Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 5:
Chương 5: Cậu có người mình thích rồi?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Đối diện với sự chất vấn của Dịch Hồng, mặc dù Cố Tầm chưa nói gì, nhưng mí mắt lờ đờ nhắm lại và mỗi sợi mi đều viết chữ “Đúng đấy, ông đây nghe buồn ngủ rồi anh còn nói nữa em có thể biểu diễn cho anh một màn ngủ tại trận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc thang máy đến tầng hai mươi tư, cửa chầm chậm mở ra.
Trong khoảnh khắc Dịch Hồng câm lặng, Cố Tầm trực tiếp bước ra, rẽ vào phòng trà nước phía bên phải.
Dịch Hồng chưa từng thấy tình huống nào thái quá như vậy.
Anh ấy sững sờ mấy giây, vội vàng bước nhanh qua đó, lại thấy Cố Tầm đang rót ly cà phê cho mình.
“Không đúng, em buồn ngủ thật đấy hả?”
Lần này Dịch Hồng quan sát kỹ Cố Tầm, phát hiện đôi mắt anh trông hơi mệt mỏi thật, “Có phải tối qua em không ngủ ngon không? Sao nhìn không có tinh thần gì vậy?”
Cố Tầm mở mắt, nói không có khẩu khí gì: “Anh thử xem nửa đêm bị người ta đánh thức thì có tinh thần không nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ban đêm anh không bị người khác đánh thức đâu.” Dịch Hồng nói lời thề son sắt, “Bởi vì nửa đêm anh không có ngủ.”
Cố Tầm không để ý anh ấy.
Hai người ra khỏi phòng trà nước, đi qua khu làm việc chung của bộ phận phát triển, có người gọi Cố Tầm lại.
Người đó đeo cặp kính dày cộp cả sống mũi, người bộ phận phát triển đều gọi anh ta là Map, dáng người nho nhỏ ngồi ngay ngắn trước máy tính, trên màn hình là các trang thông tin trong Ludum Dare dày đặc.
Anh ta nhấc mắt kính, mắt ti hí liếc Cố Tầm, “Nghe nói cậu giành được giải nhất trong Ludum Dare 30 Compo, sao tôi chưa nhìn thấy tên cậu trên danh sách vậy?”
Cố Tầm dừng bước, nhìn qua màn hình của anh ta.
Map lại nói: “Năm nay cậu mới bao lớn, Ludum Dare 30 tổ chức năm 2014, lúc đó cậu vẫn đang học cấp 3 nhỉ?”
Anh ta chăm chú nhìn Cố Tầm một cái, giọng điệu kỳ quái: “Cấp ba các cậu đều không cần làm bài tập hả?”
Dịch Hồng ở bên cạnh vừa nghe vậy, nhếch lông mày hoài nghi.
Ludum Dare là hoạt động thử thách phát triển trò chơi trực tuyến nhanh chóng do Geoff Howland lập ra, điều kiện không bắt buộc lập đội và đến hiện trường khiến mỗi kỳ đều có chuyên gia trong tất cả các lĩnh vực tham gia thách thức, những quy tắc có mức độ tự do cao của nó trực tiếp khiến độ khó của nó tăng cao đến mức người bình thường ngay cả dũng khí đi đăng ký cũng không có.
Vì thế Map hỏi như vậy, từ trong ra ngoài đều có ý chỉ Cố Tầm bốc phét, ánh mắt của anh ta sáng lên vì phấn khích, giống như bản thân nắm được chỗ sơ hở của anh, chờ sau khi đập tan lời nói dối thì lập tức thông báo cho mọi người.
Dựa vào gì mà một sinh viên mới tốt nghiệp thì có thể đến làm trưởng nhóm phát triển?
Người ôm cái suy nghĩ này tất nhiên không chỉ có một mình Map.
Trên vị trí làm việc xung quanh quả là có lục tục mấy người ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Cố Tầm.
Mà bản thân Cố Tầm là trung tâm tiêu điểm giống như vẫn chưa chiến đấu để thắng.
Anh thờ ơ liếc nhìn Map. Đi hai bước đến bên cạnh anh ta, duỗi cánh tay, đặt ly cà phê xuống bên cạnh chuột của anh ta, cúi người xuống.
Map chỉ cảm thấy một cái bóng đột nhiên đến trùm lấy, bỗng chốc cứng đờ người thì thấy Cố Tầm nghiêng người sang một bên cầm lấy chuột máy tính của anh ta, di chuyển vài cái, con trỏ chuột chọn mấy chữ cái “XUN LIN”, sau đó thẳng người, nhìn xuống chỗ Map đang ngồi.
