Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 10: Phán đoán chính xác


Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 10: Phán đoán chính xác

Sở Ngôn Hàm ở được một lúc, nhận được điện thoại có việc ở công ty, cho nên anh rời khỏi. Còn dặn dò cô đôi điều.

Chắc là cửa hàng của cô nằm ngay trung tâm, cho nên khách ra vào cũng rất đông đi. Điều đó khiến cô rất vui, cô biết hôm nay chính là ngày đầu tiên khai trương.

Song Thuần ngồi ở bên trong phòng kính, bao quanh là lớp kính dày cộm, bên trong nhìn ra thấy rất rõ, nhưng bên ngoài nhìn vào thì hoàn toàn chỉ là một màu đen.

Cô ngồi yên tựa trên ghế, đôi tay khéo léo vẽ từng hình về trang phục, tất cả đều rất đẹp mắt và xinh động.

Giống y như thật vậy?

– cốc cốc.

Mắt cô vẫn dán vào bức tranh đang vẽ:”Vào đi”.

Một cô nhân viên hấp tấp đi vào, báo cáo:”Chị Thuần, bên ngoài có một khách hàng đang làm loạn,bảo rằng muốn gặp chủ cửa hàng”.


“Tại sao lại như vậy?”_ngày đầu tiên đã có người làm loạn, không lẽ đây là bên đối thủ thuê đến để công kích cô:”Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô nhân viên kể lại quá trình câu chuyện:”Khi nãy bà ta đi vào chọn mua một chiếc váy dạ hội, đó cũng là mẫu hàng rất đắt tiền, nào ngờ khi thử rồi liền bị rách ở phần bụng, cho nên bà ta đem ra bảo đồ ở cửa tiệm là đồ dỏm, mới mặc thử đã bị rách rồi”.

Song Thuần hiểu ra mọi chuyện, chỉ tay cho cô nhân viên:”Làm ơn lấy giúp chị chiếc xe lăng qua đây”.

Nhân viên ở đây vốn hiền lành, còn biết điều, lại bảo, họ đều biết cô bị tật ở chân, họ cũng không phân biệt gì cả, vì với họ được làm ở đây đã là có phúc lắm rồi!.

Còn có một người quản lí vô cùng chu đáo, không khó tính.

Cô nhân viên nghe theo, liền đẩy chiếc xe lăng đã được chuẩn bị từ trước mang đến chỗ cô, sau đó giúp cô ngồi qua.

Cô ấn cái nút ở ngay tay, rồi chiếc xe lăng tự chạy đi, cô nhân viên biết vậy mở cửa ra cho cô.

“Bà ta ở bên đó”_cửa hàng của cô khá rộng đi.

Khi đến đó rồi, cô mới cho xe dừng

Một người phụ nữ mập mạp, tầm khoảng 50 tuổi, trên gương mặt chắc mấy tầng phấn.

Bà ta vừa nhìn thấy cô liền khinh thường, nói với cô nhân viên khi nãy:”Tôi bảo cô cho tôi gặp quản lí ở đây, cô đem đến một người đàn nà bị tàn tật đến làm gì?”.

Cô giơ tay lên, chặn miệng cô nhân viên, đôi mắt hiện lên tia sắc lẹm, miệng nhỏ vừa đủ mở ra:”Tôi là quản lí ở đây?”.

Bà ta bậc cười:”Cô lừa tôi chắc, là quản lí mà bị tàn tật như vậy hay sao? Đừng nhiều lời nữa, mau gọi quản lí ra đây tôi nói chuyện”.


Lời nói đầy chua chát của bà ta khiến cô khó chịu, cô rất muốn đứng dậy đối chấp với bà ta, chỉ là đôi chân này không cho phép!

Hai tay cô nắm chặt hai bên vành xe lăng. Đến nổi gân xanh.

“Bà không tin cũng không sao? Tôi chỉ còn cách kêu bảo vệ tống cổ bà ra ngoài”

Bà ta nghe vậy liền thay đổi ý định:”Nếu như cô là quản lí, vậy cô xử lí thế nào với chiếc váy này?”_tay bà ta giơ lên, chiếc váy đẹp bây giờ đã rách, cũng trở nên khó coi.

Song Thuần với tay cầm lấy, là một người từng học hỏi trong ngành thiết kế, cô thấy rất rõ đây không phải bị rách mà là do bị ai đó dùng vật nhịn xé ra.

Nếu như chiếc váy tự ra hs thì sẽ có một đường thẳng, còn đằng này nó rách theo đường cong, lại bảo chỉ ở hai bên đều đứt nhỏ ra, không giống như bị rách.

Song Thuần nói:”Là do bà làm”.

“Cô, cô nói bừa gì vậy?”.

“Theo tôi thấy cái này là do có vật nhọn làm nên, chứ không phải rách, bà muốn vu oan giá họa sao?”.


Bà ta siết chặt tay, trong lòng sợ hãi không kém trước lời phán đầy chính xác của cô:”Hừ, nói thẳng ra đồ ở đây đều là hàng kém chất lượng, đừng hòng đổ tội cho tôi”.

Song Thuần mỉm cười nhìn bà ta:”Nếu như bà đã nói vậy, thì tôi chỉ còn cách lụt xét trên người bà, tôi đoán không lầm, chiếc váy này là do lưỡi lam cắt”.

Bà ta bị chế ngự lại bởi các nhân viên có mặt trong cửa hàng, khách hàng cũng bu đông lại xem kịch vui.

Một cô nhân viên lục lọi trên người bà ta, và lấy ra một hộp lưỡi lam, đưa cho cô:”Chị Thuần, quả là có thật!”.

Cô cầm hộp đó trên tay, đưa cho tất cả mọi người xem, rồi phán:”Đây là lưỡi lam nằm trên người bà ta, vì vậy việc đồ ở đây kém chất lượng là không có, tất cả đều do bịa đặt, cũng có thể người đàn bà này là do ai đó thuê đến để phỉ bán thanh danh của tôi”.

Bà ta vùng vằn khỏi vòng tay của đám nhân viên, rồi dậm mạnh chân bỏ đi.

Cô cũng không nói gì, một người không có đạo lí giữ lại chỉ khiến thêm phiền não?

– ——–Còn——-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.