Đừng rung động với tôi

Chương 3


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 3:

Chương 3: Mình cũng là nam thần từ bé đến lớn
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm vào dòng lịch sử chuyển khoản vài giây mới chắc chắn chuyển khoản thật chứ không phải là biểu tượng cảm xúc chơi khăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô mím môi, khuôn mặt không hiểu được trả lại số tiền chuyển khoản.
 
Từng gặp người ngốc nhiều tiền, chứ chưa gặp người ngốc nhiều tiền nào làm vậy với bạn trên mạng. 
 
Vài tháng trước, đồng đội chơi PUBG cố định của Nhạc Thiên Linh tan rã, người thì thi nghiên cứu sinh, người thì bỏ trò chơi, trong chốc lát đến cả tìm người chơi đôi cũng khó.

Tối một hôm, cô nằm trên giường ở ký túc xá ghép bừa đồng đội, thì ghép được cái người “nam thần” này, cùng với hai người bạn của cậu ấy.

Sau khi đánh xong một trận, Nhạc Thiên Linh phát hiện mấy người này ghép đội với cô cũng khá ăn ý, vì vậy lại mời thêm vài ván, thêm bạn bè trên trò chơi.
 
Sau này cô không có việc gì lên trò chơi, thấy bọn họ đang lập nhóm thì đều kéo cô chơi chung.

Qua một khoảng thời gian, mấy người kết bạn Wechat, bình thường luôn gọi cô cùng chơi.
 
Nhưng Nhạc Thiên Linh chắc chắn, bọn họ gọi cô ghép đội không phải vì muốn dắt theo con gái.

Mà là bởi vì, cô thật sự rất mạnh.

Dù sao cô chưa từng trải nghiệm bất kỳ đặc quyền nào trong đội.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn về tại sao lại đặt biệt danh cho cậu là “nam thần”, là vì lúc vừa biết nhau, hai người bạn của cậu có một khoảng thời gian cứ trêu chọc cậu như vậy.
 
Sau khi trả tiền, Nhạc Thiên Linh trực tiếp đeo tai nghe, đăng nhập trò chơi.
 
Ký túc xá cô đang ở vốn không xếp đủ người, nơi Phương Thanh Thanh thực tập hơi xa, dứt khoát thuê phòng bên ngoài, mà hôm nay Ấn Tuyết tăng ca, vì vậy lúc này chỉ có mình cô, vô cùng yên tĩnh.
 
Sau khi Nhạc Thiên Linh thêm đồng đội, thấy thiếu người, hỏi: “Sao vậy, Lâm Tầm gấp gáp gọi mình vào đây, bản thân lại không vào chơi?”
 
Lâm Tầm, cũng chính là cái cậu “nam thần” kia.

Nhạc Thiên Linh không biết hai chữ này viết ra sao, dù sao lúc bình thường nghe Lạc Đà và Tiểu Mạch gọi như vậy.
 
“Không biết lề mề cái gì.” Lạc Đà nói, “Hôm nay em không tăng ca hả?”
 
Chắc Lạc Đà là người lớn nhất trong ba người, giọng nói thô lỗ, nghe như tầm ba mươi tuổi.
 
Nhạc Thiên Linh vừa thay đổi ngoại hình, vừa nói: “Em nghỉ việc rồi.”
 
“Hả?” Giọng nói của Tiểu Mạch hơi trẻ con, cậu ấy ngạc nhiên nói: “Cậu nghỉ việc rồi?”
 
Nhạc Thiên Linh “Ừ” một tiếng, giơ tay bật đèn lên, đồng thời thản nhiên nói: “Trận này chơi rừng mưa đi.”
 
Đột nhiên, một giọng nói xen vào tai nghe.

“Tại sao đột nhiên nghỉ việc?”
 
Nhạc Thiên Linh rũ mắt nhìn giao diện điện thoại.

Quả nhiên Lâm Tầm online rồi.
 
Giọng nói của cậu lười biếng, mang theo một chút thờ ơ, bị dòng điện nhẹ nhẹ cuốn vào, khiến tai có cảm giác hơi ngứa ngáy.
 
Không biết sao lại khiến Nhạc Thiên Linh nhớ lại câu nói hôm nay Cố Tầm nói bên cạnh cô “Cậu đến nhận việc à?”
 
Cùng một ngữ điệu, cùng một tốc độ, thậm chí cả âm cuối hơi kéo dài cũng tương tự. 
 