“Đang học cấp ba, bài tập rất nhiều, lúc đó tên là Lâm Tầm.”
Anh nghiêng đầu, thờ ơ hỏi, “Lúc đó anh đang…?”
Ánh sáng ban ngày tươi sáng, lúc đôi mắt dài và hẹp của Cố Tầm liếc nhìn xuống, ánh mắt thờ ơ đầy vẻ khinh thường khó nắm bắt nhưng lại gây ám ảnh khắp nơi.
Cổ họng của Map đột nhiên nghẹn lại, tập trung vào Cố Tầm, lại không nói được lời nào.
Cố Tầm giơ tay với lấy cốc cà phê, mặc kệ mọi ánh mắt đang tập trung lên lưng anh, không để ý xung quanh, đi thẳng qua dãy hành lang này.
Chỉ có Dịch Hồng đi theo anh, khoác lên vai anh hỏi: “Em từng sửa tên rồi hả?”
“Ừ.”
Dịch Hồng cảm thấy khá mới lạ, chưa bao giờ thấy người sau khi lên cấp ba mới đổi tên, “Vì sao lớn vậy rồi còn đổi tên?”
Nhưng mà hình như Cố Tầm không muốn nói về vấn đề này, anh vừa đi vừa uống một ngụm cà phê to, mắt nhìn kiên định về phía trước, lông mày lại mang theo một ít sự mạnh mẽ lạnh lùng.
“Hóa ra cái tên đó quá phổ thông, không hợp với em.”
Dịch Hồng: “…”
Dịch Hồng ngậm miệng từ đây, hai người sánh vai bước đi không tiếng động.
Lúc đi qua một căn phòng có cửa sổ không kéo rèm xuống, đột nhiên Cố Tầm dừng bước.
Buổi chiều ánh nắng chiếu vào xuyên qua từng tấm từng tấm kính, chiếu vào cây xanh cạnh cửa sổ xanh biêng biếc.
Anh chậm rãi bước qua, đứng trong chùm ánh nắng đó, nheo mắt nhìn những áng mây hình thù kỳ lạ.
Ánh nắng vàng rực di chuyển trên khuôn mặt anh, khiến đường nét của người đàn ông cũng trở nên dịu dàng.
Vài giây sau, anh bỗng nhiên cầm điện thoại chụp một tấm ảnh bầu trời.
Tầng 19, bộ phận game di động, một góc không người.
[Ấn Tuyết]: Ha ha ha ha ha, thật hay giả vậy?
[Ấn Tuyết]: Đề nghị đăng lên nhóm mất mặt trên Douban.
[Ấn Tuyết]: Mình cmn buồn cười chết mất thôi.
Nhạc Thiên Linh vừa ra khỏi thang máy đã điên cuồng oán giận chuyện xảy ra hôm nay trong nhóm ký túc xá, nhưng chỉ nhận lại được sự chế giễu, đồng thời không nhận được sự an ủi nào cả.
[Quẩy nếp nhỏ]: Mình mà nghĩ lại tình huống lúc nãy vẫn có cảm giác xấu hổ, da đầu vẫn tê tê, ngón chân co quắp lại.
[Ấn Tuyết]: Cậu phải đổi góc độ nhìn nhận sự việc.
[Ấn Tuyết]: Cậu xem, cậu ta mới đến hai ngày, bọn cậu đã gặp nhau hai lần rồi, nếu cậu mà chưa nghỉ việc, há chẳng phải ngày nào cũng có thể gặp?
[Ấn Tuyết]: Nói không chừng còn có thể cùng nhau tụ tập ăn uống này, quan hệ hữu nghị vân vân mây mây.
[Ấn Tuyết]: Kể đi, tại sao hôm nay cậu lại đi đến công ty?
Tại sao đi đến công ty?
Còn không phải để thử vận may xem xem có thể gặp Cố Tầm không ý mà? !
Nhạc Thiên Linh đột nhiên thấy lời Ấn Tuyết nói như một nhát búa gõ vào đầu cô.
Làm cô hơi hơi chóng mặt, mạch suy nghĩ lại rõ ràng hơn.
Đúng vậy.
Chỉ cần quay lại làm việc, nói không chừng mỗi ngày đi làm tan làm đều ngồi cùng một chuyến tàu điện ngầm với Cố Tầm, còn có đủ loại lý do nói chuyện, há chẳng phải cô có rất nhiều chỗ để phát huy à, còn sợ Cố Tầm không nhớ nổi tên cô?
