Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 22: Âm Mưu
Edit: dark Angel
Beta: minhminh
Ngày đó, Thư Di dùng chỗ tối tại chỗ Hi Vận rồi mới quay về phủ
~Thúy Châu thấy hai người bình an trở về, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống, nàng thật đúng là sợ chủ tử này! Từ sau lần trước Thư Di cứu mạng phụ thân nàng, Thúy Châu đối với nàng mà nói thì có thể gọi là quyết một lòng, mức độ trung tâm chẳng thua gì Anh Ca.
Đêm đó, Thư Di kể cho những tiểu nha đầu này những chuyện vui bên ngoài, mọi người cùng chơi đùa vui vẻ một hồi, sau đó đều tự đi ngủ. Sau gần một đêm thức nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Thư Di bị đánh thức từ trong mộng đẹp, bực bội trở mình, phát hiện tạp âm quấy nhiễu giấc ngủ của mình vẫn còn, tức giận dùng chăn mền che kín đầu, nhưng vẫn không ngủ được như cũ, cam chịu mà ngồi dậy, nhìn ngoài phòng mà hô: “Anh Ca ~ Anh Ca ~”
Anh Ca hoang mang rối loạn chạy vào trong phòng, phát hiện sắc mặt chủ tử không tốt thì mở to mắt nhìn nàng, “Cách Cách, đã xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Cái này phải là ta hỏi ngươi! Mới sáng sớm, bên ngoài nhao nhao cái gì chứ, còn không để người khác ngủ sao?” Hôm nay trời vẫn còn chưa sáng hẳn đấy!
“Ồ ~ mới vừa rồi Tứ gia nghi ngờ đồ ăn sáng làm không ngon, phát cáu một trận, hiện giờ, người trong phòng bếp đang suy nghĩ biện pháp đây!”
“Bọn họ nghĩ biện pháp thì nghĩ biện pháp, chạy đến cửa viện của người ta nói cái gì chứ?” Thư Di đẩy chăn ra, đứng chống nạnh bên giường, một tay chỉ vào bên ngoài cửa sổ ồn ào. Khóe miệng Anh Ca co quắp một cái, hình tượng này của Cách Cách…
Thấy Anh Ca không nói, Thư Di mới phát hiện bản thân mình đang giận chó đánh mèo trên người nàng, khoát khoát tay với nàng, “Không có ý gì, lúc ta rời giường hay nổi nóng, quên đi quên đi, bọn họ cũng không dễ dàng gì, cùng lắm thì xế chiều ta ngủ bù là được, ngươi đi lấy nước cho ta rửa mặt, đợi lát nữa còn phải thỉnh an phúc tấn.”
“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay!”
Thư Di nghĩ là chuyện này sẽ giải quyết rất nhanh, tuy nhiên liên tiếp mấy ngày, Thư Di đều bị đánh thức vào sáng sớm, rốt cục…
“Chủ tử!” Người trong bếp thấy người đi vào là Thư Di liền buông những đồ trong tay mà thỉnh an.
“Ừ ~” Thư Di nhìn khắp nơi một chút, sau đó lại chỉ vào một người thoạt nhìn như là quản sự, nói: “Ngươi đi ra ngoài!”
Người nọ đi theo Thư Di ra khỏi bếp, hai người đứng lại ngoài hành lang gấp khúc.
“Ta chỉ muốn hỏi một chút, sáng sớm mấy ngày hôm nay các ngươi bị cái gì vậy? Luôn ồn ào ầm ĩ!”
Thân thể người nọ cứng đờ, liền cúi đầu tạ tội, “Kinh động chủ tử, nô tài…”
Không muốn nghe hết lời tạ tội của hắn, Thư Di trực tiếp cắt đứt lời hắn: “Ngươi nói trước là chuyện gì xảy ra đi!”
“Hồi chủ tử, ngày hôm trước Hoàng Thượng thưởng cho Vương gia một ít bào ngư bổ dưỡng thân thể, chỉ là cách làm bào ngư này mấy người nô tài cũng không hiểu rõ, cho nên không làm được hợp khẩu vị của Vương gia, mấy ngày nay luôn bị răn dạy.”
Thư Di nghe xong, nhíu nhíu mày, không phải trong lịch sử nói là hoàng đế Ung Chính rất tiết kiệm sao, sao lại chấp nhất chuyện ăn uống như vậy? Quả nhiên, lịch sử đều là gạt người! Thư Di méo miệng, đưa ra kết luận: “Ta có nghe đến một cách làm bào ngư, như vậy đi, ta viết xuống rồi bảo nha hoàn đem đến đây cho các ngươi, các ngươi cứ làm theo đó là được!”
