Đừng rung động với tôi

Chương 6


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 6:

Chương 6: Có lẽ nào người cậu nói cậu thích thầm đó… là mình hả?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
  
Nhạc Thiên Linh không biết có phải mình nghe nhầm rồi không. Cô luôn cảm thấy lúc Lâm Tầm hỏi câu này giọng điệu nó sai sai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như cô có người mình thích là một việc lạ lùng lắm vậy.
 
Chỉ là cảm xúc trôi qua quá vi diệu, không cho Nhạc Thiên Linh không gian để phân tích kỹ, loa trong điện thoại lại truyền tới một âm thanh lạnh lẽo.
 
“Ai đấy? Thê thảm như vậy?”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”

Thật sự đã rất lâu rồi cô không nghe thấy vấn đề khiêu khích như vậy.
 
“Thê thảm.”  
 
“Được người con gái lớn lên xinh đẹp lại có tài hoa còn có thể cùng chơi trò chơi xem thi đấu bóng đá như mình thích, là phúc đức ba đời nhà cậu ta tu được đó, hiểu chưa?”
 
“Vậy sao?”

Người bên kia cười hừ một tiếng, vẫn có một chút giễu cợt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vậy tại sao cậu vẫn độc thân?”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Thật là một vấn đề hay xuyên thẳng vào tâm hồn.
 
Hay đến mức Nhạc Thiên Linh không biết trả lời ra sao.
  
Trong ba giây im lặng, Nhạc Thiên Linh đã hoàn toàn gặp bất lợi trong cuộc đối thoại này.

Mà Lâm Tầm lại chậm rãi “Ồ” một tiếng, âm đuôi còn kéo thật dài, lại đột nhiên hỏi: “Thích thầm hả?”
 
Chữ “thầm” đó bị cậu nhấn mạnh, đâm thẳng vào chỗ đau của Nhạc Thiên Linh.

Cô ngồi thẳng trong phút chốc, không biết trả lời ra sao, hoang mang chớp mắt vài cái.
 
“Mình…”
 
Nghĩ lại.

Không đúng nha, đối mặt với một người bạn qua mạng thì cô chột dạ gì chứ?

“Đúng vậy.” Nhạc Thiên Linh dứt khoát đặt điện thoại lên bàn, mở loa ngoài, hất cằm nói, “Thích thầm thì có sao? Có gì mà ngạc nhiên đâu? Cậu chưa thích thầm ai chắc?”
 
“Chưa.”

Lâm Tầm trả lời rất nhanh.


Nhạc Thiên Linh nhất thời không phản ứng lại, không biết tại sao Lâm Tầm cũng không nói chuyện, cuộc điện thoại này rơi vào im lặng như vậy đó.
 
Một lúc sau, Lâm Tầm mới chậm rãi tiếp tục nói chuyện, giọng điệu mang theo sự thờ ơ vốn có của cậu, “Thể loại thích thầm này mình không làm nổi.”
 
Mặc dù trong lời nói của cậu không có kèm từ bậy bạ nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn cảm thấy sự khinh thường của cậu. Giống như thích thầm là một chuyện gì đó rất mất mặt.
 
Thôi vậy.

Nói nhiều như vậy với cậu làm gì.

“Cậu cứ chém đi.” Nhạc Thiên Linh cắm tai nghe, “Có vào chơi nữa không? Nhanh lên.”
 
Đầu dây bên kia lập tức cúp điện thoại.

Không hiểu sao cả.

Nhạc Thiên Linh xoa xoa cổ, trả lời hai tin nhắn của Ấn Tuyết mới đăng nhập trò chơi.
 
“Chỉ có tớ với cậu?” Nhạc Thiên Linh mở danh sách bạn bè phía bên cạnh, “Tiểu Mạch và anh Lạc Đà sao không online?”
 
Vừa cất giọng nói, hai người này lần lượt online.

Tiểu Mạch vẫn quên bật mic theo thói quen, Lạc Đà tiến đến rồi hỏi: “Ế? Lâm Tầm sao em đã vào game rồi? Không phải nói là tối nay công ty tụ tập ăn uống hả?”

Trong mũi Lâm Tầm “Ừ” một tiếng, âm cuối cất cao, “Bị cho leo cây rồi.”
 
“Wow.”
 
“Cậu làm thế nào mà bị người ta cho leo cây lại có thể nói ra với thái độ kiêu ngạo giống như khi cho người khác leo cây vậy.”
 
