Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 2:
Chương 2: Cứ bắt mình khiêng kiệu đến trước cửa nhà cậu hả?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Cái tiếng “Đợi một chút” kia đột ngột mắc kẹt trong cổ họng, mang cả một chậu nước lạnh nhằm thẳng vào đầu cô, dội cho cô lạnh cả lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một giây này, Nhạc Thiên Linh cảm thấy bản thân đã nếm trải hết được “sự hối hận” trong hai mươi năm cuộc đời.
Rất tiếc mọi chuyện đã không kịp rồi.
Trần Nhân đưa cô tờ đơn đã đóng dấu xong, vừa không nỡ mà nói: “Tạm biệt nhé Thiên Linh.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô cứng đờ liếc nhìn tờ đơn xin nghỉ việc, vừa liếc nhìn Cố Tầm, vật lộn trước khi chết hỏi: “Cậu đến đây làm việc à?”
Cố Tầm uể oải xoa cổ, nhìn chằm chằm vào máy tính của nhân sự đang làm thủ tục giúp anh, “Ừ” một tiếng coi như trả lời.
Sau đó, hình như anh nhận ra điều gì đó, cùng lúc quay đầu, ánh mắt từ từ liếc nhìn tờ đơn xin nghỉ việc trên tay cô.
Lúc đầu vừa nhìn, đơn từ chức và đơn nhậm chức hình như không có gì khác biệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy, anh hỏi: “Cậu đến nhận việc à?”
Nhạc Thiên Linh quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Mình đến để xin nghỉ việc.”
“À.”
À.
À???
Cổ Nhạc Thiên Linh cứng lại, chậm rì rì ngước mắt lên.
Chỉ một từ “À” thôi sao? Hình như Cố Tầm quả thật không có biểu cảm dư thừa nào vì việc cô thôi việc.
Đến cả lời khách sáo cũng không thèm nói, anh nhận lấy tờ đơn nhậm chức nhân sự đưa cho, tiếp tục quay đầu mà đi.
Khoảnh khắc chạm vai đi qua nhau đó, cô cảm thấy sự mát mẻ mà anh mang từ ngoài vào vẫn chưa tan biến, giống như cây kim mảnh quét qua má cô, gây ra sự châm chích nhẹ khó phát hiện.
“Hai đứa biết nhau à?”
Giọng nói của Trần Nhân đột nhiên kéo suy nghĩ của Nhạc Thiên Linh trở lại.
“Dạ?”
“Ừ, đúng.” Trần Nhân tự hỏi tự trả lời, “Suýt chút nữa quên mất, bọn em cùng một trường.”
Nói xong, cô ấy vẫy vẫy tay với Nhạc Thiên Linh, “Được rồi, bây giờ đã kết thúc quy trình rồi đó, em có thể về nhà rồi.”
Nhạc Thiên Linh không lập tức rời khỏi công ty.
Cô ngồi ở bàn làm việc chậm rãi thu dọn đồ đạc, lâu lâu dừng lại nhìn điện thoại ngây người.
Không còn sự quấy rối của những nhóm chat công việc, điện thoại chỉ còn nhóm ký túc xá đang tám chuyện trên trời dưới đất, cô lại không quen lắm.
Một lúc sau, cô lạnh lùng xen vào một câu.
[Quẩy nếp nhỏ]: Mình hoàn thành quy trình xin nghỉ việc rồi.
[Ấn Tuyết]: Chúc mừng chúc mừng! Đêm nay ăn lẩu?
[Quẩy nếp nhỏ]: Nhưng mình hối hận rồi.
[Phương Thanh Thanh]: ?
[Ấn Tuyết]: ?
[Quẩy nếp nhỏ]: Bởi vì mình vừa mới phát hiện, Cố Tầm vào công ty mình làm.
[Ấn Tuyết]: ? ? ! !
[Phương Thanh Thanh]: … Linh, cái này là không có duyên phận, thật đấy, cậu đừng đấu tranh nữa.