Cái này so sánh với Cố Tầm, mấy khuyết điểm lớn lớn nhỏ nhỏ kia của công ty chẳng phải cái gì to tát?
Đây quả thật là ông trời dùng cái còng tay khóa hai người cạnh nhau, nếu cô mà không nắm bắt cơ hội này, vậy chẳng phải chó cắn thần Cupid, không biết lòng bà mai (*) hả.
(*) Chó cắn thần Cupid, không biết lòng bà mai: Cách nói chơi chữ theo câu “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.
Nghĩ đến điều này, trong đầu Nhạc Thiên Linh làm gì còn găng tay nữa, quay đầu bấm thang máy.
Nhưng lúc cửa thang máy mở ra trước mặt, chân cô không động đậy.
Đứng ở cửa thang máy, cô cúi đầu, hồi tưởng lại khí thế nghỉ việc đánh chết cũng không ở lại hồi đó.
Cô giơ tay xoa hai má của mình, cảm thấy đau thật.
Ngắn ngủi vài giây, trong lòng Nhạc Thiên Linh giằng xé kịch liệt.
Cho đến khi cửa tự động đóng lại, Nhạc Thiên Linh nhắm mắt, hít sâu một hơi, sải bước vào trong với tư thế không màng gì sất.
Lại trở về không gian nhỏ kín mít này, Nhạc Thiên Linh căng thẳng lại thấp thỏm nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của số tầng thang máy, trong lòng tính toán xem làm thế nào để đề xuất với nhân sự cái yêu cầu vô lý là cô muốn tham gia lại công việc từ đầu.
Tâm trạng hết sức tập trung đến nỗi tiếng chuông điện thoại đột nhiên rung lên liên tục dọa cô hết cả hồn.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra.
[Nam thần]: [Hình ảnh]
[Nam thần]: Cậu nhìn mấy đám mây này.
[Nam thần]: Có giống khẩu M24 hôm qua mình cướp của cậu không?
Nhạc Thiên Linh: “…”
Thằng cha này đến giờ vẫn còn khoe khoang.
Sự căng thẳng của cô chớp mắt như quả bóng bay bị đâm thủng xẹp lép, mặt lạnh lùng, gõ gõ chữ.
[Quẩy nếp nhỏ]: Giống khẩu bắn tỉa AWM tối nay mình dùng để nổ chết cái đồ nhà cậu.”
Gửi tin nhắn này đi, thang máy cũng đến tầng 22.
Chỗ này là bộ phận hành chính của công ty, phòng nhân sự lại ở khu văn phòng phía ngoài.
Nhạc Thiên Linh ngại đi nghênh ngang vào, chỉ thò đầu vào trong quét một lượt.
Người bên hành chính không bận giống như nhân viên làm việc tuyến đầu, lúc này hầu hết đều đang nghỉ trưa, mà Trần Nhân khá thân với cô đang chơi điện thoại.
Tất cả đều phù hợp với ý muốn của Nhạc Thiên Linh.
Khóe mắt cô hơi cười, nhẹ nhàng đi qua, vỗ nhẹ vai Trần Nhân.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Nhân, Nhạc Thiên Linh nói nhỏ: “Có thể ra ngoài một lúc không? Em có chút việc muốn nói với chị.”
Mặc dù Trần Nhân không rõ vì sao, nhưng cũng cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang cùng cô.
“Chuyện gì vậy? Em quên cầm thứ gì hả?”
“Không có không có.” Hai người đứng trước cửa kính sát đất ngoài hành lang, ánh nắng chiếu xuống, tiếp thêm một chút dũng cảm cho Nhạc Thiên Linh.
Cô nói nhỏ giọng, nói toàn bộ: “Em hối hận rồi, em muốn quay lại làm việc, chị thấy còn cơ hội không?”
Trần Nhân không trả lời lập tức.
Cô khoanh tay đánh giá Nhạc Thiên Linh, trên khóe miệng có một nụ cười không quá ngạc nhiên, trong mắt lại có chút ngạc nhiên.
“Sao vậy, nghĩ kỹ nhanh vậy sao?”
Nhạc Thiên Linh gật đầu lia lịa: “Là em không phân biệt tốt xấu, không hiểu rõ công ty tốt ra sao, còn không phải em đi về ngủ một giấc thì nghĩ kỹ rồi sao.”