Lạc Đà nói với một nụ cười: “Cậu ta như vậy từ bé rồi.”
 
Nhạc Thiên Linh “Ơ” một tiếng, “Các anh quen nhau từ bé hả?”
 
Lạc Đà nói: “Đúng đó, bọn anh xem như là chơi thân với nhau từ bé đó.”
 
Tiểu Mạch cuối cùng cũng mở mic, bổ sung: “Sống tầng trên tầng dưới đó, hồi trước tối đến bố mẹ mắng cậu ta như nào phòng bếp nhà hai đứa bọn tôi đều có thể nghe thấy rõ ràng.”
 
“…”
 
Lâm Tầm đột nhiên chen lời, “Hay là mình tự thoát ra để phòng chat cho ba người các vị?”
 
Tiểu Mạch vừa nhìn mới phát hiện bản thân vẫn chưa chuẩn bị gì.
 
Sau khi Lâm Tầm lạnh lùng phối hợp tiến vào Đảo Hồi Sinh thì không nói chuyện nữa nhưng Nhạc Thiên Linh lại hỏi với sự hứng thú: “Vậy từ bé đến lớn cậu ta có từng thích thầm cô gái nào chưa?”
 
Vừa cất giọng nói, trong tai nghe xuất hiện sự im lặng kỳ dị, chỉ có tiếng máy bay ầm ầm bay qua bầu trời chỗ rừng mưa.
 
Sau đó là tiếng cười ngắn ngủi của Lạc Đà.


Trong âm thanh nền trò chơi ồn ào, Nhạc Thiên Linh mơ hồ.

Sau chốc lát, Lạc Đà hỏi: “Sao lại hỏi vấn đề này?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Vừa nãy bọn em nói chuyện, cậu ấy nói thể loại thích thầm này cậu ấy không làm nổi, em cảm thấy cậu ấy bốc phét đó.”
 
“Vậy thì anh không biết thật, dù sao anh lớn hơn em ấy mười tuổi đấy, tâm sự cũng không nói cùng anh.”

Lạc Đà quay đầu vứt vấn đề cho Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch em biết không?”

“Em có biết đâu.” Tiểu Mạch trả lời một cách nghiêm túc, “Chẳng qua là quả thật chưa nhìn thấy cậu ta gần gũi với cô gái nào, cũng chưa bao giờ nghe cậu ta nhắc đến cô gái nào…”
 
Vậy cũng thật… chết đi được, có lẽ thể loại thích thầm này cậu ta thật sự không làm nổi, tình yêu đều dâng tặng hết cho bà xã 2D rồi.

Đúng lúc Nhạc Thiên Linh tụt cả hứng, Tiểu Mạch lại đột nhiên nói: “Không đúng! Gần đây cậu ta lại thường nói đến một cô gái.”
 
Nhạc Thiên Linh và Lạc Đà tức khắc đều khơi dậy sự tò mò.
 
“Hả”
 
“Ai?”
 
Tiểu Mạch: “Cậu đấy.”

Nhạc Thiên Linh chớp chớp mắt: “Tôi?”

Tiểu Mạch: “Đúng vậy, cậu ta nói rằng chưa thấy người con gái nào một mình theo đội cả, cậu là người đầu tiên.”
 
Lạc Đà: “…”

Nhạc Thiên Linh: “..”
 
“Mình cảm ơn cậu nhé.”
 
Cô ngáp một cái, mắt thấy đã nhảy dù xuống đất thì nhanh chóng thoát khỏi sự theo đuôi của Lâm Tầm nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó sai sai.

Lâm Tầm thân ở trung tâm chuyện bát quái lại chưa nói gì cả, cũng không phản bác lại, cái này không giống cậu chút nào.
 
Đang lúc khó hiểu, giọng nói lười biếng của Lâm Tầm lại vang lên.

“Cô gái này.” Giọng điệu chậm rãi nghe có vẻ không ổn, “Sao cậu lại quan tâm đến đời sống tình cảm của mình đến vậy?”
 
“…”

Nhân vật trong trò chơi của Nhạc Thiên Linh dừng lại không động đậy một hồi.  
Cô nhăn mày nhìn vào cái người đứng bên cạnh cô trên màn hình, giống như nhìn thấy một khuôn mặt to đùng.
 
