Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 83: Thương
Edit: dark Angel
Dưới sự dẫn dắt của Thi Hạo Thiên, mọi người rối rít giơ đuốc lên, chậm rãi đi vào, Thư Di cúi đầu xuống, yên lặng chậm rãi đi sau cùng.
Bên trong là một căn phòng đá vô cùng lớn, điều này làm cho Thư Di rất khó hiểu, rõ ràng bên ngoài đã mạnh tay như vậy, sao bên trong lại dùng đá rẻ tiền mà xây nên? Hơn nữa từ lúc nàng vừa bước vào phòng này, cảm giác âm lãnh, khiến cho cả người nổi gai ốc, tóc gáy cũng muốn dựng thẳng lên, khiến nàng nhớ đến lời mà người lớn hay nói lúc trước: nếu như có chỗ nào đó khiến ình không ngừng nổi da gà, tóc gáy đứng thẳng, như vậy chỗ đó nhất định có…
“A
~~” một tiếng thét chói tai cắt đứt dòng hồi tưởng của Thư di, nàng quay đầu nhìn đến nơi truyền đến tiếng thét, Ngọc Dung đang đứng đó, thất kinh che miệng lại, toàn thân đều run rẩy.
“Sao…” Còn không đợi Thư Di hỏi xong, nàng lại thét lên tiếp. “Có rắn
”
Thư Di chợt ngừng thở, nhanh chóng quay đầu sang hướng Ngọc Dung đang chỉ, trời ạ… mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn nhịn không được àm hô nhỏ lên.
Đó là một con mãng xà màu vàng dài hơn ba thước, đầu nó rất to mà lại dẹp đang đối diện với hướng bọn Thư Di đang đứng, hai con mắt lớn bằng hạt đậu xanh phát ra ánh sáng màu xanh nhợt nhạt, lưỡi rắn màu đỏ không ngừng phun ra thu vào, Thư Di phát hiện, trên đầu nó có một cái sừng nhỏ, lúc này một mình nó đang nằm trên một viên ngọc thạch cao bằng người.
Quả nhiên, người lớn nói một chút cũng không sai, nơi nào cho người ta cảm thấy sởn gai ốc thì nhất định có rắn! Chỉ là không nghĩ đến sẽ có một con rắn lớn, bề ngoài kỳ lạ như vậy!
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những điều này, Thư Di lẳng lặng lùi về sau vài bước, bảo đảm an toàn! Nói thật, nàng rất sợ loại động vật này, may là không ít người ở cạnh nàng, hơn nữa khoảng cách của nàng với nó lại xa, nếu không… nhất định sẽ té xỉu, cho dù không xỉu thì cũng bị hù chết mà thôi!
Trong tích tắc Thi Hạo Thiên nhìn thấy mãng xà, hai tròng mắt đều trợn to, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉm, tay phải chậm rãi đưa đến bên hông, Ngọc Dung hoảng sợ nhìn động tác của hắn, thân thể không tự chủ được mà lui về phía sau.
Thi Thế Kiệt cùng ông lão cũng lùi về phía sau, dường như tất cả đều đang chờ đợi cái gì.
Thư Di nhíu mày nhìn tất cả, đột nhiên trước mắt có một luồng ánh sáng trắng bay qua, nàng nhìn chăm chú, thì ra là Thi Hạo Thiên rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra. Không để nàng kịp có phản ứng gì, người nào đó đã phi thân lên đâm thẳng vào mãng xà.
Thư Di bị hành động kinh người của hắn khiến cho đứng sững tại chỗ, chỉ có thể ngây người nhìn hắn xoẹt qua tạo nên một đường cong mỹ lệ như sao băng…
Tuy nhiên, lúc này mạng xà cũng tập trung tinh thần nhìn Thi Hạo Thiên đang chạy về phía nó, nó không tránh, ngông nghênh đón thẳng mũi kiếm đang bay tới, trong con mắt nhỏ như hạt đậu xanh rõ ràng chứa đầy khinh thường.
“Cẩn thận!” Nàng nhịn không được mà hô lên, lúc này mãng xà trấn định như thế, tất nhiên là không chút lưu ý đến sự tiến công của hắn.
Quả nhiên, lúc mũi kiếm sắp chạm đến thân thể của mãng xà, thân thể Thi Hạo Thiên như bị vật gì giãy một cái, rơi xuống như diều đứt dây.
“Thiếu chủ/thiếu gia!” Ba người kia rất nhanh chạy đến bên người hắn, ân cần hỏi. “Ngài không có việc gì chứ!”