Thật sự không có duyên phận sao?
Từ trước đến nay duyên phận là một vấn đề có nhiều cách nhìn nhận khác nhau, có người cho rằng nắm tay nhau một đời mới là duyên phận, mà có người cho rằng nhìn nhau một ánh mắt trong biển người tấp nập thôi cũng là một loại duyên phận.
Nhạc Thiên Linh thuộc về loại người phía sau.
Khi người khác nói về rung động lúc nào, khó có thể tìm được một thời gian rõ ràng.
Nhưng Nhạc Thiên Linh lại có thể nhớ được rõ ràng mùi hương hoa quế nhẹ trong gió vào giây phút gặp được Cố Tầm.
Đó là vào tháng chín năm ngoái, khai giảng năm ba đại học.
Nhạc Thiên Linh vốn ở học viện mỹ thuật cuối cùng cũng được chuyển từ khu trường học Tân Giang đến khu trường học chính.
Cây hoa quế bên cạnh sân bóng rổ nở ra từng khóm từng khóm hoa vàng rực, Nhạc Thiên Linh giấu trong mình sự tò mò với khuôn viên trường học mới, ở dưới gốc cây nhìn xung quanh.
Một quả bóng rổ đột nhiên hùng hổ bay về phía cô, hồn cô sắp lìa khỏi xác rồi.
Mà lúc này, một người con trai bước đến từ phía sau, thuận tiện giơ tay lên, khoan thai chặn quả bóng lại.
Tình tiết vô cùng cũ rích trong phim truyền hình.
Nhưng Nhạc Thiên Linh vừa xoay đầu, lần đầu nhìn thấy Cố Tầm—
Tất cả những hướng đi và ao ước với tình yêu mà cô ấp ủ trong hai mươi năm nay, trong khoảnh khắc này đã hiện ra cụ thể rõ ràng rồi.
Rất nhanh đến ngày hôm sau, mẹ Nhạc Thiên Linh đến Giang Thành công tác, đồng thời muốn ôn chuyện với một người bạn cũ, tiện thể dẫn Nhạc Thiên Linh đi cùng.
Cô ấy cũng sẽ dẫn theo con trai, nhưng Nhạc Thiên Linh không ngờ rằng con trai của cô ấy là Cố Tầm.
Cái này không thể dùng “Duyên phận” để hình dung rồi. Quả thật chính là đã định sẵn trong đời.
Dù sao Nhạc Thiên Linh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng không nghĩ đến, bữa cơm tối đó là một ngày cô nói chuyện với Cố Tầm nhiều nhất trong một năm nay.
Nói là nhiều nhất, thực ra cũng không quá bốn năm câu, còn là trong khi mẹ hai bên hỏi han thì nhân tiện trả lời.
Sau đó, Nhạc Thiên Linh cảm thấy Cố Tầm và cô như người lạ.
Trường học rộng như vậy, đôi lúc tình cờ gặp gỡ cũng chỉ là cái cúi đầu lễ phép, nhiều lần ngay cả câu hỏi thăm cũng dư thừa.
Nhưng mà bây giờ xem ra—
Cô từ chức trước, Cố Tầm đến nhận việc sau.
Vì vậy thật sự như lời Phương Thanh Thanh nói sao, cô và Cố Tầm thật sự không có duyên ư?
Không.
Nhạc Thiên Linh nghĩ, công ty nhiều như vậy, tại sao Cố Tầm lại cứ bước vào công ty này.
Rõ ràng là trong bóng tối, ngay cả ông trời cũng không mong muốn sau khi bọn họ tốt nghiệp xong thì ai đi đường nấy.
Vì vậy một cảm xúc dai dẳng lại giày vò vô tình cuốn cô đi, khiến cô sinh ra mong muốn ở lại mãnh liệt.
Một Cố Tầm, thì có thể che đậy đi tất cả các khuyết điểm của công ty này.
