Đọc truyện Dũng Sĩ Giác Đấu – Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn – Chương 9: Oan Gia Lên Sàn
Dù tối đó Heron đã thể hiện rõ sự ưu ái của mình, Lucas vẫn trước sau như một, cứ đến bữa lại cùng các nô lệ khác đợi ăn cơm thừa của chủ nhân. Dường như sự mối quan hệ đã có phần sâu sắc giữa y và chủ nhân chẳng mấy ảnh hưởng đến y.
Thời gian nghỉ tạm ở vườn hoa cũng không quá dài. Sau khi chân Heron lành rồi, chủ tớ hai người lập tức trở một đường trở lại nhà chính.
Heron mệt mỏi xuống xe ngựa, tiện tay vốc ít nước đựng trong cái khạp nhỏ trước sân lên rửa mặt.
Mắt hắn xon xót, tiêu cự vì làn nước nên có chút không rõ, chỉ lờ mờ trông thấy mẫu thân mình đang vội vàng xách váy chạy đến đây.
“Hermia!” Fanny lo lắng lay lay vai hắn: “Ta nghe nói con suýt bị giết! Trời ạ, làm ta lo chết đi được…”
Heron bị bà lay đến hoa mắt chóng mặt, vội vã ngăn bà lại, nếu không lát nữa sẽ xảy ra án mạng thật đó: “Mẹ, con vẫn sống đây mà…”
Khuôn mặt vốn luôn tái nhợt của Fanny đỏ bừng lên như đánh một tầng phấn má, viên Hắc Diệu trên trán bà im lặng tỏa ra ánh sáng dìu dịu:
“Hermia à, cha con đi rồi, ta không thể mất thêm con nữa…”
Heron thấy bà như thế cũng chẳng thoải mái gì cho cam. Hắn lùi ra sau mấy bước, đoạn nhảy nhảy như một con chuột túi: “Mẹ xem, con vẫn khỏe phây phây, có mất lạng thịt nào đâu.”
“Ta thấy rồi, tiểu Hermia của ta.” Fanny bị động tác của con mình chọc cười, tâm trạng lo lắng đã vơi đi quá nửa.
“Đúng rồi, con còn có thể đứng ở đây với mẹ là nhờ nô lệ của con đó.” Heron chỉ chỉ Lucas, người nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng phía sau hắn, “Y vừa dũng cảm vừa trung thành, lại còn là một giác đấu sĩ nữa.”
Sắc mặt Fanny âm thầm thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Bà liếc Lucas một cái.
“Mẹ, con muốn hỏi người chuyện này.” Heron không chú ý đến hành động kì lạ kia của bà, hắn hỏi: “Cha có một chiếc ấn giới (con dấu làm thành hình một chiếc nhẫn) màu đỏ, phải không? Ngoài ra, mẹ có biết một cái hộp bằng vàng mà cha luôn đem bên mình không? “
“Hộp gì đó thì ta không rõ lắm. Còn chiếc ấn giới mà con nói thì…” Fanny nhíu mày, “Nó đã theo Pliny rất nhiều năm, nhưng sau đó, hắn nói rằng hắn đã tặng nó cho người mà hắn yêu nhất. Sau đó hắn đổi sang đeo chiếc màu đen.”
“Người hắn yêu nhất ư?! Nhưng rõ ràng lúc ấy hắn đã kết hôn với người, còn sinh con ra rồi còn gì?!”
“Hermia, ta với hắn đến với nhau vì lợi ích của gia tộc, thế nên ta không thể quản được trái tim hắn…” Khóe mắt Fanny lộ chút u sầu.
“Người có yêu hắn không?” Vẻ mặt Heron hết sức phức tạp.
Hàng mi dài của Fanny run nhẹ. Bà trầm mặc một lúc lâu, sau đó nặng nề gật đầu.
“Thế… Người mà hắn yêu nhất là ai?”
“Chị họ hắn, chính miệng hắn đã nói với ta. Theo ta biết, trước khi ta với Pliny kết hôn, nàng ta đã chết rồi. Đến giờ ta vẫn không hiểu, tại sao hắn lại đem một thứ quan trọng như chiếc ấn giới kia cho một người đã chết.”
“Chị họ? Cũng là người trong gia tộc ạ?”
“Ừ. Mộ của nàng được chôn trong khu mộ của gia tộc.”
“Nàng tên gì ạ?”
“Kapella.”
Lại thêm một điều khó hiểu nữa.
