Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 36: Bác sĩ biến thái


Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 36: Bác sĩ biến thái

Hôm sau, tại công ty giải trí The Gone, đang diễn ra một sự kiện quan trọng, có rất nhiều người nổi tiếng có mặt ở đây, họ đến để nhìn ngắm các mẫu thiết kế sáng giá và đẹp mắt của nhà thiết kế Thiên Mẫn. Đồng thời cô cũng là một người quản lí của The Gone, chỉ mới hai mươi ba tuổi đã làm nên sự nghiệp, thật đáng khâm phục.

Thiên Mẫn đang giúp các cô người mẫu của mình chỉnh chu lại trang phục để họ ra biểu diễn. Thì ngay lúc đó, trợ lí của Thiên Mẫn gấp gáp đi vào báo lại:”Chị Mẫn, không hay rồi, vừa rồi em nhận được cuộc gọi của trợ lí người mẫu chính hôm nay. Nói là cô ta đã kí hợp đồng với một công ty quảng cáo và đang đóng quảng cáo không thể đến đây được, vậy phải làm sao đây chị?”

Thiên Mẫn nghiến đăng:”Chết thật! Đã kí hợp đồng với Thiên Mẫn tôi mà dám hủy hợp đồng,xem như cô ta gan rồi, em lập tức đem các điều khoản mà trong bản hợp đồng chị đề ra đến đây, sau hôm nay cùng chị đi gặp cô ta, chị sẽ cho cô ta mất hết tất cả”.

Ai cũng thầm nhìn Thiên Mẫn. Họ biết rõ tính cách của cô, nếu như ai đã làm việc gí trái ý Thiên Mẫn thì xem như người đó đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng rồi!

“Vậy bây giờ biết tìm đâu ra người mẫu chính đây chị?”

“Không sao. Chị sẽ làm điều đó?”

“Oa, em rất muốn coi chị biểu diễn!”


Thiên Mẫn cười nhẹ. Vỗ tay:”Nào, nào mọi người chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã xong hết rồi ạ!_”Tất cả đều hô hào đồng thanh.

“Tốt. Phải biểu diễn thật đẹp mắt, sau khi buổi biểu diễn kết thúc tôi sẽ dẫn cả đoàn đi ăn có được không?”

“Tất nhiên là được!”

Thiên Mẫn cười tươi. Sau đó đi vào phòng thay đồ, cô phải làm người mẫu chính hôm nay rồi! Cô chỉ là một người thiết kế. Cũng chưa bao giờ mặc thử các trang phục của bản thân, bây giờ có dịp rồi, chắc hẳn cảm thấy rất lạ?

Thiên Mẫn mặc chiếc váy dạ hội màu xanh, được thiết kế vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ. Ai náy đều ngạc nhiên nhìn Thiên Mẫn. cô đẹp tựa như thiên thần vậy? Ai có thể hình dung được cô lúc này!

Sau một hồi trầm trồ trước vẻ đẹp kia, mọi người dần dần đi ra biểu diễn. Đợi đến đợt cuối, Thiên Mẫn bước ra sau nhiều tràng pháo tay đến từ mọi người có mặt tại hội trường, ai cũng đắm chìm nhìn vào cô, dường như không thể rời mắt được.


Buổi biểu diễn kết thúc thành công, Thiên Mẫn vừa ngồi xuống ghế thì chân cô bỗng nhiên vang lên vài tiếng róp róp, cô không dám nghĩ chân cô đã bị bông gân!

Trợ lí thấy gương mặt cô hơi nhăn lại, liền hỏi:”Chị Mẫn, chị làm sao vậy? Nhìn chị có vẻ không ổn?”

Thiên Mẫn xua tay:”Không sao? Chị hơi đau chân một chút thôi?”

“Chắc do lần đầu chị đi nên chưa quen đó!”

Nhưng vài phút sau đó. Thiên Mẫn có cảm giác chân cô ngày một đau hơn, không chịu nổi mới gọi trợ lí:”Trình Tranh, em đỡ chị ra xe rồi chở chị đến bệnh viện. Chân chị có vẻ không ổn rồi!”

Trình Tranh liền nhờ thêm vài ba người khác giúp đỡ cô ra xe, trước khi đi Thiên Mẫn có dặn lại:”Mọi người cứ đến nhà hàng cũ đợi tôi, gọi món ăn trước, tôi sẽ đến ngay”.

“Chúng tôi biết rồi!”

Trình Tranh chạy xe thật nhanh để đưa cô đến bệnh viện.

– —Còn–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.