Chẳng qua là …
Vừa mới thôi việc thì hối hận, điều này có phần tự vả mặt mình, nói không chừng bà chủ còn cảm thấy cô làm việc quá hấp tấp, mọi đồng nghiệp thì lấy cô làm trò cười.
Nghĩ về điều này, Nhạc Thiên Linh rủ lông mày, ngồi ở bàn làm việc buồn rầu.
Vừa ngồi thì ngồi đến lúc tan ca.
Công ty game tăng ca là chuyện thường ngày, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng mà nhóm trưởng nói tối tụ tập ăn uống, mọi người đều đứng dậy chuẩn bị xuống tầng.
“Đi thôi Thiên Linh.” Nhóm trưởng vẫy tay với cô, “Chúng ta xuống tầng ăn cơm.”
Nhạc Thiên Linh đang nghĩ đến mở miệng từ chối, thì nghe đồng nghiệp bên cạnh nói: “Mấy người nghe nói chưa? Bộ phận thứ chín có một trưởng nhóm phát triển mới đến.”
Mí mắt Nhạc Thiên Linh giật giật, nhìn về phía cô ấy.
Một người đồng nghiệp khác cũng không quan tâm nhiều nói: “Đổi trưởng nhóm phát triển rồi? Mình thấy cũng là chuyện sớm muộn, việc này có gì ngạc nhiên đâu.”
“Nhưng mà trưởng nhóm phát triển mới đến là người tốt nghiệp khóa này đó! Nghe nói đẹp trai thôi rồi!”
“Thật hay giả vậy? Sinh viên tốt nghiệp khóa này? ? ?”
“Thật đấy.” Đột nhiên nhóm trưởng nói xen vào, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi, “Đúng lúc chị vừa đi tìm bên hành chính gặp được người thật rồi, rất đẹp trai, nghe nói là nam thần trường Đại học Nam Kinh đấy.”
“Đại học Nam Kinh?” Một đồng nghiệp nghe vậy, lập tức nhìn về phía Nhạc Thiên Linh, “Cùng trường với em hả? Bọn em có quen nhau không?”
Nhạc Thiên Linh gật đầu, “ Bọn em có quen.”
“Hả?” Nhóm trưởng đột nhiên quay đầu ngạc nhiên nhìn Nhạc Thiên Linh, “Nhưng nãy chị hỏi cậu ấy có quen em không, cậu ấy nói không quen mà.”
“…”
Góc nhỏ khu văn phòng đột nhiên im ắng.
Tất cả mọi người đều ngại ngùng lại tò mò nhìn Nhạc Thiên Linh.
Trái tim như bị người nhéo mạnh một cái, Nhạc Thiên Linh cảm thấy mỗi một luồng không khí cô hít vào cũng đủ khiến cô ngạt thở.
May mà sự tỉnh táo của cô vẫn chưa mất đi, nhanh chóng cười cười, nói: “Em là nói, em biết cái người này, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng …”
“Ồ, là vậy à.” Nhóm trưởng che miệng cười cười, “Chị nói sao lại trùng hợp như vậy chứ, đặc biệt đi hỏi cậu ấy quen em không, chị còn cho rằng em giới thiệu cậu ấy vào làm cơ.”
Nhạc Thiên Linh nói đều đều: “Lần sau chị muốn tìm hiểu cái gì hỏi trực tiếp em là được, nếu không—”
Cô mím môi, cười như không cười, “Em còn cho rằng nhóm trưởng có hứng thú với em trai bé hơn một giáp đấy.”
“…”
Nếu như lúc này mọi người không nhìn ra không khí căng thẳng giữa hai người, thì đều là kẻ ngốc.
Vì vậy lúc Nhạc Thiên Linh đề xuất muốn về nhà luôn, người khác cũng không cố tiếp tục giữ cô lại.
Mà bởi một câu “Cậu ấy nói không biết em mà” của nhóm trưởng, Nhạc Thiên Linh tức giận đến mức bỏ lỡ trạm trung chuyển, lãng phí gần nửa tiếng đồng hồ so với ngày thường mới về đến trường.
