Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 35: Bị thương
Sau khi cô ta rời khỏi, nhân viên cũng cảm thấy bản thân ở lại trông căn phòng đầy ái muội này cũng không tiện cho lắm, liền lẳng lặng bỏ ra ngoài. Trong khi đó, Sở Ngôn Hàm liền đưa ra vẻ mặt lo lắng cho cô, nhìn vô cùng nghiêm trọng.
Anh mở ngăn tủ lấy ra hộp sơ cứu, vì anh thấy cổ tay của cô có chút sưng lên.
Sở Ngôn Hàm cầm cánh tay phải của cô, cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc vào cho cô, nói:”Anh đoán tay của em chắc sẽ không thể cử động mạnh một thời gian, em nên ở nhà nghỉ ngơi để cho tay mau chóng lành lại”.
Song Thuần nghe xong mà sửng người, cô còn phải vẽ ra những mẫu thiết kế để bán, nếu tay cô bị như vậy thì cửa hàng sẽ ra sao đây?
Như hiểu được nổi vấn trong lòng cô. Sở Ngôn Hàm chậm rãi trấn an cô:”Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh sẽ cho người đến làm tất cả công việc thay cho em, em yên tâm rồi chứ?”
“Nhưng mà em làm sao có thể giao cho một người lạ được”.
“Em hãy an tâm ở anh, anh đảm bảo sẽ không làm phụ kì vọng của em, vả lại người do Sở Ngôn Hàm anh đưa đến làm sao có thể làm điều xấu được”
Nghe anh nói cũng có phần hợp lí, Song Thuần cũng an tâm phần nào, chính cô cũng đang nghĩ nếu như không dài thì chậm nhất cũng mất khoảng hai ba tháng tay cô mới có thể lành. Cô nhìn thấy gân tay đang sưng lên thành một đường lớn, chắc có lẽ do tay phải đã chịu lực của toàn bộ có thể nên mới ra nông nổi này. Xem như cô có một khoảng thời gian ngủi dưỡng vậy?
Sở Ngôn Hàm thoa thuốc xong, rồi lấy điện thoại đi ra ngoài nói chuyện một lúc rồi mới trở lại vào phòng. Song Thuần xoa xoa cái bụng của mình:”Anh, em đói rồi!”
“Đói thì đi ăn!”
“Vâng”
Sở Ngôn Hàm đưa cô ra xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô. Sau đó lái xe đến một nơi.
Anh biết cô hiện tại rất không thích ở những chỗ đông người, cho nên đã chuẩn bị sẳn một nơi vô cùng an tĩnh dành riêng cho cô. Chỗ này là nhà hàng nổi tiếng của chú anh, tuy nhiên điểm khác biệt bới các nhà hàng khác ở chỗ không có khách đến đây rồi vào ăn như các nhà hàng khác. Mà phải đặt chỗ trước.
Không có khái niệm vào ăn rồi đi khỏi. Hầu như ai đặt phòng ăn ở đây đều nán lại khoảng hai ba ngày vì hai lí do là để ngắm cảnh về đêm ở nơi đây. Rất đẹp, cả một vùng trời đầy đèn màu kèm theo đó là những bản giao hưởng êm ái.
Còn lí do thứ hai, ở nơi đây còn có thể giúp cho những ai đang cô đơn có thể sẽ tìm được bạn đời của mình. Thông qua các trò chơi giải trí ghép duyên.
Vừa đến nơi này, Song Thuần đã cảm thấy ưng ý, ngồi trên xe lăng để anh đẩy vào một căn phòng rất rộng.
Song Thuần nhìn ra bên ngoài được thông qua lớp kính trong suốt:”Ở đây thật đẹp! Anh làm sao tìm được nơi này vậy?”
“Đây là cửa hàng của chú ba, anh biết em không thích đến những cửa hàng ồn ào kia, cho nên đưa em đến nơi yên tĩnh này”.
“Anh thật hiểu em”.
Lúc này, chú ba của Sở Ngôn Hàm, Sở Mao đi vào, Song Thuần có nghe kể về người chú này, nhưng cô không biết là ông ấy lại có cả một nhà hàng lớn như vậy. Theo phép lịch thiệp, Song Thuần gật đầu:”Cháo chú ba?”
Sở Mao nhìn cô, rồi lại nhìn Sở Ngôn Hàm:”Đây là vợ của con đấy sao?”.
“Vâng”.
“Ừm, rất xinh, chú có nghe ba của Ngôn Hàm kể về con rồi, chú cảm thấy rất khâm phục ý chí của con. Một cô gái mạnh mẽ. Con yên tâm, chú cũng đang cho người tìm vị bác sĩ kia để chữa trị chân cho con”
Song Thuần không biết làm sao đáp lại sự yêu thương của mọi người ở gia đình họ Sở dành cho cô. Ai cũng yêu mến cô, cô thấy rất vui và hạnh phúc:”Con cũng không biết nói gì hơn, chỉ cảm ơn chú”.
Sở Mao đập tay lên vai anh:”Chú xin lỗi về ngày cưới của con, do lúc đó chú có công việc rất quan trọng không thể đến dự. Con đừng trách chú nhé?”
“Không sao đâu chú!”
– —Còn—