Đọc truyện Dũng Sĩ Giác Đấu – Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn – Chương 8: Hoa hồng ấu thơ
Quý tộc rất thích hoa hồng. Bằng chứng là món nào cũng rải hoa hồng, đài phun cũng có hoa hồng, mũ cũng gắn hoa hồng, trên bàn trang điểm lại càng không thể thiếu hoa hồng. Thậm chí, lúc quốc vương mở tiệc còn cho người leo lên trần nhà rải hoa xuống, làm khách mời ở dưới như đang bơi trong bể hoa.
Vì thế, hoa hồng trở thành đối tượng kinh doanh chính của gia tộc Polio, nguồn lợi thu về rất lớn, nhất là vào kỳ thu hoạch như hiện nay. Còn mấy việc như chăm sóc cắt tỉa hoa thì đều giao cho hạ nhân làm.
Hai người chạy đến vườn hồng, một trong những sản nghiệp của gia tộc Polio, lúc trời vừa tảng sáng.
Heron đang mơ mơ màng màng được Lucas cõng xuống. Bấy giờ đương đầu hạ, hoa hồng đua nhau nở nộ, chen chúc khắp tầm mắt.
Cằm của Heron gác lên vai sau của Lucas, vì thế chỉ nhìn thấy nửa trên của vầng thái dương đỏ ối lúc bình minh.
Hắn bất mãn ôm lấy cổ Lucas, nổ lực rướn mình lên phía trước, cuối cùng cũng thu được toàn cảnh hoa viên vào trong mắt.
Động tác của hắn làm Lucas hơi chững lại, nhưng rất nhanh y lại đi tiếp, làm như không có gì xảy ra.
Chân trời xanh thẫm dần nhuộm màu phớt hồng. Mặt Trời bị kẹp giữa biển hoa đỏ thắm và bầu trời đêm còn nhuốm hơi sương, trông giống như nó đang hấp thụ màu sắc của cánh hoa, sau đó phun lên nền trời vậy.
Đêm tối từng chút một bị ban mai thôn tính, màu sắc của hi vọng theo đó hiện ra.
Heron cũng tỉnh hẳn.
Hắn vươn tay hái một nhánh hồng, ngắm nghía tỉ mỉ.
Giọt sương đọng lên cánh hoa có tác dụng như một chiếc kính lúp, khiến từng đường vân hiện ra rõ ràng trước mắt Heron.
“Lucas, đi chậm chút nào.” Heron vỗ vai Lucas, “Ta muốn hái hoa.”
Lucas dừng bước, “Ngài không đem túi, để hoa ở đâu đây?”
“Nhét trong tay áo hay trong ngoại bào.”
“Như thế y phục của ngài sẽ bị bẩn đấy.” Lucas cười, “Trên cánh hoa có sương với bụi, ngài lại mặc đồ trắng nữa.”
“Đây là lệnh, Lucas. Đi chậm lại.” Heron trầm giọng, “Ta thích hoa hồng. Bẩn một chút cũng chẳng sao.”
Lucas cúi đầu, như đang suy nghĩ gì đó.
“Tôi hiểu rồi.”
Khu vườn này rất lớn, hai người mới đi đến giữa vườn thì trời đã sáng tỏ.
Có một nô lệ đi đến, quỳ xuống hành lễ trước Heron, sau đó dẫn hai người vào nhà.
Heron ngồi dựa vào giường, lấy ra một quyển trục, viết rõ mọi chuyện xảy ra tối qua, sau đó đưa cho một nô lệ, bảo gã đem đến tòa án.
Heron nằm trên giường, mắt cá chân đã được đắp thảo dược chu đáo, phía dưới còn lót thêm một cái gối mềm.
Hắn đã nằm đây tầm một canh giờ rồi.
Qua cửa sổ lớn đầu giường, hắn có thể thấy đám nô lệ đang hối hả qua lại giữa các luống hoa, khung cảnh trông rất náo nhiệt, đối lập hoàn toàn với trong này.
Hắn chỉnh lại tư thế nằm, mặt hướng lên trần nhà. Hắn ngắt một cánh hoa hồng, đưa lên miệng thổi một cái, cánh hoa liền bị thổi bay đến cuối giường.
Heron nhàm chán cười cười, lại ngắt một cánh hoa khác, điều chỉnh sức thổi, cánh hoa chênh chếch bay vào trong cổ áo.
Lại ngắt thêm một cánh hoa khác, lại thổi, sau đó ngắt tiếp, thổi tiếp… Hắn lặp lại việc này rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào cánh hoa rơi đúng vị trí hắn muốn.
Cuối cùng, hắn cẩn thận điều chỉnh phương hướng kết hợp với sức gió, cánh hoa xoay tròn trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống khóe miệng hắn.
Tương đối thành công.
Hắn duỗi đầu lưỡi, cuốn cánh hoa vào trong miệng, nhấm nháp chút hương vị.
Cùng lúc đó có người vào. Heron hơi nghiêng đầu nhìn, hóa ra là Lucas.