Nói đến cũng trùng hợp.


Giọng nói tương tự, biệt danh “nam thần” tương tự, ngay cả cái tên cũng mang từ “Tầm” giống nhau.
 
Nếu không phải một người họ “Lâm”, một người họ “Cố”, Nhạc Thiên Linh suýt chút nữa cho rằng Giải trí Tương tác không nhịn được mà ghép đôi cô với Cố Tầm.
 
Chẳng qua chỉ là một lúc ngẩn ngơ, Nhạc Thiên Linh đã nhanh chóng thu lại suy nghĩ.

Rõ ràng chơi để dời sự chú ý đi, sao lại nghĩ đến Cố Tầm rồi.
 
“Đừng nhắc nữa.” Đã đến đảo hồi sinh, Nhạc Thiên Linh chạy đi chạy lại khắp nơi, “Lần này thả chúng ta ở căn cứ huấn luyện.”
 
“Haiz, haiz? Chuyện gì thế này?” Lạc Đà không hài lòng nói, “KD của anh mới hai phẩy mấy, muốn để anh chết thì nói thẳng.”
 
KD là chỉ số kẻ giết người/ số người chết trong trò chơi này, số liệu vô cùng khách quan, KD càng cao, năng lực càng mạnh.

Mà Lạc Đà và Tiểu Mạch là người mới, bình thường đều cùng chơi với Nhạc Thiên Linh và Lâm Tầm.
 
Trò chơi mà bọn họ đang chơi là PUBG Mobile hot mấy năm gần đây, coi như là trò chơi thế giới mở bắn tỉa cạnh tranh chiến thuật.

Trong trò chơi, người chơi hoặc đội của họ cần phải thu thập các loại vật tư chiến đấu và sinh tồn trong bản đồ trò chơi và trong những khu vực an toàn không ngừng thu nhỏ, chiến đấu với những đội khác, để bản thân hoặc đội của họ sống sót đến cuối cùng, coi là chiến thắng.
 
Mà căn cứ huấn luyện, nằm ở vị trí trung tâm của bản đồ rừng mưa, vừa có vật tư vô cùng phong phú, vì vậy người chơi chuyên nghiệp đều thích nhảy chỗ này.
 
Nói cách khác, người không có bản lĩnh đến đây chính là đồng nghĩa với việc tìm chết.
 
Lúc hai người nói chuyện, Lâm Tầm đã dẫn đội nhảy dù.
 
Trước khi tiếp đất, Nhạc Thiên Linh quan sát xung quanh một lúc, nói: “Có một đội, ở phía đối diện.”
 
Vừa nhảy đến tòa nhà chính, cô đã nhặt được một khẩu súng trường AKM kèm đạn, không được mấy bước thì mặc bộ giáp hai và mũ ba.
 
Hoàn hảo.
 
Nhạc Thiên Linh trực tiếp xông đến nơi đội còn lại rơi xuống, trên đường còn nhặt được một băng đạn mở rộng.
 
“Có ai muốn đi đến phía đối diện giết người không?”
 
Tiểu Mạch ngạc nhiên, “Tôi đến cả một khẩu súng hẳn hoi cũng chưa có này.”
 
Nhạc Thiên Linh: “Giết bọn họ là có rồi.”
 
“…”
 
Lạc Đà và Tiểu Mạch tất nhiên không theo cùng.
 
Có điều Lâm Tầm còn xông lên nhanh hơn cả Nhạc Thiên Linh, lúc cô đến, phía đối thủ đã đặt một quả pháo giống như đã đánh nhau rồi.
 
Nhạc Thiên Linh vừa đến, hai người nhanh chóng chém chết bốn người phía đối thủ.
 
Cô chậm rãi nhặt đồ, trong tai nghe Lạc Đà hỏi cô: “Quẩy nhỏ, hôm nay tâm trạng em không tốt à?”
 
Nhạc Thiên Linh im lặng một lúc, “Ừ” một tiếng.
 
Lạc Đà: “Vì thôi việc ư?”
 
“Không phải.” Nhạc Thiên Linh nói thẳng, “Công việc là chủ động nghỉ, cái công ty rách nát đó em không thèm làm đâu.”
 
Con người Lạc Đà này tuy là một ông trai thẳng, nhưng suy nghĩ thật ra khá là tinh tế, đã sớm phát hiện nỗi phiền muộn của Nhạc Thiên Linh.
 