Thư Di thầm nghĩ như vậy cũng có thể đi? Rốt cục cũng có thể ngủ một giấc dưỡng sắc đẹp rồi. Người nọ vừa nghe, do dự hồi lâu, sợ hãi mở miệng hỏi:
“Chủ tử, có thể mời người ngày mai dậy sớm làm một lần không? Bởi vì mấy ngày nay chúng ta cũng làm theo thực đơn, nhưng lại không nắm được mấu chốt!”
Nghe vậy, Thư Di cũng không nhịn được mà đảo cặp mắt trắng dã mà nhìn trời, không lầm chứ, còn muốn mình tự làm? Ngày mai còn phải dậy sớm?
“Vậy sau này là không phải đều là ta làm chứ?”
“Không không không, nếu ngày mai Vương gia dùng tốt, mấy người chúng ta liền đi theo chủ tử học, sau này tự nhiên sẽ không làm phiền chủ tử.”
Thư Di nhịn không được mà hừ nhẹ: tính toán này cũng thật tốt, nếu là không dùng tốt, thứ nhất là các ngươi có thể trốn tránh trách nhiệm, thứ hai cũng không cần học nữa! Thôi, cũng là giấc ngủ quan trọng, những người bọn họ cũng là thân bất do kỷ(*), tất cả sổ sách này phải là tính toán trên người giả tiết kiệm mà thật ra rất xa xỉ – Ung Chính kia! Thư Di ngẫm lại liền đáp ứng!
(*)thân bất do kỷ: cũng không phải là có thể làm theo ý mình
Sáng sớm ngày hôm sau, Dận Chân nhìn người bưng tới một cái chén, khó hiểu nhìn tổng quản Cao Phúc, chỉ thấy Cao Phúc cười nói nhỏ: “Gia, đây là do Nữu Cỗ Lộc chủ tử dậy sớm làm, người nếm thử.”
Do tiểu nữ nhân kia làm? Khóe miệng Dận Chân nhếch lên, tuy nhiên lúc mở lên nhìn, khóe miệng liền cứng lại!
Cao Phúc ở bên cạnh một mực chú ý vẻ mặt Dận Chân dường như có chút không vui, liền giải thích: “Gia nói cái bào ngư chan cơm kia làm rất tốn công sức rồi, Nữu Cỗ Lộc chủ tử nói đồ ăn sáng không thích hợp ăn những món đầy mỡ như vậy, cho nên đặc biệt làm canh không, trước đó chủ tử đã hỏi hạ nhân về khẩu vị của gia.”
Đối với lời giải thích của hắn, dường như Dận Chân rất vừa lòng, cầm muỗng uống lấy một ngụm canh, mặn nhạt vừa đủ, hơn nữa lại rất ngon. Cao Phúc thấy khóe miệng hắn nhếch lên, không khỏi thầm nhả ra khí, cố gắng của mấy ngày liên tiếp cũng không lãng phí, lần này Vương gia thật sự là khiến người ta không cách nào hiểu được, đầu tiên là bảo hạ nhân lớn tiếng ồn ào bên ngoài Di Tâm Các, lại bảo quản sự phòng bếp vờ thương cảm trước mặt Nữu Cỗ Lộc chủ tử, còn không ngăn người ta đồn đãi ra ngoài là hắn bất mãn với đồ ăn sáng, nghĩ tới, Cao Phúc mơ hồ hiểu một chút, dường như là ngay từ đầu Vương gia đã muốn Nữu Cỗ Lộc chủ tử làm đồ ăn sáng ình, chỉ là… Vì sao phải khổ tâm bỏ ra nhiều công sức như vậy?
Uống canh xong, tâm tình của Dận Chân rất tốt, chuẩn bị vào triều, vừa lúc chuẩn bị bước ra cửa thì giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, gọi Cao Phúc đến nói: “Truyền xuống dưới đi, nói là Nữu Cỗ Lộc quan tâm gia, vì gia mà ra tay làm đồ ăn sáng khiến gia rất cảm động, cũng rất hài lòng, sau này để nàng làm đồ ăn sáng đi, a, còn có, phân phó phòng bếp là Di Tâm Các cần gì đều mang đến, để nàng ở đó làm là được, đi qua lại hai bên rất phiền toái, sau này gia cũng sẽ thường dùng bữa sáng tại đó.”
Giao phó xong, Dận Chân bước nhanh rời đi, để lại một mình Cao Phúc phát ngốc, ‘sau này sẽ thường dùng bữa sáng tại Di Tâm Các’, đây không phải ý nghĩ là thời gian tốt của Nữu Cỗ Lộc chủ tử sắp tới hay sao??