Đừng rung động với tôi

Chương 17


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 17:

Chương 17: Mình sợ cậu lạnh
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Không biết sự im lặng của đầu dây bên kia là thể hiện sự kinh ngạc hay là cạn lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói chung cậu ấy không nói chuyện mấy giây liền, Nhạc Thiên Linh lại cúp điện thoại.
 
Sau đó cậu ấy lại gọi điện qua, Nhạc Thiên Linh không nghe máy, chỉ gửi cho cậu ấy vài dòng tin nhắn.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Bận đây này, đừng làm phiền mình.
 
[Nam thần]: [Mỉm cười]
 
Sau đó cậu lại không có tiếng động nào.
 
Gió lạnh lại thổi thêm một lúc, Nhạc Thiên Linh vội vàng chạy về ký túc xá vào phút cuối của giờ giới nghiêm, Ấn Tuyết vừa tắm xong đi ra ngoài, ôm một đống quần áo, thấy cô đang nằm bò trên bàn thì đi đến vỗ vỗ vai cô.
 
“Lại tăng ca rồi à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Thiên Linh không nói chuyện chỉ lắc đầu.
 
Ở cùng ký túc xá mấy năm, Ấn Tuyết chỉ dựa vào động tác đã biết được cảm xúc của cô.
 
“Cậu sao vậy?”
 
Được một lúc Nhạc Thiên Linh mới ngẩng đầu lên, há miệng lại không nói lên lời.
 
Ấn Tuyết thấy vành mắt cô ửng đỏ, đột nhiên hoảng sợ, “Sao lại phải khóc vậy? Ai bắt nạt cậu vậy?”
 
“Không ai bắt nạt mình cả.”
 
Nhạc Thiên Linh hít sâu một hơi, muốn kiềm chế cảm xúc, không ngờ lời vừa nói ra, giọng nói lại khàn khàn, “Thì… thì là hôm nay mình biết được Cố Tầm có bạn gái.”
 
“Cái gì? !”
 
Ký túc xá rơi vào yên tĩnh đến cực độ.
 
Được một lúc, Ấn Tuyết mới chớp chớp mắt. “Có bạn gái? Ai nói vậy?”
 
Luôn có một vật nặng vô hình chèn ép trong lồng ngực Nhạc Thiên Linh, đó không hẳn là một kiểu đau buồn muốn khóc to một trận nhưng lại ép cô ngay cả sức lực để nói cũng trở nên ngắt quãng. 
 
Một thời gian không nghe thấy cô trả lời, Ấn Tuyết theo bản năng chỉ muốn an ủi cảm xúc của cô.
 
“Chắc nhầm lẫn rồi, sao có thể như vậy, trước nay chưa từng thấy mà.”
 
“Thật sự có bạn gái thì không thể nào mà chưa từng gặp một người nào trong trường được.”
 
“Có phải cậu nhìn nhầm rồi không, chắc là bạn bè hoặc là em gái thôi.”
 
“Mình thấy thánh Trap(*) cũng không phải không có khả năng.”
 
(*) Trong thế giới của Anime thì Trap được dùng rất nhiều và thuật ngữ này thường xuất hiện khi có một chàng trai luôn bị mọi người lầm tưởng là con gái mỗi khi nhìn thấy. Hầu hết họ đều có một vẻ ngoài dễ thương, xinh đẹp, được nhiều người vây quanh tán tỉnh nhưng thực chất chỉ là một “cái bẫy” mà thôi. Kết quả cuối cùng thì anh chàng này vẫn là con trai.
 
“…”
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu, xoa xoa mắt, giọng nói giống người bị cảm, “Mình tận tai nghe thấy cậu ấy nói vậy.”
 
“À…”
 
Ấn Tuyết nắm chặt quần áo trong tay, “Cậu ta, cậu ta nói gì?”
 
“Tết ở cùng bạn gái.”
 
“Là vậy à…”
 
Ấn Tuyết không nói nên lời, im lặng một lúc, cảm thấy sự việc đã đến nước này, đi con đường an ủi là không được, vậy chỉ đành nghĩ ra cách khác.
 
“Cũng phải, trước đây mình nói sao cậu ta không có bạn gái cho được, hóa ra là yêu xa.”
 
“Cậu nghĩ thoáng lên, chẳng có gì to tát cả, đàn ông trên thế giới đầy ra đấy, không được thì chúng ta đổi.”
 
