Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha

Chương 84: Tiểu Nương Tử Mê Người


Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 84: Tiểu Nương Tử Mê Người


Edit: dark Angel
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc đó, khiến Thư Di ngẩng đầu lên trong nháy mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dận Chân mặc áo dài màu đen đứng cách đó không xa, thoáng chốc, hai mắt đẫm lệ…
“Dận Chân…” Thư Di lấy khăn che miệng lại, thấp giọng lẩm bẩm.
Thi Hạo Thiên nghe được chỉ có thể âm thầm cười khổ, rốt cuộc cũng tìm tới sao?
Giờ phút này, một người bị mặt nhìn như là thủ lĩnh của nhóm người áo đen đang chiến đấu hăng hái nhìn thấy Dận Chân mặt trầm như nước liền hô “Mau rút lui!” Những người bịt mặt khác nghe xong liền bứt ra muốn rút lui, lại bị người do Dận Chân mang đến vây quanh, kẻ đầu lĩnh thấy không ổn, liền đề chưởng lực đánh chết hai thị vệ ngăn trở hắn, mở đường máu ra khỏi vòng vây, có mấy người áo đen khác cũng nhanh chóng nhận thấy, cũng theo đó mà đi ra, tuy nhiên phần lớn đều bị vây lại trong vòng vây. Nam nhân kia cũng không do dự, vừa được tự do, liền xoay người lại bắn ra vô số ngân châm, Đa Tể cùng Nhĩ Thái liền chạy đến trước Dận Chân, quơ binh khí ngăn ngân châm đầy trời lại cho hắn, Nhĩ Thái giận dữ, muốn phi thân đuổi theo, bị Dận Chân cản lại, “Thôi, để bọn họ đi thôi!”
Đa Tể cúi đầu nhìn bốn phía, đa phần người bịt mặt bị ngân châm đâm chết, cho dù hai người còn may mắn sống sót cũng cắn lưỡi tự vận, không khỏi cảm thán “Tổ chức này thật độc ác!”
Dận Chân cũng không để ý lắm đến việc này, đôi mắt thâm thúy chỉ nhìn chăm chú vào mỗi mình Thư Di đang ngồi cạnh Thi Hạo Thiên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng lại khó nén được sự dịu dàng ẩn sâu trong đó.
Thư Di cũng lẳng lặng nhìn lại hắn, thân mình không tự chủ được mà đứng lên đi về phía hắn.
“Thư Di…” Thi Hạo Thiên đột nhiên hô lên.
Vì đây là lần đầu tiên hắn gọi tên mình, Thư Di không kìm được mà quay đầu lại.
“…Lên đường bình an.” Nói xong, Thi Hạo Thiên còn muốn đánh chính mình một trận, nhu tình tràn đầy nhưng dưới ánh mắt của nàng, tất cả đều hóa thành tương hồ, chỉ biến thành một câu lên đường bình an.
Thư Di cười khẽ nói. “Cảm ơn! Chỉ là…” Nàng hơi chần chờ, ánh mắt rơi vào người Ngọc Dung, vẻ mặt có chút bi ai nói. “Cũng xin Thi công tử nén bi thương.” Thật ra nàng muốn nói là thật tiếc ột nữ tử như Ngọc Dung, tuy nhiên ngẫm lại thì cảm giác nói ra câu đó không thích hợp, nên thôi!