“Vậy sao lại không vui vẻ?”
 
“Bởi vì hôm nay lúc em rời khỏi đó—” Nhạc Thiên Linh đang nói, đột nhiên đổi chủ đề, “Có tiếng bước chân.”
 

Cô nhạy bén nhìn xung quanh, “Hình như ở hướng bảy mươi độ.”
 
Dù sao đây cũng là căn cứ huấn luyện, Nhạc Thiên Linh vừa hét, mọi người đều cảnh giác nghe tai nghe.
 
Quả nhiên một đội đầy đủ nhân số đến, mà còn là đến từ Paradise Resort mang theo đầy đủ súng ống và đồ bảo hộ cấp cao.
 
Hai đội đánh rất lâu, bên phía Nhạc Thiên Linh cũng hy sinh Tiểu Mạch, cuối cùng mới có thể diệt sạch đẫm máu toàn đội bọn họ.
 
Trải qua một đợt như vậy, hình như mọi người đã quên chủ đề vừa nãy, sau khi bơm đầy máu lập tức chạy về phía vòng khói độc, cả đường đi vẫn cảnh giác nhìn bốn phía.
 
Mà Nhạc Thiên Linh tuy đã đánh chiến ác liệt, cũng giết mấy mạng rồi, nhưng sự chú ý của cô vẫn chưa chuyển hướng.
 
Cứ lúc nào không có người, cô cứ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay.
 
Vì vậy, cô chạy mãi chạy mãi đột nhiên nói: “Các cậu nói xem, con trai họ thích kiểu con gái như nào vậy?”
 
Chắc là không ngờ được Nhạc Thiên Linh lại đột ngột hỏi vậy, ba người trong đội đều không nói chuyện.
 
Nhạc Thiên Linh bước vào một căn phòng, vừa nhặt đồ, vừa tiếp tục hỏi như đang nói chuyện với bản thân: “Dịu dàng? Trí thức? Hay là kiểu dễ thương đáng yêu? Lâm Tầm, cậu thích kiểu con gái nào?”
 
Vừa nói xong, cô mở một cánh cửa nhìn thấy phía không xa đặt một khẩu M24, vui vẻ chạy qua.

Kết quả còn thiếu chút nữa, Lâm Tầm đột nhiên nhảy từ cửa sổ phía ngoài căn phòng vào, cướp lấy khẩu súng bắn tỉa M24 Nhạc Thiên Linh đang muốn nhặt.
 
“Trả mình đây!” Nhạc Thiên Tầm quơ vài nắm đấm với cậu, “Cậu có phân rõ phải trái không? Khẩu bắn tỉa này mình nhìn thấy trước.” 
 
Sau đó Lâm Tầm cơ bản không để ý cô, đồng thời đứng trước mặt cô, hung hăng sắp xếp lại đồ trong balo.

Được một lúc, mới đột ngột xen vào một câu: “Cậu đẹp không?”
 
Nhạc Thiên Linh: “?”
 
Cô suy nghĩ nghiêm túc một lúc, sau đó hỏi: “Nếu mình đẹp cậu sẽ trả lại khẩu M24 cho mình?”
 
“Người chưa chắc đã đẹp, suy nghĩ trái lại khá hay ho đó.”
 
Cậu rời khỏi phòng, sau khi ngồi xổm lên một tảng đá, gác súng lên, mở kính lúp, quan sát động tĩnh xung quanh.
 
Sau đó mới chậm rãi nói: “Trong mắt con trai, con gái chỉ chia ra đẹp và không đẹp, không có liên quan đến dịu dàng trí thức dễ thương đâu.”
 
Nhạc Thiên Linh: “… Nông cạn.”
 
Trong thế giới trò chơi, cô gái mặc váy hoa tức đến mức nhảy cả lên.
 
Mà chàng trai đang quỳ ở bên cạnh không động đậy gì.
 
Lạc Đà nghe đến đây, cuối cùng cười ha ha thật to: “Quẩy nhỏ đừng nghe cậu ta nói bậy!”
 
Tiểu Mạch: “Đúng đấy, con trai bọn tôi không có nông cạn vậy đâu!”  
 
Nhạc Thiên Linh cười gượng hai tiếng, đang muốn nói thêm gì đó, lại nghe Lạc Đà nói: “Anh thì chỉ thích người đẹp, thông minh dịu dàng.”
 
