng sao”. Khách mời hôm nay của chúng ta rất đặc biệt. Đó là một nam diễn viên trẻ tuổi đang có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí cũng như cậu đã sở hữu được một số lượng fan rất khủng. Đó chính là……. nam diễn viên Nam Dương hay còn được gọi là nam thần quốc dân. Chúng ta hãy cùng chào đón cậu ấy- Đó là tiếng nói của MC dẫn chương trình. Giọng nói của MC nữ vừa hạ xuống là hình ảnh Nam Dương xuất hiện trên khán đài với nụ cười toả nắng.
-Nam Dương! mời cậu ngồi-Nữ MC cùng Nam Dương tiến tới phía 2 chiếc ghế xoay đặt gần đó.
-Cảm ơn- Nam Dương mỉm cười cúi đầu.
-Giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện. Đầu tiên là câu hỏi của một bạn nữ có nickname :”Thỏ pull”. ưm…anh Dương này, anh có thể cho chúng em biết cách để giữ được làn da trắng mịn như anh không?- Nữ MC đọc câu hỏi xong rồi nhìn cậu.
-Đúng là cậu rất trắng? cậu có thể chia sẻ cho tôi chút bí quyết được không, da tôi cũng không được trắng băng cậu – Nữ MC vừa cười vừa nói rồi đưa tay ra đọ sắc với anh.
-Ưm…đối với câu hỏi này thì chắc anh phải làm cho em thất vọng rồi “Thỏ pull” và cả chị nữa- Nam Dương trưng ra vẻ mặt tiếc nuối nhìn lên máy quay rồi quay qua nhìn chị MC.
-Làn da này là do ba mẹ sinh ra đã như vậy rồi, biết làm sao giờ? để tự nhiên mà nó trắng như vậy đấy- Nam Dương nói mà trưng ra vẻ mặt vô tội.
-Cậu đang chọc tức chị em phụ nữ chúng tôi sao?
haha…- Nam Dương bật cười sảng khoái.
-Lát quay xong cậu chưa về được đâu?- Nữ MC đe doạ cậu
-Giờ đến câu hỏi tiếp theo. Anh Dương này, em thấy anh và chị Uyển Nhã rất thân thiết, có khi nào 2 người đang yêu ngầm không?- Đọc xong câu hỏi nữ MC ngước lên nhìn cậu.
-Câu trả lời của tôi là, sẽ không có một đường dây tình yêu nào ở đây hết, tôi và Uyển Nhã chỉ là bạn bè bình thường, trong trường quay có khó khăn gì thì giúp nhau thôi.- Nam Dương nhìn thẳng vào ống quay để nói.
-Đáng tiếc thật đấy, nhìn 2 người rất đẹp đôi – nữ MC mỉm cười tiếc nuối nhìn cậu.
-Câu hỏi tiếp theo, em đã hâm mộ anh rất lâu rồi nhưng lại không hề biết gì về tuổi thơ của anh, anh có thể kể cho bọn em nghe được không?
-Ừm…câu này trả lời sao nhỉ? tuổi thơ của tôi đúng là không có gì để nói cho đến khi 15 tuổi, có một cô bé đã bước vào cuộc đời tôi và làm thay đổi mọi thứ. Em ấy là một cô bé dễ thương, tính cách cực kì đáng yêu nhưng ….-Nam Dương dừng một chút rồi nói tiếp- Chưa đầy một tháng sau em ấy đã mất tích…cho đến giờ tôi luôn đi tìm tung tích của em ấy nhưng vô vọng.
-WAO…cậu đã từng có em gái sao? đây chắc chắn sẽ trở thành một sự tác động mạnh tới các fan của cậu- Nữ MC tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nam Dương không nói gì chỉ cúi mặt xuống cười buồn.
-Cậu vẫn đang trong quá trình tìm em gái chứ?-Nữ MC lại hỏi cậu.
-Đúng vậy, suốt 7 năm qua tôi luôn đi tìm em ấy trong vô vọng. Đêm nào tôi cũng nằm tưởng tượng được gặp lại em ấy, lúc đó, tôi sẽ ôm thật chặt em ấy, tôi sẽ không bao giờ để em ấy rời xa tôi nữa- Nam Dương nghẹn ngào nói.
-Thật không ngờ nam thần của chúng ta lại có lúc uối đuối như vây?….chắc hẳn cậu đã rất yêu quý cô em gái của mình.- Nữ MC an ủi cậu.
-À…xin lỗi….chắc tôi đã làm mất hình tượng trong mắt mọi người rồi- Nam Dương lau vội lấy lại tâm trạng rồi gượng cười.
-Không có…tôi nghĩ qua câu chuyện này có lẽ số lượng fan của cậu sẽ lại tăng thêm rất nhiều- Nữ MC mỉm cười nhìn cậu
………
*phụt*
Ông Trung tắt tivi rồi hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn xa xăm.
-Nam Dương! ba xin lỗi con nhiều….ba đã không cho con được một tuổi thơ tốt đẹp như bao đứa trẻ khác- Ông Trung luôn vậy, ông luôn yêu thương Nam Dương nên ông luôn cảm thấy có lỗi với cậu.
*Sân bay quốc tế 8h30 sáng*
Một cô gái trẻ tuổi kéo vali từ trong sân bay. Trên người cô toát lên sự cao quý khiến mọi người phải chú ý. Cô kiêu hãnh bước đi trong đám đông. Sự chú ý từ cô gái trong mắt mọi người chính là cô bé trẻ tuổi nhưng mang trên mình một sự trưởng thành vượt bậc.
-Chào mừng tiểu thư về với quê hương Việt Nam- 2 người vệ sĩ oai hùng bước ra từ chiếc xế hộp đen cúi đầu kính cẩn chào người con gái được xưng là tiểu thư.
Người con gái không nói gì đưa chiếc vali trên tay cho một vệ sĩ bên cạnh rồi cô tháo chiếc kính dâm trên mặt đưa cho vệ sĩ còn lại. Cô đưa ánh mắt nhìn xung quanh, nơi đây đã có sự thay đổi không ít. Nó khác xa với cái xã hội mà cô từng sống trong 7 năm trước. Cái xa hội này giờ đây được cô cảm nhận bằng một con mắt hoàn toan khác. Nó không còn rộng lớn như lúc bé cô từng nghĩ mà ngược lại nó rất nhỏ bé so với đất nước hiện tại cô đang sinh sống.
Ngắm nhìn không khí xung quanh một lần nữa rồi cô lạnh lùng, tao nhã bước lên xe.
Hiểu Quỳnh tôi…giờ đã trở lại…tôi sẽ cho những người đã khiến cho tôi phải chịu nỗi đau uất nhục trong bao năm qua phải biết được, một con bé nghèo hèn của năm xưa giờ sẽ làm được những gì? Nếu như giờ, tất cả mọi người xung quanh tôi tiếp xúc với tôi đều nói tôi là đồ máu lạnh thì ĐÚNG! TÔI CHÍNH LÀ MỘT CON BÉ LẠNH LÙNG.