Thi Hạo Thiên lắc đầu, đứng dậy, đưa tay khẽ phủi tro bụi dính trên vạt áo, ánh mắt sắc bén bắn về phía mãng xà mà mình vẫn chưa chạm tới được, lúc này mãng xà cũng không nhìn hắn, mà là nhìn Thư Di đang đứng đối diện với nó, lúc này bởi vì không có người khác che chắn, nàng vừa vặn nằm ngay tầm mắt của nó.
Cảm giác được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nó, toàn thân Thư Di như bị dội nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân! Tuy nhiên lúc này nàng không thể có hành động thiếu suy nghĩ nào cả, rắn thường không chủ động tấn công người, chỉ cần nàng biểu hiện ra vô hại, chắc là sẽ không có vấn đề quá lớn.
Đang nghĩ ngợi, Thi Hạo Thiên bên kia lại giơ kiếm chém giết qua, Thư Di cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, người này bị quỷ mê hồn rồi hay sao? Một kích mới vừa rồi còn chưa đủ hiểu sao? Thực lực của bọn họ cách rất xa đấy!
Chuyện ngoài dự tính đã xảy ra, lần này mãng xà liền đột nhiên lộ ra sơ hở, trong lúc Thi Hạo Thiên sắp thành công, Thư Di không chút nghĩ ngợi mà chạy qua, vừa chạy vừa hô, “Đừng giết nó!”
Thi Hạo Thiên bị tiếng hô của nàng làm kinh ngạc, động tác dừng lại, kiếm vốn đang muốn chém về phía đầu rắn, bị nó tránh ra, Thi Hạo Thiên xoay người trên không trung, lại đâm tiếp một kiếm nữa, lần này, con rắn không có bất cứ dự báo nào mà quay lại đánh về phía Thư Di, tất cả mọi người đều bị hành động đột nhiên của nó làm kinh sợ, Thư Di còn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ có thể đứng ngẩn người ra, mãi cho đến khi cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ cổ.
“A
” Thư Di hít vào một hơi, đưa tay che vết thương nơi cổ, hai mắt đầy oán hận nhìn con rắn đang tông cửa xông ra, trong đầu óc đều là bốn chữ ‘lấy oán trả ơn’! Nàng cứu nó, nó lại cắn nàng! Súc sinh nhất định là súc sinh sao?
Thừa dịp lúc mọi người đều sửng sốt, Thi Thế Kiệt giành chạy đến chỗ tảng ngọc hình vuông mà con rắn chiếm cứ lúc này, đẩy ra, từ bên trong xuất hiện một viên thuốc lóng lánh màu đỏ như ngọc châu.
“Thiếu gia, mau nhìn!” Thi Thế Kiệt hưng phấn giơ viên ngọc ra cho Thi Hạo Thiên xem, mặt mày đắc ý. “Ta tìm được trước!”
Trên mặt Thi Hạo Thiên không có chút vui mừng nào, hắn thờ ơ liếc mắt nhìn Thi Thế Kiệt, nói. “Cho Thư Di cô nương dùng đi!”
“Cái gì?”
Trừ ông lão ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Tại sao?” Thi Thế Kiệt bất mãn kêu lên, bọn họ ngàn cực vạn khổ mới tìm đến nơi này, không phải vì viên thuốc này sao?
Ông lão thở dài một hơi, thấp giọng nói. “Ý trời mà!”
Hốc mắt Ngọc Dung ửng đỏ, run giọng nói. “Thiếu gia, viên thuốc này đưa nàng, vậy bệnh của ngài phải làm sao bây giờ?”
Thì ra là thuốc để cứu mạng, lúc này Thư Di mới hiểu được, vừa định nói với Thi Hạo Thiên nàng không cần, một cơn chóng mặt liền đột nhiên kéo đến, cả ngườ đều lảo đảo, “Ta… chóng… mặt~” vừa đứt quãng nói xong vài từ, Thư Di liền mềm nhũn cả người ra, muốn ngã xuống đất, Thi Hạo Thiên nhanh tay lẹ mắt đưa về trước đón lấy nàng, giữ lại thân mình nàng.
“Thế Kiệt, nhanh! Đem thuốc đến đây!” Thấy tình cảnh này, Thi Hạo Thiên vội la lên.
Thi Thế Kiệt đưa tay để về phía sau, thẳng thừng trả lời. “Không đưa!”