Xoay người, nhào thẳng vào cái ôm của Dận Chân, Thư Di không quay đầu nhìn lại nữa.
Dận Chân xiết chặt hai tay để nàng đứng vững trong lòng mình, hít thật sâu mùi hương nhàn nhạt từ tóc nàng, trái tim đập cuồng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“…Dận Chân…” Thư Di chôn đầu vào ngực hắn, lẩm bẩm kêu.
“Ừm ~”
“Dận Chân…”
“Ừm ~ “

Nghe hắn đáp lại lời kêu của mình không phiền chán, nước mắt của Thư Di dần dần trào ra, nỗi nhớ hắn những ngày ở ngoài cũng không sâu sắc lắm, nhưng vì sao vào thời khắc nhìn thấy hắn xuất hiện trước mặt mình, niềm vui sướng trong lòng như là nước tới điểm sôi, làm thế nào cũng không ngừng đây?
Nghe được tiếng nức nở khe khẽ của nàng, Dận Chân nâng thẳng người nàng dậy, đưa ngón cái lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói. “Chúng ta lên xe ngựa trước đi?” Hắn chỉ chỉ vào xe ngựa đã chuẩn bị tốt bên cạnh, nơi này không phải là nơi bọn họ có thể bày tỏ nỗi tương tư với nhau.
Ánh mắt Thư Di rơi vào vẻ mặt hơi mất tự nhiên của đám người Đa Tể, Nhĩ Thái, đỏ mặt lên, khẽ gật đầu.
Thấy nàng thẹn thùng, Dận Chân khẽ cười, quay đầu nói với bọn người Đa Tể, “Đem bọn họ bắt lại.”
“Dạ!” Bọn họ đáp lời, liền bước đến bên đám người Thi Hạo Thiên.

Thư Di thấy, cả kinh kéo tay áo Dận Chân nói. “Thả bọn họ đi.”
“Không được!”
Thấy hắn kiên quyết như thế, mắt Thư Di xoay tròn, nói. “Ngọc Dung là vì bảo vệ ta mà chết, ta nợ bọn họ một phần nhân tình, nếu chàng lại bắt bọn họ, chẳng phải ta đã thành kẻ vong ân phụ nghĩa hay sao?”
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Dận Chân hơi buông lỏng, nhưng nét mặt vẫn là kiên quyết như trước. “Không được! Bọn họ có gan bắt đi nàng, ta sao có thể tha cho bọn họ được?” Vừa nói vừa hung hăng trừng về phía kẻ vẫn không thèm để ý – Thi Hạo Thiên.
Thư Di thấy hắn sẳng giọng, lại thêm ánh mắt nhìn về phía Thi Hạo Thiên, nhịn không được mà hé miệng cười, thì ra là ghen tị, cái này dễ làm…
“Vương gia, ta vốn không muốn có bất cứ quan hệ qua lại gì với bọn họ nữa, nếu như chàng cố ý muốn cho Thư Di thẹn với bọn họ, ta đây cũng không có biện pháp, sau này chỉ có thể tận lực giúp bọn họ để báo đáp lại mà thôi.” Vừa nói, Thư Di vừa xoay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
Dận Chân vì nàng gọi mình là Vương gia một cách xa lạ, liền nhíu mày, không vui nói. “Nàng thật là từ nay về sau không có quan hệ gì với bọn họ nữa?”
Thấy hắn buông lỏng, Thư Di liền cười. “Vốn ta cũng có quan hệ gì với bọn họ đâu, chàng chỉ cần để cho bọn họ cam đoan sau này sẽ không làm ra chuyện bắt người như vậy, vừa báo đáp ân tình của ta, vừa không lo hậu hoạn, không tốt sao?”
“…Cũng đúng!” Dận Chân suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nghe nàng.
Buông tay đang ôm Thư Di ra, Dận Chân chậm rãi đi đến trước mặt Thi Hạo Thiên đang bị bọn Đa Tể bao vây, phất phất tay ra hiệu với bọn Đa Tể. “Các ngươi tản ra trước đi!”
“Dạ!”
Đợi tất cả đều tán ra, Dận Chân chắp tay đánh giá thoáng qua Thi Hạo Thiên, trầm giọng nói. “Thi công tử, đa tạ ngươi cứu Thư Di một mạng, chuyện ngươi bắt nàng đi coi như là xóa sạch, ngày sau còn ‘mời’ ngươi đừng làm ra việc lỗ mãng này, nguyên nhân dân không đấu với quan từ trước đến giờ, các hạ cũng phải rất rõ ràng, bổn vương tha cho các ngươi lần này, là vì trả lại nhân tình cho ngươi, nếu ngươi vẫn cố chấp, ôm mãi si tâm vọng tưởng với nội quyến của bổn vương, cho dù bổn vương thế lực đơn bạc, diệt một Thi gia cũng là việc dễ dàng, ngươi nghĩ cho kỹ đi ~”