“Ờ…” Bản thân Ấn Tuyết cũng không nói nổi nữa, vò vò đầu đổi chủ đề, “Cậu có muốn tắm nước nóng không, sẽ thoải mái hơn nhiều đó.”
 
Nhạc Thiên Linh nói được nhưng vẫn ngồi im trên bàn không động đậy.
 
Ấn Tuyết không biết an ủi người khác nhất, biết rằng lúc này mình có nói gì cũng không có ích gì cả, Nhạc Thiên Linh sẽ không có tâm trạng nói chuyện phiếm với cô.
 
Nhân dịp tuần thi cử, nhà trường đã sớm nghỉ học, ngay cả tối đêm cũng vô cùng yên tĩnh.
 
Ấn Tuyết khó mà chìm vào giấc ngủ, trong bầu không khí nặng nề lại không kìm được cơn buồn ngủ, trong mê man không biết đã trôi qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm mới yên tâm đi ngủ.

 

 
Khoảng thời gian này Nhạc Thiên Linh rõ ràng rất suy sụp, hàng ngày trở về ký túc xá thì vùi đầu vào làm thiết kế tốt nghiệp, mấy người Lạc Đà gọi cô chơi trò chơi cô cũng không có hứng thú, chỉ nói mình rất bận không rảnh.
 
Ngày cứ thế trôi qua từng ngày, mỗi ngày Nhạc Thiên Linh đều tìm việc để bản thân làm, nếu không thì mỗi khi cô rảnh rỗi thì sẽ suy nghĩ lung tung.
 
Hiện thực đã như vậy, Nhạc Thiên Linh không muốn tự làm phiền mình nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
 
Chẳng qua lúc đêm tối im phăng phắc, cô vẫn sẽ chìm vào tâm trạng bối rối.
 
Ấn Tuyết từng nói, không làm được người yêu, làm bạn bè cũng khá tốt.
 
Nhưng mà một người yêu từ cái nhìn đầu tiên, sao bằng lòng chỉ làm bạn bè chứ.
 
Đôi lúc cô vẫn nghĩ ngợi, cuối cùng là bản thân cô không đủ tốt, vì vậy khi gặp mặt lần thứ hai Cố Tầm đã không có hứng thú gì với cô, mới lãng phí bao nhiêu cơ hội chạm mặt nhau lại không có một chút tiến triển nào.
 
Cho đến khi người ta có bạn gái.
 
Thời gian này, chắc chỉ có đổi môi trường mới có thể thay đổi tâm trạng, vì vậy Nhạc Thiên Linh vô cùng mong chờ kỳ nghỉ.
 

 
Ngày về nhà, Nhạc Thiên Linh chỉ đóng gói đơn giản một số hành lý đi đến trạm tàu cao tốc.
 
Trên đường điện thoại của bố cô gọi đến hỏi lại thời gian đến nơi lần nữa, Nhạc Thiên Linh nghĩ không phải Đường Tín đến đón cô, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút.
 
Nhưng không ngờ cô vừa xuống tàu thì nhận được điện thoại của Đường Tín.
 
“Em đến rồi sao? Anh ở cửa số ba, hành lý của em có nặng không, có cần anh đến giúp em xách không?”
 
Sao lại là anh ta.
 
Nhạc Thiên Linh có hơi buồn phiền, nhăn mày nói: “Bố em đâu?”
 
“Chú Nhạc với mẹ anh đang đánh mạt chược đó, gọi anh đến đón em, em ra chưa?”
 
“Ờ, ra rồi.”
 
Đi ra khỏi trạm tàu cao tốc, để chống lại cái nắng chói chang, Nhạc Thiên Linh thấy cặp kính của Đường Tín đang phản quang dưới ánh sáng mặt trời nhưng vẫn không ngăn cản được nụ cười nhiệt tình của anh ta.
 
Nhạc Thiên Linh nặng nề thở dài một cái, đang muốn đi tiếp, Đường Tín đã đi lên giúp cô xách hành lý.
 
Công bằng mà nói, thực ra Đường Tín khá ưu tú.
 
Lớn lên lịch sự và nhẹ nhàng, học tập cũng khá tốt, tính tình cũng tốt, cũng không có thói xấu gì.
 
Chính là có hơi nhiệt tình quá.
 
“Không cần đâu, để em tự xách đi, cái này không nặng.”
 
“Không sao, trên đường chắc mệt mỏi rồi nhỉ? Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
 
Nhạc Thiên Linh không ngoan cố bằng anh ta, chỉ đành nghe theo mà ngồi lên ghế phụ.
 