Lúc bước vào cổng trường, sắc trời đã tối, sân vận động bật đèn chạy ban đêm, bổ sung cho ánh hoàng hôn nơi phía chân trời.
Điện thoại kêu lên vài tiếng, trên Wechat, có người gửi tin nhắn cho cô.
[Nam thần]: Vào chơi, 3=1.
Nhạc Thiên Linh nhanh chóng trả lời câu “Không đến”.
Cô không vội về ký túc xá, chạy dọc vòng quanh sân vận động.
Đầu cúi xuống, quấn chặt chiếc khăn. Không mục tiêu, đôi mắt thẫn thờ, nhìn thấy vô cùng chán nản.
Nhạc Thiên Linh mới hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa có đủ năng lực tự mình điều chỉnh cảm xúc, cần có sự trợ giúp của đêm tối và gió lạnh mới có thể chống chọi lại nỗi chua xót tràn đầy này.
Cô vẫn biết con người Cố Tầm không nhiệt tình lắm, lạnh lùng, không thân thiện với mọi người.
Nhưng may mà cô là con gái bạn của mẹ anh.
Cùng ăn chung bữa cơm, còn nói với hai mẹ sau này ở trường sẽ chăm sóc lẫn nhau.
Cho dù vẫn chưa gọi là “bạn bè”, cũng không đến mức ngay cả “biết nhau” cũng chẳng phải chứ.
Hơn nữa —
Cô vẫn dành hết vào việc thích Cố Tầm.
Đang đau lòng, điện thoại lại rung không ngừng.
[Nam thần]: Người đâu?
[Nam thần]: ?
[Nam thần]: Cứ bắt mình khiêng kiệu đến trước cửa nhà cậu hả?
Trái tim tràn đầy chua xót của Nhạc Thiên Linh bị làm phiền chỉ còn một ít.
“Không có tôi các cậu không tự chơi được hả?!”
Cô nhấn nút nghe máy, đưa điện thoại lên miệng nói không có giọng điệu gì: “Tối nay ông chủ may mắn có Quẩy nhỏ chơi cùng, chiến thần vô địch KD 7.6, chỉ có thể làm theo lệnh, biết kéo nòng súng biết báo vị trí, sống để bảo vệ bạn chết để siêu độ bạn, ngoài việc giá cao không có khuyết điểm gì. Ông chủ trả tiền nổi không? Không trả nổi thì kết thúc cuộc gọi trước đi.”
Ý định của Nhạc Thiên Linh vốn là muốn bày tỏ bản thân không có nhu cầu chơi trò chơi.
Không lâu sau đó.
[Nam thần]: Bao nhiêu tiền?
Nhạc Thiên Linh liếc mắt nhìn điện thoại, tiện tay gửi một con số vô cùng ngang ngược.
[Quẩy nếp nhỏ]: 500 tệ một tiếng.
Gửi câu này xong, Nhạc Thiên Linh vứt điện thoại vào túi, đi tiệm trà sữa bên cạnh mua một cốc trà sữa nóng.
Trái tim đã lạnh, tay cũng không được để lạnh nữa.
Nhạc Thiên Linh trở về ký túc xá đã là việc của hai mươi phút sau rồi.
Lúc cô cởi áo khoác tiện tay lấy điện thoại ra, vô tình đưa mắt nhìn màn hình, mới phát hiện phía trên lại có vài tin nhắn mới.
Cô mở điện thoại ra ngó một cái, điện thoại suýt chút nữa không cầm chắc.
[Nam thần]: Dạo này cậu thiếu tiền à?
[Nam thần chuyển khoản cho bạn 5000 tệ.]
[Nam thần]: Mua tạm mười tiếng, lên chơi.
[Nam thần]: Người đâu rồi?
[Nam thần]: Cậu cầm tiền chạy trốn rồi à?