Thi Hạo Thiên nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía bọn thủ hạ bị gác đao trên cổ, lại nhìn sang Dận Chân cùng Thư Di yên tĩnh đứng cách đó không xa sau phu quân nàng, tay ôm Ngọc Dung lại cứ xiết rồi lại buông, buông rồi lại xiết, một hồi lâu, nhấn mạnh từng chữ, “Vương, gia, cứ, yên, lòng, đi.”
“Tốt! Đã như thế, Nhĩ Thái, thả bọn họ!” Dận Chân nhìn Thi Hạo Thiên nói, Nhĩ Thái vừa nghe, liền ra hiệu cho đám thuộc hạ, rất nhanh, những người áo đen đều tập trung phía sau Thi Hạo Thiên.
Dận Chân khẽ cong môi lên, nhàn nhạt nói ra ba chữ, “Chúng ta đi!” Nói xong liền xoay người đi về phía Thư Di, những người khác thì đợi đến lúc Dận Chân đi xa, mới xoay người đuổi theo.
Bên trong xe ngựa, Thư Di ngồi trên gối Dận Chân, tò mò hỏi. “Sao chàng biết ta ở đây?”
“Gia luôn phái người chú ý đến mấy trang viện của Thi Hạo Thiên, sau đó ám vệ quay về bẩm báo, nói là có một đám người ngựa lặng lẽ tụ tập ở sau núi hoang, gia đã nghĩ hơn phân nửa là nàng ở đây, vì vậy liền xin mấy ngày nghỉ với Hoàng a mã, dẫn người đến đây, chỉ là tại cửa vào núi hoang, chúng ta không biết đi thế nào, nhưng khéo là con báo ngốc kia xuất hiện, cùng tìm tới đây với nó.” Dận Chân đưa tay lướt nhẹ qua đầu vai nhỏ nhắn của nàng, giọng nói nhẹ nhàng giải thích.
Thì ra là thế, chả trách vào trong huyệt liền tìm mãi không thấy Katy, “Katy đang ở đâu?”
“Nó đi theo bọn họ nhân…” Dận Chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt phượng hẹp dài trợn to dữ tợn, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
“Làm sao vậy?” Thư Di ngạc nhiên hỏi.
Dận Chân lấy lại bình tĩnh, lấy tay khẽ chạm vào cổ nàng. “Sao lại bị thương nơi này?”
Thư Di ngẩn ra, đưa tay sờ, liền dẫn đến một cơn đau đớn, “A ~ trong thạch thất đã bị một con mãng xà cắn!” Nghĩ tới tình hình lúc đó, Thư Di lại ảo não không thôi!
“Mãng xà?” Dận Chân nhíu mày, lấy tay đưa vào trong vạt áo mình lấy ra một cái khăn tay màu trắng lau đi máu nơi cổ nàng, vừa hỏi. “Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Cảm nhận được khí lạnh do hắn tỏa ra, Thư Di chu chu miệng, vẻ mặt tủi thân nói rõ mọi chuyện trải qua cho hắn nghe, nói xong còn vùi đầu vào lòng hắn cọ cọ, thật giống mèo con tìm kiếm sự ấm áp.
Dận Chân thấy vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, nâng nàng ngồi dậy, nói. “Ta giúp nàng lau sạch máu.” Thư Di thấy hắn có chút không vui, liền ngồi đàng hoàng, chỉ là ánh mắt cũng không yên mà ngắm nhìn khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy hoa thêu trên khăn tay, mặt liền biến sắc, chộp lấy, hỏi. “Sao lại là khăn của nữ nhân?”
“Nàng đấy ~” Dận Chân bất đắc dĩ lắc đầu, còn tưởng rằng là chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi nàng biến sắc, “Nhìn kỹ đi, đây không phải là khăn nàng dùng cả ngày sao?”