Dựa theo lời Fanny, chiếc ấn giới còn lại có lẽ đang ở trong mộ của Kapella. Điều này cũng không khó thực hiện, khi còn sống, Pliny là gia chủ, nên hắn có quyền đào mộ của các thành viên lên. Nhưng nếu vậy thì Brutus sao có thể lấy nó ra được chứ? Lẽ nào Pliny đã nói dối, người hắn yêu nhất không phải là Kapella? Hay là hắn đã tặng nó cho quả phụ kia? Thế tại sao lúc Pliny chết, Brutus không đến đòi lại gia sản luôn, mà phải đợi đến tận nửa năm sau?
Sức khỏe Fanny vốn không tốt, sau khi kích động xong, sắc mặt bà liền trắng bệch như sắp ngất đến nơi.
Foley Tina dùng nước bạc hà giúp bà lau mặt và tay, ân cần đỡ bà về phòng.
Đúng lúc này, vài nô lệ bước ra từ chiếc xe ngựa vừa đỗ trước cổng, tay cầm mấy cái lồng chim.
Họ xách lồng chim vào trong sân, đặt ngay hàng thẳng lối. Tiếng chim non nớt lập tức lấp đầy không gian.
“Chủ nhân, đây là bồ câu, sẽ rất có lợi cho công việc của ngài sau này.” Một nô lệ cúi đầu báo cáo, “Tất cả đều là chim non mới nở ạ.”
Heron nhìn đám chim đang gân mỏ kêu gào này lại nhớ đến kiếp trước. Năm đó, vì để tiện cho việc đưa thư, hắn đã bỏ biết bao công sức nuôi một đàn bồ câu. Nhưng không biết là vì hắn chăm sóc chưa đủ tốt, hay do đám chim kia quen thói “qua cầu rút ván”, sểnh ra một cái là rủ nhau bay mất dạng, một đi không trở lại.
“Dẹp.” Heron lườm đám chim kia đến cháy mắt, “Líu ra líu ríu, phiền chết.”
Gã nô lệ kia như không hiểu được tâm tình của chủ nhân, vẫn ương ngạnh đứng đó.
Lucas đi tới trước một cái lồng, luồn ngón tay qua khung gỗ, vuốt ve con bồ câu lông còn chưa mọc đủ.
“Hay là để tôi nuôi chúng giúp ngài?” Y gõ nhẹ cái đầu trụi lủi của chim non: “Tôi biết cách chăm sóc chúng.”
“Ngươi biết nuôi mấy thứ này à?”
“Thật ra thì tôi đã từng nuôi rất nhiều động vật, như là bồ câu này, chó này, nhím này, cả sư tử nữa. À, có lần tôi còn nuôi nguyên một con tinh tinh Ai Cập luôn đó. Tôi cũng học qua tiếng kêu của chúng.”
Heron hoài nghi nhìn y.
Lucas buông thõng hai tay như bị trật khớp, đấm đấm lồng ngực rộng lớn mấy cái, hai chân khuỳnh ra, nhe răng cười với Heron đang sững sờ nhìn mình, tập tễnh bước vài bước.
Mấy nô lệ đứng một bên thấy thế liền bụm miệng nín cười, hai vai run run không ngớt.
“Bộ dáng của tinh tinh Ai Cập đại khái như vậy đó.” Y khôi phục lại tư thế bình thường, trịnh trọng nói.
“Và…” Y bậm môi, mũi phát ra tiếng “ục ục”, “Đây là tiếng gọi bầy của bồ câu.”
Y đưa hai ngón út lên miệng, âm thanh liền thay đổi, vừa lanh lảnh vừa sắc nhọn, khác hoàn toàn với chất giọng thường ngày của y, nghe giống tiếng bồ câu đến độ có thể lấy giả tráo thật.
Thậm chí Heron còn có cảm giác, chút nữa thôi sẽ có nguyên một bầy chim bị y dụ đến.
Mấy nô lệ kinh ngạc nhìn Lucas, không ngờ y có thể bắt chước một cách hoàn hảo như thế.
“Không thể tin được! Không ngờ ngươi có thể… Mặc dù cũng có người làm được giống ngươi, nhưng rất ít ỏi, ta mới gặp có vài kẻ thôi.” Heron bị Lucas làm cho choáng váng, “Ngươi học bao lâu rồi?”
“Tôi không nhớ rõ nữa.” Lucas nhíu mày suy nghĩ, “Cha mẹ tôi vốn là nô lệ chăm nuôi động vật, nên tôi đã được tiếp xúc với chúng từ khi tóc còn chưa mọc đủ.”
Hai mắt Heron dán chặt lên lồng ngực Lucas, như muốn xuyên hai cái lỗ nhỏ qua người y. Hắn như được thấy thêm một mặt khác của Lucas, thú vị nhưng cũng rất xa lạ, như thể đây mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
“Lucas, cứ có cảm giác như ta vừa mới quen ngươi ấy.”