Cảm giác được thân thể Thư Di dần lạnh đi, Thi Hạo Thiên nhịn không được mà rống giận. “Đưa ta! Ngươi có nghe lệnh của ta hay không?”
“…Thiếu gia?” Không ngờ đến Thi Hạo Thiên lại rống mình, Thi Thế Kiệt mang vẻ mặt tủi thân nhìn hắn, trong mắt đều là khiếp sợ đến khó tin.
Thấy hắn lộ ra vẻ mặt bi thương, Thi Hạo Thiên khẽ thở dài giải thích. “Viên thuốc đó chỉ có thể trúng độc linh xà mới có thể có tác dụng!”
Nói xong, Thi Hạo Thiên đưa tay ra. “Đưa cho ta!”
Thi Thế Kiệt cúi đầu nhìn viên thuốc đến ngẩn người, lại nhìn ông lão, như là muốn ông chứng thực, ông lão khẽ gật đầu, nói. “Đúng là như vậy!”
Thi Thế Kiệt như bị hút đi sinh khí trong khoảng khắc, buông hai tay xuống, bước từng bước nặng nề về phía Thi Hạo Thiên.
Ngọc Dung cũng cả kinh, ngơ ngác nhìn Thi Thế Kiệt bước từng bước qua, đột nhiên, nàng hỏi. “Nếu như thiếu gia hút máu của nàng thì sao? Dù sao trong máu nàng cũng có độc, như vậy không phải…”
“Nhảm nhí!” Không đợi nàng nói xong, Thi Hạo Thiên nổi giận nói. “Chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy, sao ta có thể làm? Ngươi là nghĩ gì thế hả?”
“Ta cũng vì tốt cho thiếu gia, không có thuốc này, bệnh của thiếu gia phải làm sao?” Vừa nói, Ngọc Dung vừa che mặt khóc.
Thi Hạo Thiên hừ lạnh. “Cho dù chết, ta cũng tuyệt không hại tánh mạng của nàng!” Vừa nói hắn vừa đưa tay đoạt viên thước, đưa thẳng vào miệng Thư Di, lúc này Thư Di đã sớm hôn mê, hoàn toàn không biết chuyện quanh mình.
Ngọc Dung thấy hắn nguyện ý dùng mạng mình đổi một mạng cho Thư Di, trái tim đã vỡ thành ngàn mảnh, nàng không rõ một người phụ nhân có thể nào chiếm vị trí nặng như thế trong lòng hắn? Xem lại chính mình, một lòng vì hắn mà lại không được nhìn đến, nàng sao có thể không hận? Có thể nào mà không hận?
Mọi người đều im lặng, chỉ nghe tiếng khóc nức nở của Ngọc Dung, Thi Hạo Thiên lúc này đang chờ Thư Di tỉnh, nghe được tiếng khóc nấc của Ngọc Dung, trong lòng cũng không nỡ, vừa định nói, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng chém giết.
Trong lòng cả kinh, hắn nói với Thi Thế Kiệt. “Đi ra ngoài nhìn!”
“Rõ!”
Chi trong chốc lát, Thi Thế Kiệt đã phi thân về, dồn dập nói. “Thiếu gia, bên ngoài có một đám người đến, đang kịch chiến cùng người của chúng ta, xem ra tình hình đang bất lợi cho chúng ta!”
Thi Hạo Thiên vừa nghe, đôi mày thanh tú nhíu chặt, đem Thư Di ôm vào trong ngực, nói. “Cùng đi ra ngoài nhìn kỹ rồi nói!”
Mọi người vừa ra khỏi của ngọc, đều thấy khắp nơi đều đầy máu tươi, trên đất là mấy xác chết, Thi Hạo Thiên cùng ông lão nhìn nhau, hai người cũng cả kinh.
Bước nhanh lên bậc thang, Thi Hạo Thiên dẫn đầu ra khỏi huyêt động, lúc này trên mặt đất đang diễn ra một trận đánh nhau kịch liệt.
Thi Hạo Thiên đặt Thư Di xuống đất, phân phó cho Ngọc Dung đi theo hắn. “Chăm sóc nàng cho tốt!”
Ngọc Dung cắn cắn môi dưới, khẽ gật đầu.
Thi Hạo Thiên đứng dậy đi đến trước tảng đá to bên cạnh, dùng lực đánh một chưởng vào đó, tảng đá lớn nhất liền hiện ra một khe hở, ngay sau đó tảng đá bị bọn họ nâng lên cũng chậm rãi khép lại.
