Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 11: Ngắm hoàng hôn
Chiều, anh đến đón cô, vừa lúc hoàng hôn cũng sắp lặn.
Chiếc xe mui trần vẫn lăn bánh trên đường, mãi không dừng, đến khi đến chỗ một con dốc, phía xa xa là một bờ biển dài rộng, ở trên cao cô càng thấy rõ hơn hoàng hôn, hay còn gọi là hoàng hôn lặn biển
Mặt nước óng ánh pha nhòa với màu cam vàng của hoàng hôn, càng tăng thêm vẻ đẹp huyền ảo này.
Cô vừa nhìn vừa hối:”Anh, dừng xe lại một lát, em muốn ngắm hoàng hôn”.
Sở Ngôn Hàm không vội dừng xe lại, thấy cô chỉ là ngắm hoàng hôn thôi mà đã vui đến như vậy, anh cũng ngắm nhìn theo, mà là nhìn cô chứ không nhìn hoàng hôn lặn biển kia.
“Thuần, em thích ngắm hoàng hôn sao.”.
Cô nghiêng người, hai tay cô đặt lên cửa kính trong, đáp:”Vâng, lúc trước chưa lấy anh, em thường hay lén ba đi ra biển ngắm nó, vì ba luôn sợ em gặp phải nguy hiểm bởi vậy ông ấy không cho em ra ngoài”.
Sở Ngôn Hàm vịn tay lên buồn lái nói tiếp:”Nếu em thích, vậy ngày nào anh cũng cho em ngắm, chịu không?”.
Mắt cô vẫn dán vào cái cảnh tuyệt sắc ấy:”Tất nhiên là chịu rồi”
Anh xoa đầu cô.
Đến khi hoàng hôn đã lặn mất anh mới tiếp tục lái xe.
“Có đói không?”.
Song Thuần mệt mỏi tựa người vào cái ghế êm:”Một chút”.
“Lát về nhà anh nấu vài món cho em ăn”.
“Anh không mệt sao?”.
Cô thấy anh làm việc đến chiều, một mình anh gánh vác cả một tập đoàn lớn, cô nghĩ chắc hẳn rất mệt mới phải?
Ngược lại, cô thấy anh có vẻ tràn trề sức sống hơn cô. Vì đôi chân này đi lại bất tiện, làm gì cũng phải có chiếc xe lăng kề cận, thật là mệt!
Sở Ngôn Hàm cười nhẹ:”Em nói xem, anh làm gì phải mệt, nấu ăn cho vợ, chính là điều mà anh thích nhất, được chăm sóc cũng là điều anh muốn làm nhất”.
“……”_Song Thuần ngồi thẳng dậy, nhìn anh, bất ngờ hỏi:”Nếu như em có thể đi lại có phải là tốt hơn không?”.
Anh không vội đáp:”Ừ! Nhưng mà đi hay không đi cũng đều như vậy? Người anh yêu cũng là em”.
Càng nghe anh nói, cô lại thấy ấm áp hơn.
“Hôm nay làm việc vui chứ?”_Anh chuyển sang đề tài khác.
“Rất vui”.
“Chắc không?”.
Dù cho anh không có bên cạnh cô, nhưng mà mọi nhất cử nhất động của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Không phải anh kiềm ép cô, mà vì anh không có bên cạnh, tất nhiên lo thì sẽ rất lo, cho nên anh luôn cho người âm thầm bảo vệ cô, mọi thông tin về cô đều phải báo cáo cho anh.
Bị anh hỏi như vậy, cô cũng không thể không đoán ra được anh đã biết gì đó, cho nên mới lập lại câu hỏi.
Cô cũng chẳng muốn dấu khai báo:”Hôm nay có một khách hàng đến làm loạn”.
“Bà ta làm gì em không?”.
“Không có, ngược lại em cho bà ta một bài học”
“Về sau gặp phải những chuyện đó, phải gọi cho anh”.
Dù anh biết cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng mà anh vẫn muốn cô gọi cho anh hơn.
“Vâng”.
Một quãng đường cô cho là xa đi, cuối cùng cũng đến nhà yêu quý.
Cô vẫn như vậy, ngồi trên xe lăng được anh đẩy lên phòng, bất cứ lúc nào muốn làm gì cũng phải có xe lăng!
Chắc hẳn nó sẽ là bạn của cô đến hết đời.
– ——-Còn—–