Lucas đã đổi lại loại trang phục vải bố thô sơ của nô lệ, một tay còn đặt trên tay nắm cửa, hai mắt trợn tròn, cả người cứng đờ như bức tượng.
“Lucas, sao ngươi lại đến đây?” Heron biếng nhác hỏi, cánh hoa đỏ thắm lấp ló giữa đôi môi.
Yết hầu Lucas lăn một vòng, khẽ xoay mặt không dám nhìn thẳng, “Có vẻ ngài đang cao hứng nhỉ?”
“Hừ! Bác sĩ không cho ta cử động, bắt ta nằm mãi trên giường, sắp chết vì chán rồi đây này!”
Lucas lập tức đề nghị: “Hay là để tôi cõng ngài đi dạo một chút? Hôm nay đúng dịp hội Hoa Thần, trên đường náo nhiệt lắm. Ta thấy rất nhiều người mang theo vòng hoa, đang xếp hàng lĩnh rượu vang đấy.”
“Lucas”, Heron ai oán, “Ngươi cảm thấy việc một nam nhân phải để người khác cõng vì đau chân vẻ vang lắm sao? Mấy người kia thích nhất là bới móc việc xấu của cánh quý tộc đấy.”
Lucas suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Vậy tôi ra vườn xem xem phụ được gì không, buổi tối lại đến thăm ngài nhé.”
Không khí tẻ nhạt làm Heron buồn ngủ chết đi được. Hắn chỉ ăn qua loa miếng bánh, sau đó cầm bánh ngủ luôn, vụn bánh dính đầy trên miệng cũng mặc kệ. Nếu là lúc bình thường, hành động này đã bị hắn lên án là “Sỉ nhục huyết thống cao quý”, thì bây giờ nó chẳng là gì, so với thảm cảnh hiện tại.
Lúc Heron bị Lucas lay tỉnh thì Mặt Trời đã ngả về Tây.
Hắn theo bản năng lấy mu bàn tay che mắt, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay lờ mờ thấy được hình dáng của Lucas. Ngoài trời là một mảng đỏ ối đặc trưng cho hoàng hôn.
“Lucas”, âm thanh mơ hồ phát ra từ cổ họng Heron, “Bữa tối cứ để một bên đi.”
“Tôi không phải đến đưa cơm. Ngài đang chán phải không, tôi đưa ngài ra ngoài chơi.” Y cười.
“Chậc! Ta đã bảo ta không muốn ra đường mà.”
“Tôi biết, chúng ta chỉ ra vườn đi dạo thôi.”
“Vườn?”
Lucas cười không nói. Y nâng Heron dậy, để hắn trèo lên lưng mình, sau đó cõng hắn ra vườn.
Lucas cõng Heron đến một góc hẻo lánh. Chỗ này có một dốc núi nhỏ, trông khá là bằng phẳng.
Điểm đặc biệt là dốc núi này đã được rải sẵn một lớp hoa hồng, dưới ánh tà dương càng toát lên vẻ lãng mạn.
Trên dốc là vô số cổng vòm nho nhỏ cao ngang người.
Từ xa nhìn lại, những cổng vòm đó dường như hợp với nhau thành hình một đóa hồng khổng lồ.
“Oa, cái gì thế?” Heron trợn mắt kinh ngạc.
Lucas hơi nghiêng mặt nhìn Heron, trong mắt là ý cười thần bí: “Lát nữa sẽ rõ. Nhưng chúng ta phải nhanh lên, nếu trời tối hẳn là xong luôn đấy.”
Lucas cõng Heron đến cái cổng vòm đầu tiên, sau đó cẩn thận đặt hắn lên một cái xe nhỏ, chậm rãi đẩy hắn lên dốc.
Heron chạm vào những đóa hoa trên thân cổng vòm, trước mắt như mở ra một chân trời mới.
Ánh mặt trời yếu ớt lúc hoàng hôn rải trên lớp cánh hoa dày đặc, như mạ thêm một lớp vàng, chiếu sáng cả một trời hoa hồng.
Hương hoa nồng nàn mạnh mẽ xộc vào cánh mũi, men theo các dây thần kinh, xông đến mức hắn cảm thấy có chút khó thở, cổ họng nghẹn ứ nói không nên lời. Trong mắt hắn chỉ còn màu đỏ của hoa hồng cùng màu vàng kim ấm áp của ánh Mặt Trời, màu sắc đậm đặc đến nỗi, hắn tưởng như chỉ cần vươn tay một cái là có thể tóm được.
“Chưa hết đâu.” Lucas cười cười. Hơi thở của y hơi gấp, mồ hôi túa ra phủ khắp tấm lưng rắn chắc của y. Đẩy một đại nam nhân lên dốc đúng là tốn không ít sức.
Rốt cuộc hai người đã lên đến đỉnh.
Lucas chỉ về phía chân dốc: “Tôi sẽ xuống dưới đỡ ngài. Sau khi thấy tôi đã sẵn sàng, ngài hãy nghiêng người về phía trước để xe trượt xuống.”