Tiểu Mạch: “Tôi chỉ thích người đẹp dễ thương đáng yêu!”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cô lôi một quả lựu đạn ra, nắm trong tay kích nổ 2 giây, sau đó ném về phía hai người con trai nông cạn kia.
 
“Mấy người chết đi!”

 
“Bùm” một tiếng, quả mìn phát nổ, sau đó hai người tránh ra hết.
 
Lạc Đà vẫn dùng cái giọng điệu cà lơ phất phơ đó: “Aiz anh nói này Quẩy nhỏ, anh chắc chắn không có thằng đàn ông nào thích người đẹp tính tình nóng nảy.”
 
Hai người này vui vẻ trêu chọc người này một câu người kia một câu, Lâm Tầm ngồi ở tảng đá phía sau không nói câu nào.
 
Cho đến khi Nhạc Thiên Linh nghe thấy một tiếng M24 giảm thanh, cho rằng Lâm Tầm đang đánh nhau, cô đột nhiên quay người, “Người ở đâu? !”
 
Lâm Tầm bình tĩnh nói: “Cướp cò.”
 
Nhạc Thiên Linh cười nhạt, tìm một gốc cây trốn vào.
 
Khi cô soi bốn phía, hình ảnh gần như đứng im, không có ai xuất hiện, vì vậy cô vô tình phân tâm. 
 
Nếu Cố Tầm thật sự nông cạn như bọn họ…
 
Vậy hình như cũng tốt.
 
Ít ra lúc đối xử với cô, sẽ không lạnh lùng nói với mọi người “không quen biết”.  
“Vậy nên em vẫn chưa trả lời đâu đấy.”
 
Lạc Đà cười xong, lại quay lại chủ đề nãy vừa nói, “Em xinh không?”
 
“Rất xinh đấy.”
 
Nhạc Thiên Linh ăn ngay nói thật, “Hoa khôi từ bé đến lớn.”
 
Trong tai nghe xuất hiện một tiếng cười nhạo nhẹ.
 
Nhạc Thiên Linh xác định, là giọng của Lâm Tầm.
 
Nhạc Thiên Linh lập tức lôi quả mìn ra giơ về phía cậu: “Cậu đang nghi ngờ hả?”
 
Nếu như không phải trong trò chơi này chỉ có lựu đạn mới có thể sát thương đồng đội, cô đã lôi súng ra ngắm vào đầu Lâm Tầm.
 
Lâm Tầm không để ý đến cô, đứng dậy chạy về phía sườn núi.
 
Nhạc Thiên Linh nhìn vòng tròn độc một cái, cũng gấp gáp theo kịp bước chân của cậu.
 
“Trùng hợp rồi.” Lâm Tầm chậm rãi nói, “Mình cũng là nam thần từ bé đến lớn.”
 
Nhạc Thiên Linh: “… Mình nói thật đấy.”
 
Lâm Tầm: “Mình cũng nói thật mà.”
 
Trong tai nghe, hai người Lạc Đà và Tiểu Mạch cười lớn, Lạc Đà còn nói: “Anh làm chứng, là sự thật.”
 
Nhạc Thiên Linh không tin một chữ nào.
 
Cái cảm giác này hình dung thế nào được nhỉ?
 
Thì giống như bạn nói bạn là con gái của Jack Ma, đối phương nói trùng hợp đấy, cậu ta là anh trai cùng cha cùng mẹ với bạn.
 
Bạn cảm thấy đối phương đang chém gió.
 
Đối phương cũng thấy bạn đang chém gió.
 
Nhạc Thiên Linh bắn liên tục vài phát vào cái bóng của Lâm Tầm, lười nói tiếp chủ đề này.
 
Hơn một tiếng sau, ván thứ ba của trò chơi kết thúc.
 
“Không chơi nữa.” Ngay cả rương thắng lợi cuối cùng cũng không mở, trực tiếp kết thúc, “Mình đi ăn.”
 
Lúc này Nhạc Thiên Linh mới nhớ ra cô cũng chưa ăn. 
 
“Mình cũng đi ăn đây.”
 
Sau khi thoát trò chơi, cô mở Wechat, thấy năm phút trước Ấn Tuyết gửi tin nhắn cho cô.
 
[Ấn Tuyết]: Mình sắp xuống tàu điện ngầm rồi, chuẩn bị ăn chút gì đó ở cổng trường, cậu đã ăn chưa? Có đến không?
 
