Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 23: Dận Chân Hiện Thân
Edit: dark Angel
Beta: minhminh
Tin tức Vương gia về sau sẽ dùng bữa sáng tại Di Tâm Các giống như gió bão, trong nháy mắt đã thổi quét qua toàn bộ Ung Vương phủ, tất cả mọi người đều suy đoán hàm ý hành động này của Dận Chân.
Na Lạp thị nghe tin này, cũng không có chút nào ngoài ý muốn, thực tế trong lòng đã suy nghĩ: về công, nàng rất thích loại chuyện này phát sinh, thời gian Niên thị ở trong phủ độc chiếm thật sự đã quá lâu rồi, nàng đang chờ đợi một người có thể chống lại Niên thị, như vậy, đối với địa vị phúc tấn của nàng chỉ có lợi chứ không có hại!
Về tư, Thư Di vào phủ đã gần được một năm, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, an phận thủ thường, đối với mình cũng chỉ ngày càng thêm cung kính, một nữ tử an tĩnh như nước như vậy mà so sánh với Niên thị, Lý thị thì tốt hơn rất nhiều, nếu nàng được sủng ái, bản thân mình cũng không cần quá mức phòng bị. Về công về tư đều đối với nàng đều có lợi, nếu có cơ hội thì phải mang thêm củi, làm cho ngọn lửa này cháy càng thêm đượm!!!
Trong lòng đã có chủ ý, Na Lạp thị liền phân phó nha hoàn chuẩn bị nước trà cho tốt, nàng biết một hồi sẽ có không ít nữ nhân đến đây thăm dò ý tứ của mình, muốn nhìn xem thái độ của bản thân đối với chuyện này như thế nào.
Niên thị đối với tin tức này thì có chút khó tin, Dận Chân hắn… rốt cuộc là muốn thế nào? Tuy nhiên, mặc kệ chủ ý hành động này của hắn là gì đi nữa, tương lai nhất định Nữu Cỗ Lộc thị sẽ được sủng ái, trái tim đột nhiên đau đớn, nàng ta cuối cùng cũng khiến hắn chú ý hay sao? Từ lần gặp nhau ở chùa kia, nàng có một loại địch ý khó hiểu với Thư Di, có cảm giác dường như thứ quý giá nhất của bản thân sẽ bị nàng ta cướp đi, nàng ta yên lặng gần một năm, rốt cục đã ra tay sao?
Lý thị nghe được tin tức này thì suy tư thật lâu mới nhớ ra người ở Di Tâm Các là ai, tiện đà nhớ ra Thư Di đã từng thêu túi thơm tặng cho Hoằng Quân, trong lòng có chút hảo cảm với nàng, bất quá Lý thị cũng rất kinh ngạc, một nữ nhân đã khiến nàng mau quên như vậy thì sao lại có thể khiến cho gia chú ý? Trong ấn tượng, Nữu Cỗ Lộc thị này rất… an tĩnh, dường như không phải là nữ nhân dụ dỗ mê hoặc!
Cảnh thị nghe nói cũng chỉ cười một tiếng, rốt cục gia cũng không nhịn được, từ khi hắn an bài cho Thư Di tại Tây viện, ánh mắt dừng lại lúc đến muộn bữa tiệc, thậm chí trong thời gian này lưu truyền một ít tin đồn, có thể rõ ràng nhìn ra gia đối với Nữu Cỗ Lộc thị rất đặc biệt, bất quá Nữu Cỗ Lộc đối với gia thì… Nhớ lại lúc trước thấy Thư Di, ánh mắt nàng cũng không thèm nhìn gia một cái, Cảnh thị liền không nhịn được muốn cười, vốn cho là dựa vào tính tình của gia, hai người họ còn phải giằng co thêm một lúc, không nghĩ lại nhanh như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra, cho nên gia mới không nhịn được nữa mà đi trước một bước?
Trong lúc các viện đều đang suy đoán, nữ nhân vật chủ yếu của cả sự kiện – Thư Di cứ như trẻ con mà bắt Cao Phúc phải lập đi lập lại lời của Dận Chân.
Lần đầu tiên nói, nghe nhầm…
Lần thứ hai, vẫn là nghe nhầm…
Lần thứ ba, như thế nào vẫn là nghe nhầm…
Cao Phúc cười khổ nhìn biểu hiện lừa mình dối người của nàng, nhịn không được nói: “Chủ tử, không phải là nghe nhầm, gia thật sự sẽ đến Di Tâm Các dùng bữa, hơn nữa phân phó ngài mỗi ngày làm bữa sáng cho gia!”
Thư Di trừng mắt liếc hắn, “Trong phủ đã túng quẫn đến tình trạng này sao?”
Ối? Cao Phúc không giải thích được mà nhìn Thư Di, không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy.
“Không có tiền mời đầu bếp nữ sao?”
… Không nói gì được đành cúi đầu, Cao Phúc hiểu nàng đây là đang giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo a!