Thấy huyệt động bị che, Thi Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, liền nhảy vào giữa trận kịch chiến.
Người nào đó luôn chú ý từ chỗ tối, thấy Thư Di hôn mê nằm ở xa xa, bên người chỉ có một nữ nhân canh giữ, liền cười nói với thuộc hạ bên cạnh. “Đi, lấy mạng của nàng ta đến đây!”
Thuộc hạ kia đáp ứng liền lẳng lặng chạy qua.
Cùng lúc, Thư Di mở hai mắt ra, đầu tiên nàng mờ mịt nhíu mày, sau đó thấy hai bên đánh nhau liền càng khó hiểu, thấy Ngọc Dung đang đứng ở trước mình, nàng ngồi dậy, hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Ngọc Dung nhanh chóng nghiêng đầu lại từ chỗ khác. “Ngươi tỉnh?”
Thư Di lắc lắc đầu, có chút mơ hồ nói. “Vừa rồi ta bị làm sao vậy?” Đang nói, ánh mắt đột nhiên nhìn đến một thân ảnh cầm đao bay đến nàng, liền đưa tay đẩy Ngọc Dung ra, còn bản thân của thoát được lưỡi đao nguy hiểm trong chân tơ kẽ tóc.
Người nọ gặp một kích không trúng, lại muốn đánh đến một lần.
Thư Di sợ hãi nhìn nam nhân nâng đao chạy đến, sắc mặt trắng bệch, trong lúc nàng cho là mình sẽ bỏ mạng nơi này, Ngọc Dung liền nhảy đến chắn trước mặt nàng, dùng thân thể chặn lại một đao cho nàng.
Tất cả giống như là quay phim chậm, trong ánh mắt của Thư Di, máu tươi vẩy ra, vẻ mặt thống khổ của Ngọc Dung, cùng với hai mắt hung ác của nam nhân lúc rút đao ra…
“Đừng
”
Nghe được tiếng kêu to của Thư Di, Thi Hạo Thiên nhanh chóng bay người đến, một cước đã đá bay nam nhân muốn tấn công lần nữa, xoay người ôm lấy Ngọc Dung, lắc lắc nàng hỏi. “Ngọc Dung, ngươi thế nào?”
Ánh mắt của Ngọc Dung từ từ chuyển đến trên mặt hắn, khóe môi cong lên. “Thật tốt, có thể trước khi chết… Khụ khụ… Thấy bộ dáng chàng quan tâm ta…” Nàng vừa nói vừa ho, máu tươi cũng theo đó mà ra.
Thi Hạo Thiên ngẩn ra, trong lòng đột nhiên chua xót dâng đầy.
Thư Di lấy khăn ra, vừa lau cho nàng vừa nghẹn ngào nói. “Ngươi đừng nói chuyện!”
Ngọc Dung đưa tay ngăn lại động tác của nàng, khẽ nói. “Ta… rất chán ghét ngươi, ngươi biết không?”
Thư Di vội vàng gật đầu, “Ta biết, ta đều biết! Ngươi đừng nói nữa, giữ sức lại, đợi vết thương tốt thì lại nói cũng không muộn!”
Khẽ lắc đầu, khóe mắt Ngọc Dung tràn ra một giọt nước mắt. “Không… không còn nữa, ta hiểu…” vừa nói lại sặc ra một ngụm máu tươi.
Thi Hạo Thiên ôm nàng, tựa lên đỉnh đầu nàng nói nhỏ. “Sẽ không, ngươi sẽ không có việc gì, ta nhất định sẽ để ngươi sống sót.”
Giương mắt nhìn người nam nhân đang động tình vì mình lúc này, Ngọc Dung cười đến hạnh phúc vô cùng, ngón tay lặng lẽ cầm vạt áo của hắn, âm thầm hứa nguyện trong lòng: cuộc đời này đã hết, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ cướp chàng từ tay nàng, nhất định!
Trong lòng đột nhiên không còn nhúc nhích nữa, Thi Hạo Thiên cúi đầu nhìn, không khỏi đau lòng, Ngọc Dung đã sớm không còn hơi thở nữa…
Nước mắt Thư Di dâng đầy nhìn người một khắc trước còn đấu võ mồm với nàng đầy sức sống, giờ phúc này đã an tường mà chết đi, tim đau như dao cắt.
Trong lúc bọn họ thương tâm rơi lệ, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên. “Bắt lại toàn bộ cho gia!”