Đúng lúc cô sơ hở nghẹn họng không biết nói gì, Lâm Tầm dường như biết được cái gì đó, nói chuyện có chút ngạc nhiên: “Có lẽ nào người cậu đang nói đó…” 


Cậu ngừng lại một lúc.
 
Nhạc Thiên Linh đã biết được cậu ấy muốn nói gì rồi.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, quả nhiên nghe anh nói: “Là mình hả?”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, Nhạc Thiên Linh cũng không ngờ được cậu ấy có thể nói câu đó ra một cách thản nhiên như vậy.

Trong đội cũng đồng thời yên lặng mấy giây.
 
Tiểu Mạch: “Cái gì? Cái gì cơ?”

Lạc Đà: “Quẩy nhỏ em thích thầm cậu ta? Sao em lại suy nghĩ dại dột vậy?”

Bầu trời đêm ngoài cửa sổ tĩnh lặng, ánh trăng thật đẹp, Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy mình bị chấn động rồi.
 
Cô hít sâu một hơi, không nói chuyện, vừa quay đầu thì nhìn thấy trên mặt đất phía không xa có quả lựu đạn.
 
Cô không nói một lời nhặt lên kéo kíp nổ dội thẳng vào chỗ Lâm Tầm đang đứng.

“Mình cứ tưởng cậu ghê gớm lắm cơ, ai ngờ đâu cậu lại thiếu tự giác đến thế chứ.”

“Hứ.” Lâm Tầm trực tiếp đóng cửa lại, chặn quả lựu đạn ở bên ngoài, “Nói đùa thôi mà.” 
 
Nhạc Thiên Linh quay người đi cười lạnh, nhảy vào trong một tòa nhà, trong miệng lẩm bẩm.

“Cái câu đó của cậu không gọi là nói đùa, gọi là lừa đảo.”
 
Qua tai nghe, Lâm Tầm hít “ssss” vào một hơi, định cất lời nhưng tự dưng cậu lại im lặng một cách khó tin.

Sau đó cậu cười một tiếng, không thèm nói gì cả.
 
Nhạc Thiên Linh nghi ngờ cậu đang bị chọc cười.
 
Không chỉ cậu, ngay cả Lạc Đà cũng cười.

“Không ngờ tới đúng không, cậu cũng có lúc bị ghét bỏ!”
 
Lâm Tầm quay người rồi nhảy lên một căn nhà khác, quay đầu nhìn Nhạc Thiên Linh một cái.
 
“Thế nào, cái người cậu thích thầm kia rất tài giỏi hả?”
  
“Cậu đừng có quản.” Nhạc Thiên Linh chạy ngược lại hướng của cậu, xuyên vào căn phòng tầng một rồi nói, “Nói chung là hai cậu trừ giọng nói giống nhau ra, chỗ khác không giống tí nào, đừng cọ nhiệt nữa được không?”
 
“Si tình như vậy cơ?” Đột nhiên Lâm Tầm nhảy vào từ ngoài cửa sổ, đứng trước mặt cô, chặn cửa không cho cô đi, “Là bạn học của cậu?”
 
“Cậu tránh ra cho mình!” Nhạc Thiên Linh chen một lúc, phát hiện anh không nhúc nhích tí nào, giơ hai nắm đấm với anh xong thì nhảy ra ngoài cửa sổ, “Chuyện của người đẹp cậu quản ít thôi, OK?”

Ra đến ngoài vừa mở ba lô ra xem thử, Nhạc Thiên Linh phát hiện mình chỉ lo nói chuyện với Lâm Tầm đồ đạc cũng chẳng nhặt, mà cả khu này đoán chừng đã bị Tiểu Mạch và Lạc Đà vơ vét gần hết rồi.
 
Thế là cô cầm một khẩu súng tiểu liên chạy đến đỉnh dốc của khu vực hoang dã đối diện khu vực phòng ở.

Lúc đi dạo xung quanh, Lạc Đà lái một con xe buggy đến chở cô, “Đi, chúng ta đi tìm xe về đón bọn họ.”
 
Nhạc Thiên Linh thấy chẳng có cái gì để nhặt mới ngồi lên con buggy của Lạc Đà.

“Quẩy nhỏ, em có người mình thích thầm thật hả?” Lạc Đà lái xe buồn chán quá mới hỏi, “Chuyện này anh rất có kinh nghiệm đó, nói với anh xem có chuyện gì, bọn em là bạn học hả? Quen nhau bao lâu rồi?”
 