“Năm nay phải tốt nghiệp rồi nhỉ? Em tính ở lại Giang Thành làm việc hay là về Thanh An đó?”
 
“Giang Thành.”
 
“Ồ, khá ổn đó, ở đó nhiều cơ hội, thực tập có thuận lợi không?”
 
“Tạm ổn.”
 

 
Cứ trò chuyện như vậy cả đoạn đường, Nhạc Thiên Linh đã bắt đầu hơi xấu hổ vì sự qua loa của mình, Đường Tín thì giống như hoàn toàn không biết gì cả.
 
Sau khi xuống xe, anh ta vẫn giúp Nhạc Thiên Linh xách hành lý, lúc đợi thang máy, anh ta nhìn số tầng đang nhảy bỗng nhiên thở dài một cái.
 
Nhạc Thiên Linh luôn cảm thấy anh ta có lời muốn nói thì càng giả vờ không nghe thấy, cúi gằm xuống đất.
 
Nhưng người ở tầng sáu không biết đang làm gì, thang máy thì dừng ở tầng đó mãi không đi xuống.
 
Cuối cùng Đường Tín vẫn mở miệng nói.
 
“Hồi trước đến Tết về nhà khá là vui vẻ, từ sau khi tốt nghiệp đã không như vậy nữa rồi, bố mẹ anh cứ giục anh tìm bạn gái.”
 
“…”
 
Da dầu Nhạc Thiên Linh căng ra.
 

Quả nhiên, cái gì nên đến thì sẽ đến.
 
Cô đơ mất cả buổi mới cười trừ một tiếng vẫn không nói câu nào.
 
Đường Tín lại hỏi: “Thiên Linh, bố mẹ em có giục em không?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Em còn bé, không vội.”
 
“Cũng phải.”
 
Đường Tín ngẩng đầu tự nói, “Vậy em có bạn trai chưa?”
 
“Em…”
 
Mặc dù Nhạc Thiên Linh đã được Lâm Tầm chuẩn bị cho cách đối đáp lại không ngờ tới Đường Tín hỏi trực tiếp như vậy, cô ngây người một lúc mới úp úp mở mở mà nói, “Em có bạn trai.”
 
“Hả? Em có bạn trai rồi hả?”
 
Trong mắt Đường Tín có một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng chuyển thành nụ cười dịu dàng, “Cũng đúng, em xinh như vậy mà, sao không có bạn trai cho được.”
 
Một khi nói dối kiểu này thì phải dùng vô số lời nói dối để che lại.
 
Vì vậy Nhạc Thiên Linh một người rất ít nói dối lúc này thật ra rất thấp thỏm. Hơn nữa vừa mới thất tình, còn phải ngụy tạo một người bạn trai, thật sự rất là đau lòng.
 
Cô liếm môi dưới, không biết nên nói gì.
 
“Cũng tốt nha.”
 
Đường Tín nhìn cô cười, “Tranh thủ vẫn chưa tốt nghiệp thì nên yêu đương cho tốt đi.”
 
“Ồ… Đúng vậy.”
 
Nhạc Thiên Linh âm thầm quan sát biểu cảm của Đường Tín, sao lại cảm thấy… hình như không giống tưởng tượng của cô nhỉ?
 
Đúng lúc thang máy cuối cùng cũng xuống lầu, hai người cùng nhau bước vào.
 
Đường Tín cúi đầu nhìn Nhạc Thiên Linh một cái lại hỏi: “Có thể hỏi em một vấn đề không?”
 
“Hả?” Nhạc Thiên Linh gật đầu, “Anh nói đi.”
 
“Chắc em… rất khó theo đuổi nhỉ.”
 
Đường Tín có hơi rụt rè cúi đầu cười, “Bạn trai em làm thế nào theo đuổi được em vậy?”
 
Cái này nghe, sao vẫn có một chút ý như kia nhỉ.
 
Nhạc Thiên Linh cúi đầu không nói, đang do dự thì Đường Tín hỏi: “Anh chỉ muốn học theo, anh theo đuổi một cô gái rất lâu rồi vẫn chưa theo đuổi được.”
 
“Hả?”
 
Nhạc Thiên Linh đột ngột ngẩng đầu, “Con gái anh theo đuổi?”
 
“Đúng vậy.”
 
Đường Tín ngại ngùng vò đầu, “Bọn anh là sinh viên của một thầy hướng dẫn. Cô ấy cũng giống em, rất xinh, cũng rất ưu tú chỉ là có hơi khó theo đuổi.”
 