Trần Nhân không có gì ngạc nhiên với tình huống giống Nhạc Thiên Linh.
Lúc đầu ấy, có bộ phận trò chơi di động của công ty nào không coi người là người máy, mọi người đều mệt như nhau, ai còn để ý mơ ước, có thể lấy lương nhiều thêm chút là thực tế nhất.
Tâm trí sinh viên mới tốt nghiệp không kiên định, rất dễ dao động, có thể nghĩ kỹ như vậy cũng không lý tưởng lắm.
Vì vậy cô cũng không truy hỏi tiếp nữa, chỉ là nhăn đầu lông mày nói: “Tình huống của em công ty cũng có gặp qua rồi, nhưng mà không có ai nuốt lời nhanh như em, chị phải nói một tiếng với tổng thanh tra và bà chủ trước, xem xem họ có suy nghĩ gì.”
Nói rồi cô ấy giơ tay vỗ vai Nhạc Thiên Linh, “Nhưng mà theo quy định vào làm lại trong vòng 3 tháng sau khi nghỉ việc sẽ không được về lại bộ phận cũ nữa, cái này em có thể chấp nhận không?”
Không nghĩ đến đôi mắt Nhạc Thiên Linh lại sáng rỡ: “Vậy em có thể vào bộ phận thứ chín làm không ạ?”
Mặt Trần Nhân không có biểu cảm gì quay đầu rời đi: “Chị đi làm việc đây, không có chuyện gì thường xuyên liên lạc nha, có chuyện thì đừng liên lạc.”
“Chị ơi chị!” Nhạc Thiên Linh nhanh chóng kéo cô ấy lại, “Em không đùa với chị đâu.”
Thật ra Nhạc Thiên Linh vốn không có ước mong quá cao có thể vào bộ phận thứ chín.
Mà không cần trở về bộ phận cũ chẳng phải là việc cô cầu còn không được sao?
“Chị biết em muốn đến bộ phận thứ chín, công ty chúng ta hễ là người có chút theo đuổi, ai chẳng muốn đi?” Trần Nhân quay người, nghiêng cổ nhìn phía cuối hành lang có mấy người đàn ông đi qua, “Nhưng mà có chút việc em phải hiểu rõ, ở bộ phận bọn họ có tồn tại chuỗi khinh thường, cho dù bà chủ có đồng ý điều em qua đó, bọn họ cũng sẽ không chấp nhận em.”
Nhạc Thiên Linh hỏi: “Chuỗi khinh thường gì ạ?”
Trần Nhân nhăn mặt, nhìn Nhạc Thiên Linh thương cảm: “Mấy người ham mê cực độ với trò chơi 3A đó, em cũng biết đấy, đều xem thường trò chơi di động. Họ cho rằng dù là người chơi hay người phát triển thì đều không có tí trình độ kỹ thuật nào cả.”
Nhạc Thiên Linh cảm thấy thất vọng một nửa nhưng vẫn kiên quyết hỏi: “Vậy bình thường họ đều không chơi trò chơi di động ạ?”
“Theo như chị được biết, bọn họ đều không chơi, cảm thấy ảnh hưởng thẩm mỹ.” Trần Nhân nghĩ ra một số cách nói buồn cười, nhếch môi cười rồi nói, “Bọn họ cảm thấy mấy người làm trò chơi di động chính là mấy người “dán màn hình” (*) , cùi bắp.
(*) Dán màn hình: Động tác dán màn hình thường phải dùng tay miết màn hình để các bọt khí biến mất gần giống trò chơi di động chủ yếu dùng tay để thao tác di chuyển màn hình. Vì vậy những người làm ra trò chơi di động giống như người dán màn hình tạo ra một tựa game dùng tay di chuyển.
Theo mình hiểu thì đây là cách nói ví von những tựa game tầm thường, châm biếm loại trò chơi đó không yêu cầu kỹ thuật chơi cao siêu lắm, người chơi cùi bắp cũng chơi được. Vì vậy, người “dán màn hình” cũng là đang châm biếm những người làm ra trò chơi điện tử.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Bọn họ cảm thấy làm trò chơi di dộng thì là cùi bắp.
Cùi bắp…
Cùi bắp…
Mặc dù Nhạc Thiên Linh đã từng nghe cách nói này trước đây khi xem những trận đấu Esport.
Nhưng tận tai nghe thấy Trần Nhân trực tiếp nói ra quan điểm của bộ phận thứ chín với vị trí của cô, nói cách khác đó là quan điểm của Cố Tầm với cô…
Hóa ra lúc Cố Tầm nhìn thấy cô thì giống như đang nhìn mấy anh trai cần cù dán màn hình dưới gầm cầu vượt.