Trong đội này, Tiểu Mạch mắc cỡ, Lâm Tầm không thích tán dóc, vì vậy bình thường chủ yếu chỉ có Nhạc Thiên Linh và Lạc Đà nói chuyện.
 
Nói ra, Lạc Đà mới là người cô thân nhất, lại có cảm giác là anh trai đáng tin cậy.

Vì vậy cô cũng đồng ý nói chủ đề này với Lạc Đà.  
 
“Không hẳn là bạn học đâu anh, là bạn cùng trường.” Nhạc Thiên Linh nghĩ nghĩ, “Năm ngoái em quen đó, hơn một năm rồi.”
  
“Vậy cũng khá lâu rồi.” Lạc Đà cười hi hi vài tiếng, “Nhưng mà anh nói với em này, em không cần thiết phải thích thầm, đã thích thì theo đuổi, em không thử thì sao biết… Từ từ đã, cậu ta không có bạn gái chứ?”
 
“Chắc…” Nhạc Thiên Linh nói hơi mất tự tin, “… không có đâu?”
 
Theo lý mà nói mặc dù cô thấy bình thường Cố Tầm hay đi một mình, nhưng có bạn khác giới hay không thì cô không chắc.

Nếu không phải Lạc Đà nói như vậy, cô cũng thật sự chưa nghĩ kỹ đến vấn đề này.
 
Đột nhiên, trong tai nghe phát ra âm thanh cười lạnh.

Nhạc Thiên Linh không cần nhìn lời nhắc trên góc trái màn hình cũng biết là ai đang cười khẩy.
 
Nhạc Thiên Linh không để ý cậu, bảo Lạc Đà dừng xe ở khu vực hoang dã.

“Chúng ta thử tìm ở đây xem.”
 
Lạc Đà dừng xe, cười gượng hai tiếng: “Vậy tình huống của em cũng khá phức tạp à nha, ngộ nhỡ người ta có bạn gái…”

Nhạc Thiên Linh nhắm mắt lại, không nói chuyện.

Lạc Đà: “Quẩy nhỏ, em nghĩ thoáng một chút, lại đợi thêm, dẫu sao cái thứ tình yêu này…”
 
“Có thứ tự trước sau mà, em biết, em không làm cái việc cạy góc tường này đâu.”

Nói như kiểu cô muốn cạy là được ấy.
 
Nói xong, cô không tiếp tục chủ đề này nữa, nhảy vào một căn nhà.

Không may mắn lắm, nhặt được một khẩu M762, hơn nữa vừa đi ra đã nhìn thấy một con bot(*) trước mặt cô chạy đến, trốn phía sau căn nhà. 
 
 (*) Bot: là những nhân vật trong game do máy điều khiển, được lập trình sẵn theo những kịch bản nhất định. Các tên gọi khác của bot là tự động, người chơi ảo, máy, robot…
 
Ván này Tiểu Mạch chủ động dẫn đội nhảy dù, kết quả bị bay lệch, cả đoạn đường không nhìn thấy người nào.
 
Bởi vậy lúc này Nhạc Thiên Linh vừa nhìn thấy có thể lấy mạng, lập tức vác súng, âm thầm không nói lời nào vòng qua căn nhà, chuẩn bị dùng khẩu M762 của cô càn quét liên tục—

Song một băng đạn của cô còn chưa bắn, đối diện đột nhiên vang lên một tiếng M24, trực tiếp nổ chết đầu con bot.
 
Nhạc Thiên Linh trơ mắt nhìn thông báo tiêu diệt dưới góc trái màn hình, cạn lời nửa buổi.
 
Đến mức như vậy hả? ? ?
 
Cách vài trăm mét cũng cướp mạng của cô? ? ?
 
Hơn nữa còn dùng đồ xịn? ? ?  

“Cậu thiếu mạng người đến vậy hả Lâm Tầm? !” Nhạc Thiên Linh tức giận cực kỳ, bắn mạng tên đó mấy phát súng bổ sung, chỉ cầm được cái danh hỗ trợ tấn công, “Với lại mình nhìn thấy trước.”
 
“Sao nào?”
 
Lâm Tầm vẫn cái giọng điệu gợi đòn như cũ, “Tình yêu có thứ tự trước sau, mạng người thì không có.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.