Đột nhiên, “Ai u ~” một tiếng, Anh Ca nhìn lại, phát hiện người nào đó đã ôm bụng ngồi xổm xuống, nàng hoảng hốt chạy đến đỡ Thư Di lên, bên cạnh Cao Phúc cũng bị dọa đến mặt trắng bệch, đây là làm sao vậy? Đột nhiên như vậy, làm cho người ta cảm thấy không yên lòng nha!
“Cách Cách, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Thấy trán Thư Di toàn mồ hôi lạnh, Anh Ca sợ đến giọng nói cũng nghẹn ngào, Thư Di cười cười với nàng, ý bảo là nàng không có việc gì, nhưng mà bụng thật sự rất đau, nụ cười căng ra cũng có chút vặn vẹo, ngược lại càng khiến cho Anh Ca thêm lo lắng. Cao Phúc thấy tình hình không ổn, lập tức gọi người đi báo cho phúc tấn biết, sau đó lại phái người ra ngoài mời đại phu, xem ra Vương gia đối với Nữu Cỗ Lộc thị này rất quan tâm, nàng ngàn lần vạn lần không thể có việc a!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong Di Tâm Các đã người ngã ngựa đổ(*), lúc Na Lạp thị chạy đến, đại phu đã kê một đơn thuốc tốt rồi.
(*)người ngã ngựa đổ: cảnh tượng hoảng loạn, lộn xộn
“Đại phu, nàng sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Bẩm phúc tấn, Cách Cách cũng không có gì đáng ngại, chỉ là nhất thời khí nộ công tâm(*) mà thôi, hơn nữa đây là do lần đầu Cách Cách tới triều**, cho nên mới tích tụ, lão hủ đã kê đơn, chỉ cần chiếu theo đơn thuốc này uống ba ngày thì sẽ không sao.”
(*)khí nộ công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê
(**) tới triều: có bà dì đến thăm hàng tháng í, không tìm được từ thích hợp hơn để thay ^^, ah tiện thể nhắc mọi người lúc Thư Di xuyên tới là cô bé 13 tuổi nhé!
Na Lạp thị gật đầu, “Làm phiền đại phu, Cao Phúc, dẫn ông ấy đi lĩnh thưởng đi!”
“Đa tạ phúc tấn ban thưởng!”
Người ngoài đều đã đi ra hết, Na Lạp thị mới ngồi xuống bên giường nhìn Thư Di sắc mặt tái nhợt mà không khỏi thở dài, thật là tính trẻ con a!
Buổi tối, lúc Dận Chận hồi phủ, nghe Cao Phúc thuật lại xong, liền đi ngay đến Di Tâm Các. Lúc này, Thư Di đang đau khổ vì thuốc Đông y.
“Anh Ca, đắng quá, ta không uống đâu!”
“Cách Cách, thuốc đắng dã tật, không uống thì làm sao có thể hết bệnh được? Người nhìn xem, nơi này có kẹo bông tuyết mà phúc tấn đặc biệt sai người đưa tới, uống thuốc, rồi ăn một miếng này, sẽ không đắng nữa!”
Gạt người! Thư Di híp mắt nhìn nàng, bỏ ngoài tai, không tin lời của nàng, hơn nữa cái này cũng không phải bệnh, không cần uống thuốc! Nghĩ tới đây, Thư Di đưa tay đặt lên bụng dưới, rốt cục bản thân cũng nghênh đón lần dậy thì thứ hai, hiện tại, nàng mới chính thức cảm giác được mình thật sự chiếm giữ thân hình này, bởi vì hơi thở thanh xuân đang nảy mầm trong cơ thể càng ngày càng đậm, làm cho người ta không thể bỏ qua. Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Dận Chân vén rèm đi vào.
“Khá hơn chút nào chưa?”
Nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, lời nói thân thiết không tự giác mà thốt ra. Thư Di bị sự dịu dàng trong lời nói của hắn làm kinh sợ, một hồi lâu mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời, lập tức gật đầu với hắn. Anh Ca thức thời cầm chén thuốc để sang một bên, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Dận Chân ngồi ở ghế bên giường, nhìn Thư Di, lại nhìn chén thuốc trên bàn. Thật là bất hạnh a, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, Thư Di đành phải cầm lấy chén thuốc, sau đó uống một hơi cạn sạch!
A… đắng quá đắng quá! Vừa định gọi người đem cho nàng một chén nước, có một cái bóng phủ lấy nàng, Thư Di ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú được phóng đại trước mắt.
“Há miệng!”
Thuận theo giọng nói trầm thấp, Thư Di nghe lời mở miệng ra, sau đó cảm giác có cái gì đó bỏ vào trong miệng, vội vàng cắn hai cái, thật ngọt!
Dận Chân sờ sờ mái tóc của nàng vì đau đớn mà đẫm mồ hôi, nhẹ giọng nói một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó xoay người rời đi.
Một lần nữa Thư Di bị hành động của hắn làm cho kinh sợ, mãi đến khi Anh Ca vẻ mặt tràn đầy vui vẻ bước vào mới hoàn hồn: người này, rốt cục là hắn tới đây làm chi?