Nghẹt thở.
Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ nghẹt thở như vậy.
“Đừng nói về nó nữa, sắp phải họp rồi, em về đợi tin tức đi, có tin tức rồi chị gọi điện báo em liền.”
Trần Nhân nói xong câu này thì rời đi.
Mà Nhạc Thiên Linh vẫn đứng ở chỗ cũ chết lặng, một lúc sau mới chậm chạp đi về phía thang máy.
Bầu trời mùa đông luôn tối rất sớm.
Người của bộ phận phát triển từ trước đến nay không có khái niệm tan làm đúng giờ, buổi tối khu văn phòng vẫn còn đầy người ngồi.
Dịch Hồng đứng dậy vươn vai, nhìn mọi người rồi lại ngồi xuống, nhắn tin trên nhóm chat gọi mọi người đi ăn.
Như vậy, mọi người ngầm thừa nhận coi như là tan làm rồi, có người lục tục thu dọn đồ đạc.
Phần mềm biên dịch trên màn hình của Cố Tầm vẫn đang chạy, đợi mọi người xung quanh đều đứng hết lên rồi, anh mới nhanh nhẹn tắt máy tính.
Trong thang máy, Dịch Hồng cầm điện thoại nói: “Hôm nay không cần xếp hàng, bọn mình đi thẳng qua đó.”
Cố Tầm nghe nói vậy cũng lục điện thoại ra nhìn một cái.
Trên danh sách thông báo, cuộc trò chuyện của anh và Quẩy nếp nhỏ vẫn dừng lại ở câu “Giống khẩu súng bắn tỉa AWM tối nay mình dùng để nổ chết cái đồ nhà cậu.”
Giống khẩu súng bắn tỉa AWM tối nay mình dùng để nổ chết cái đồ nhà cậu.
Tối nay mình muốn nổ chết cái đồ nhà cậu.
Tối nay mình.
Cậu nhấn tắt màn hình, để điện thoại lại vào túi, quay đầu nói với Dịch Hồng: “Em không đi ăn cơm đâu.”
Dịch Hồng quay phắt đầu: “Vì sao?”
Cửa thang máy mở, Cố Tầm sải bước đi ra, chỉ vứt lại một câu: “Có người hẹn em tối nay chơi game.”
–
Bây giờ Nhạc Thiên Linh vừa nghe đến 2 từ “chơi game” thì sẽ nghĩ đến người dán màn hình dưới gầm cầu vượt.
Vì vậy sau khi về đến ký túc xá, cô không điểm danh trên các loại trò chơi như thường lệ.
Mãi đến chín rưỡi, một cuộc gọi thoại Wechat gọi đến.
Ban đầu tâm trạng của Nhạc Thiên Linh khá tốt, lúc nhấc máy giọng điệu lại không tốt: “Cái gì? !”
“Sao lại không trả lời tin nhắn?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, tất cả phiền muộn của Nhạc Thiên Linh không hiểu sao lại biến mất hơn nửa.
Giọng của cô dịu lại: “Không nhìn điện thoại.”
“Ồ, lên chơi.”
Nhạc Thiên Linh chống cằm, dùng bút vẽ vẽ bừa trên máy tính bảng đồ họa: “Không chơi đâu.”
“Làm sao?”
Nhạc Thiên Linh: “Mình không muốn ngày nào cũng giống đồ cùi bắp.”
“…” Đối phương dừng lại một lúc, “Cậu phát rồ gì đấy?”
“Cậu không cảm thấy chơi trò chơi di động rất giống…” Nhạc Thiên Linh dừng lại, vứt bút xuống, giơ tay lấy tai nghe, “Thôi vậy, nể mặt cậu, cùi bắp thì cùi bắp, vào chơi.”
“Hử? Nể mặt mình?”
“Đúng đấy.” Nhạc Thiên Linh nghĩ ra cái gì, hơi hơi sững sờ, nắm chặt tai nghe trong tay cọ cọ, thì thầm trong vô thức, “Mình có từng nói giọng của cậu rất giống với giọng người mình thích chưa?”
Lần này, đối phương đột nhiên im lặng.
Mãi vài giây sau, giọng của cậu không còn kiêu ngạo như lúc nãy nữa, trở nên khàn và nhỏ, vừa có chút trầm lắng.
“Cậu có người mình thích rồi?”