“Ngài không cần tốn công sức để hiểu rõ một tên nô lệ đâu, thưa chủ nhân yêu quý.” Lucas cười nói, “Ngài cứ làm những việc mà quý tộc cần làm là được rồi.”
Tháng ngày cứ thế bình yên trôi qua. Trong thời gian đó, Heron từng đi đến khu lăng mộ gia tộc xem mấy lần, chọn cơ hội đào mộ của Kapella lên. Đúng như hắn nghĩ, bên trong quan tài chỉ có một bộ xương trắng mục nát. Dù không ôm mấy hi vọng, nhưng hắn cũng cảm thấy thất vọng một phen.
Đám bồ câu được nuôi ở sân sau cuối cùng cũng trưởng thành. Con nào con nấy lông vũ xám trắng óng mượt, móng vuốt vàng cam chắc khỏe. Quan trọng hơn, không có con nào chạy trốn cả. Tất cả đều nhờ công chăm nom và huấn luyện của Lucas.
Heron ngồi sát mép đài cao, hai chân buông thõng trong không khí, nhàn nhã ném hạt ngô cho bồ câu ăn.
Lucas định ra xem tình hình lũ bồ câu, vừa nhác thấy Heron ngồi chênh vênh như thế liền biến sắc: “Chủ nhân, ngồi kiểu đó dễ ngã, nguy hiểm lắm!”
Heron không thèm để y vào mắt, ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ném hạt ngô.
Lucas bất đắc dĩ thở dài, vừa chăm sóc bồ câu vừa để mắt đến Heron.
Bỗng một đầy tớ đến bẩm báo với Heron: “Chủ nhân, có hai mẹ con muốn gặp ngài.”
Heron hơi khựng lại, sau đó thảy hết số hạt ngô còn lại xuống đất, chống tay lấy đà nhảy lại vào trong sân thượng, dọa Lucas mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
“Bọn họ tên gì?” Heron vừa phủi bụi trên áo vừa hỏi nô lệ kia.
“Bẩm chủ nhân, đứa con trai tên là Brutus, còn bà mẹ là Gurneya ạ.”
Đúng hẹn thật. Kiếp trước hai người kia cũng đến vào ngày này tháng này.
“Ta sẽ tự mình đón tiếp bọn họ.” Heron gằng từng chữ.
Heron cố ý dẫn họ đi một vòng, phô rõ sự giàu sang của gia tộc, sau đó mới mời họ vào phòng tiếp khách.
Lần này hắn muốn tìm hiểu thêm về hai mẹ con kia.
Kiếp trước, khi hắn nghe nói có hai mẹ con đến tìm, liền làm lớn chuyện, sai nô lệ đuổi người ngay lập tức. Hắn không tài nào chấp nhận được tình nhân của phụ thân hắn. Lần thứ hai gặp lại, là lúc hắn bị tuyên án là “Người thừa kế không hợp pháp”.
Cái quần đỏ hồng của Gurneya nổi bật trên nền đá cẩm thạch lạnh băng. Heron công nhận, nàng ta rất xinh đẹp, đến mức có chút yêu dị. Môi và móng tay nàng sơn màu đỏ thắm, khóe mắt phong tình được dặm thêm chút phấn cũng màu đỏ nốt. Thế nhưng đôi con ngươi cứ láo liên, không dám nhìn thẳng khiến nàng trông có chút không được tự nhiên.
“Ta là bằng hữu lúc sinh thời của phụ thân ngài.” Nàng nói, “Ta nghe tin hắn gặp chuyện, không biết giờ mới đến chia buồn, có còn kịp không?”
Theo lễ tiết, nàng đáng lẽ phải đi sau con trai mình, nhưng nàng lại giành đi trước.
“Đúng là…” Một bên chân mày thanh mảnh của nàng khẽ nhướng lên, “Ngài giống cha ngài thật.”
Heron ngoài cười trong không cười, ánh mắt vô tình chạm phải Brutus.
Brutus không được kế thừa khuôn mặt xinh đẹp của mẹ. Tướng mạo gã thường thường, không có lấy một điểm nổi bặt. Gã vừa gầy yếu vừa thấp bé, đầu tóc rối tung rối mù, cằm hơi nhọn, môi mỏng như lưỡi đao. Khuôn mặt gã đem lại cho người ta một cảm giác âm u không thoải mái.
Heron chú ý đến thứ đeo trên tay gã, là một chuỗi đá quý màu đỏ.
Gã y như con gái, chậm rì rì kéo kéo tay Gurneya.
Heron thấy động tác này của gã, trong lòng dấy lên một trận ngạc nhiên.