[Ấn Tuyết]: Trong ký túc hết giấy rồi, mấy thứ nước rửa tay gì đó cũng dùng hết sạch rồi, ăn xong chúng ta tiện đường đi siêu thị nhé?

 
Mùa đông rồi, bóng dáng mấy người shipper đi lại như thoi đưa trên từng đường lớn ngõ nhỏ trong trường.
 
Nếu như không phải không muốn bạn cùng phòng mua đồ sinh hoạt chung một mình, đừng hòng Nhạc Thiên Linh ra ngoài vào cái thời tiết này, chỉ để ăn một bữa cơm.
 
Đêm tối gió lạnh, ngọn đèn đường cao áp trông thật leo lét dưới ánh trăng mờ ảo.
 
Nhạc Thiên Linh đội mũ áo khoác lên, quàng khăn và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, chạy về phía cổng trường suốt dọc đường.
 
Sau khi vòng qua sân vận động, chỉ cần đi xuyên qua một con đường nữa là đến cổng trường.
 
Lúc này chính là lúc những nhân viên hậu cần của trường tan làm, xe con và xe máy trong trường đi lại không ngừng như thoi đưa.
 
Nhạc Thiên Linh đứng ở ven đường nhìn quanh tình hình giao thông, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
 
Dưới ánh đèn sáng tỏ, Cố Tầm đứng ở vị trí cách cô năm mét, nửa khuôn mặt, ánh mắt thờ ơ nhìn vào đèn giao thông đang nhấp nháy phía đối diện.
 
Bầu trời như khép lại, anh lại giống như không mảy may có tí cảm giác, áo khoác trên người anh có chút phong phanh, cổ áo mở ra, để gió lạnh thổi vào, đường cong của yết hầu trở nên vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn.
 
Nhạc Thiên Linh nhìn vào sườn mặt của anh, hơi lơ đễnh.
 
Nghĩ đến lời Lâm Tầm nói.
 
Cô cân nhắc, lông mi có cảm giác đóng thành sương, vì vậy Cố Tầm trong tầm mắt dần dần mờ đi.
 
Bởi vì sự việc xảy ra hồi chiều, lúc này cô cách anh có vài mét thôi, mà lại không dám tiến lên chào hỏi một tiếng.
 
Một lát sau, cô móc điện thoại ra, sầm mặt xuống, gửi vài tin nhắn cho Lâm Tầm.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu sai rồi.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không phải trong mắt tất cả đàn ông đều chỉ có phụ nữ xinh đẹp với không xinh đẹp.

[Quẩy nếp nhỏ]: Có đàn ông, đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp, thì giống như nhìn không khí vậy.
 
Bên này vừa gửi tin nhắn xong, tin nhắn của Ấn Tuyết lại gửi đến liên tiếp.

[Ấn Tuyết]: Cậu đã đến chưa? ? ?

[Ấn Tuyết]: Bún cậu đặt đã nguội hết rồi! ! !

[Ấn Tuyết]: Cm cậu chạy nhanh lên cho mình! ! !
 
Nhạc Thiên Linh trả lời “Đang ở cổng trường rồi”, lúc thoát ra, thấy Lâm Tầm đã gửi mấy tin nhắn cho cô rồi.
 
[Nam thần]: Cậu có từng nghĩ đến.
 
[Nam thần]: Có lẽ người đàn ông cậu nói, trong mắt chỉ có… xinh đẹp với không xinh đẹp.
 
[Nam thần]: Đàn ông.
 
Nhạc Thiên Linh: “…?”
 
Cô đọc 3 lần, mới phản ứng lại cái người này đang nói gì.
 
Sau đó, gửi “?” đầy màn hình.
 
Không phải… chứ?
 
Không thể… đâu?
 
Cmn chứ! ! ! !
 
Trong buổi tối lạnh giá này, đột nhiên Nhạc Thiên Linh giống như bị người bóp chặt cổ họng, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
 
Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Tầm ở đằng trước.
 
Sau đó, cô nhìn thấy Cố Tầm cầm điện thoại.
 
Ánh sáng mờ của màn hình chiếu vào đồng tử của anh, anh dường như nhìn thấy cái gì đó khiến anh vui vẻ, đột nhiên nhếch miệng cười.
 
Trái tim Nhạc Thiên Linh thắt lại phút chốc.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.