Nghe vậy, Thư Di mở khăn ra, nhìn kỹ, bắt đầu lẩm bẩm lầu bầu, “Khó trách ta còn thấy thật quen, thì ra là khăn của ta, nhưng sao chàng lại dùng khăn của ta? Chẳng lẽ là… lúc ta không ở trong phủ, chàng nhớ ta, dùng vật nhớ người sao?” Mắt Thư Di xoe tròn, cười xấu xa trêu ghẹo Dận Chân.
Dận Chân đỏ ửng mặt, không nói lời nào.
Thấy hắn không nói, Thư Di cho là mình nói quá đáng khiến hắn phản cảm, liền nghiêm mặt đến gần, vừa định nói vài lời hay đã bị Dận Chân túm áo, “Ngọc bội trên cổ nàng đâu?”
“Sao?” Thư Di đưa tay sờ sờ quanh cổ, sau đó mờ mịt hỏi hắn. “Đúng rồi, ngọc bội của ta đâu?”
“…” Dận Chân nổi hắc tuyến, không phải hắn hỏi nàng sao?
Thư Di cúi đầu suy nghĩ một chút, “Đúng là mấy ngày ta bị bắt cũng không mamg trên cổ, chẳng lẽ là tối bị bắt đã rơi trên giường?”
“Không thể nào! Lúc Anh Ca thu thập giường cũng không có phát hiện.” Dận Chân phủ quyết suy đoán của nàng ngay lập tức, hắn cảm thấy là còn ở trong tay Thi Hạo Thiên, nam nhân này… Nghĩ tới, Dận Chân mở miệng, “Quên đi, rớt thì rớt, gia cho nàng cái tốt hơn!”
“Nhưng là…” Thư Di có chút khổ sở nói nhỏ. “Đó là lúc ta xuất giá, a mã tự tay mang cho ta, phù hộ ta bình an.”
Dận Chân vỗ nhẹ lên lưng nàng, trấn an nói, “Mấy thứ này chẳng qua cũng chỉ là để gửi gắm nhớ nhung thôi, nếu nàng thật không nỡ, gia bảo Lăng Trụ cho nàng một cái khác!”
“…” Xem hắn nói như đúng lắm vậy!
Thư Di làm nũng liếc hắn, mang theo oán trách, má hơi ửng hồng, gương mặt trắng nõn mịn như ngọc, nổi lên màu hồng như phấn, đôi mắt đảo nhìn xung quanh, quả đúng là phương vũ quyến rũ, phong tình vạn chủng, Dận Chân nhất thời liền nhìn đến sửng sốt, đợi đến lúc Thư Di đến gần, môi anh đào khẽ lướt qua mặt hắn, mới ầm ầm khôi phục tinh thần lại, chóp mũi ngửi thấy mùi hoa lan nhàn nhạt từ trên người nàng, trong lòng kích động không thôi.
Nuốt nuốt nước miệng, hầu kết Dận Chân lăn lên lăn xuống vài cái, mới mở miệng nói, “Ngồi đàng hoàng!” Chỉ là giọng nói khàn khàn tràn ngập mùi vị tình dục, chính hắn nghe xong cũng không khỏi đỏ mặt.
Thư Di cười một tiếng hiểu rõ, môi anh đào không chỉ không có rời đi mặt hắn, ngược lại còn hôn một đường đến bên tai mẫn cảm của hắn, khẽ thở ra một hơi bên tai hắn, giọng nói mê hoặc của Thư Di vang lên. “Dận Chân, chúng ta chơi trò chơi đi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.