Heron gật đầu.
Rất nhanh Lucas đã ở cuối dốc.
Bởi vì góc độ, nên cái cổng vòm nơi Heron đang ngồi trong mắt Lucas nhỏ như một viên pha lê. Ánh nắng vừa vặn chiếu xuống gương mặt Heron, như một bức tượng hoàn mỹ nổi bật giữa một rừng đỏ thắm.
Lucas cười, mở rộng hai tay chờ Heron lao xuống.
Heron nắm lấy một gốc cây nhỏ, đẩy người về phía trước, chiếc xe cũng trượt theo. May mà độ dốc không quá cao, nên độ nguy hiểm cũng giảm xuống đáng kể.
Heron thấy như mình đã hóa thành một cánh hoa hồng, đang theo gió bay đến Hoa Hồng quốc, bên thân là hàng ngàn hàng vạn huynh đệ tỷ muội vui vẻ hát ca. Lòng hắn dâng lên một trận kích động khó diễn tả bằng lời, vui sướng đến mức toàn thân đều run rẩy, tóc gáy thi nhau dựng đứng, bất chấp hình tượng hét toáng lên cho thỏa nỗi lòng. Cảm giác sắp điên vì hạnh phúc này khiến hắn tưởng rằng mình đã trở lại làm một thằng nhóc vô lo vô nghĩ, mỗi khi được mẫu thân mua cho món đồ chơi yêu thích lại mừng đến quên ăn quên ngủ.
Sau đó Heron rơi vào lồng ngực vững chãi của Lucas.
“Lucas!” Heron nhổm dậy ôm lấy Lucas, nói năng lộn xộn cả lên, “Tên đáng chết này… Ngươi… Ngươi… Trời ạ!”
Lucas bị tâm trạng của hắn ảnh hưởng, môi run run. Y đẩy Heron ra, nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập sung sướng của hắn: “Chủ nhân, ngài hài lòng không?”
“Mẹ nó, vui cực kỳ!” Heron đấm lên vai y, phát ngôn xong mới nhận ra mình nói hớ: “Không không, không được nói tục… Nhưng vui thiệt đó, vui chết ta rồi.”
Lucas cười, lại đẩy Heron lên đỉnh dốc theo một con đường khác, chơi thêm mấy lần nữa, đến khi Heron thỏa mãn mới thôi.
Bọn họn còn chơi thêm rất nhiều thứ, chơi mãi đến lúc Mặt Trời hoàn toàn bị Mặt Trăng thay thế.
Lucas mệt đến thở không ra hơi, nằm dài trên đỉnh dốc, thế nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Heron ngồi bên cạnh y, có vẻ vẫn chưa chơi đủ, nhưng vì thảm cảnh của Lucas nên đành thôi.
“Ngươi lấy mấy cái cổng vòm này ở đâu thế?” Heron hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại mới chú ý tới mấy thứ kia.
“À, lúc sáng tôi vô tình gặp đoàn kịch đang diễn vở “Hoa thần Phlora” ngoài đường, nên tôi trao đổi với bọn họ, chờ họ diễn xong liền chuyển hết đạo cụ sang đây. Nhưng mà cố định cổng vòm cần tốn chút công sức, tôi phải dùng rất nhiều keo và đinh mới làm xong đấy. May mà đây là đất cát pha, chứ không phải là khoáng thạch.”
“Trao đổi? Ngươi dùng thứ gì để trao đổi?”
“Là bộ y phục hôm trước ngài cho tôi.” Lucas cười.
Heron sững sờ, sau đó giả bộ nhíu mày: “Tự ý đem quà của chủ nhân cho đi trao đổi khắp nơi, phạt ngươi tối nay không được ăn cơm!”
“Được được được…” Lucas cười càng tươi, “Tôi nguyện ý chịu phạt.”
Lucas nghỉ ngơi một lúc, sau đó cõng Heron quay về. Tới giờ chủ nhân y ăn tối rồi.
Một bàn ăn thịnh soạn nhanh chóng được dọn lên. Khai vị là vài khúc lạp xưởng bóng loáng, ăn kèm với bánh rán Hồi Hương và cá tuyết nướng dầu ôliu. Từng miếng cá được lọc xương kỹ càng xếp trong khay bạc, bên cạnh là một tô cháo yến mạch cùng rau dưa. Ngoài ra còn có rượu vang và bánh mì tráng miệng.
Lucas đỡ Heron ngồi xuống, khuôn mặt vẫn nhễ nhại mồ hôi, dưới ánh nến, mặt y như tỏa ra một vầng hào quang. Sau khi Heron an tọa, y định lui xuống.
“Này”, Heron kéo cái ghế bên cạnh, vỗ vỗ vài cái, “Ngồi xuống ăn với ta, coi như ta thưởng cho ngươi.”
Nô lệ xung quanh nghe xong liền há hốc mồm, không thể tin nhìn chằm chằm Lucas, khiến mặt y phút chốc đỏ bừng.