Đm. 
 
Hóa ra thật sự là tự mình tưởng bở.
 
Nhạc Thiên Linh mở to mắt, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, bỗng chốc ngay cả nói chuyện cũng không biết nói thế nào.
 
May mà cô chưa tưởng bở trước mặt người ta, bây giờ vẫn còn đường cứu vãn.
 
“Cũng bình thường thôi… Em không khó theo đuổi đâu, chỉ ở bên nhau một cách tự nhiên thôi.”
 
“Vậy hả, thật là ngưỡng mộ.”
 
Trừ đứng trước mặt Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh vẫn chưa bao giờ ngượng ngùng như vậy, ngay cả lời cô cũng không biết phải nói ra sao, chỉ đứng đờ người ra.
 
May mà Đường Tín vẫn chưa phát hiện bầu không khí này, nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói: “Đại Kim bọn họ cũng trở về rồi, Vu Vu tối đến, anh phải đi đón cậu ta, có muốn đi ăn đêm không? Lâu rồi chưa gặp mặt đó.”
 
Mấy người anh ấy nói đều là người cùng tuổi trong tiểu khu, bình thường quan hệ cũng khá tốt.
 
Với lại Nhạc Thiên Linh nghĩ đến bình thường Đường Tín đối xử tốt với mình, mà cô thì lại suy diễn sau lưng người ta, cảm giác tội lỗi ngay lập tức tràn đầy, nhanh chóng đáp ứng.
 
“Được ạ, không vấn đề.”

 

 
Về đến nhà, Nhạc Thiên Linh liên tục nói lời cảm ơn Đường Tín, còn một mực nhét mấy trái hoa quả cho anh ấy để anh ấy mang về nhà.
 
Đợi lúc anh ấy vừa đi, Nhạc Thiên Linh lại gục đầu xuống giường ôm gối lăn đi lăn lại.
 
May mà cô không nghe lời Tiểu Mạch!
 
Cái này mà nói thẳng ra, vứt cho một câu “Em không thích anh, sau này làm phiền anh đừng có đối xử tốt với em như vậy”, thì cô có thể trực tiếp mua vé đứng trong đêm trốn về Giang Thành.
 
Sau khi trằn trọc trở mình mấy lần liền, Nhạc Thiên Linh ngồi nhổm dậy với mái tóc bù xù.
 
Đúng lúc mẹ Nhạc Thiên Linh trở về, vừa đẩy cửa ra thấy cô như vậy thì bị dọa một trận.
 
“Cái đứa con gái này, quần áo chưa thay mà đã ngồi lên giường, mau đi thay quần áo đi! Ngồi tàu cao tốc bẩn như thế!”
 
Bị mẹ gào lên một trận, Nhạc Thiên Linh không có tâm trí nghĩ việc khác, nhanh chóng đứng dậy đi thay đồ mặc ở nhà.
 
Mẹ cô thì đứng bên cạnh nhìn cô, “Sao mẹ cảm thấy con gầy đi thế? Không ăn ngon hả?”
 
Nhạc Thiên Linh cúi đầu nhìn cái eo mình một cái, quần quả thật có hơi rộng.
 
“Ây, vẫn ổn, con chỉ hơi mệt thôi.”
 
Cô không dám nói với mẹ là vì cô thất tình, mấy ngày liền không có cảm giác thèm ăn.
 
May mà đã về nhà, lúc nào cũng không tập trung, cô không suy nghĩ chuyện Cố Tầm có người yêu nữa, thời gian trôi nhanh hơn nhiều.
 
Được một lúc, bố Nhạc Thiên Linh cũng đánh xong mạt chược rồi về nhà.
 
Một nhà ba người cùng nhau ăn cơm tối, ở phòng khách xem TV một lúc mẹ lại giục cô đi tắm.
 
“Không vội, lát nữa con phải đi ra ngoài.”
 
Nhạc Thiên Linh nói, “Đường Tín gọi con đi ăn khuya, bọn Đại Kim cũng về rồi.”
 
Vừa nói xong, điện thoại trong túi rung liên tục, Nhạc Thiên Linh cho rằng Đường Tín đang gọi cô, không ngờ lại là Lạc Đà và Tiểu Mạch đang kêu gào chơi trò chơi.
 
[Tiểu Mạch]: Mẹ em suốt ngày bảo em quét dọn vệ sinh, phiền chết đi được, tí nữa có chơi trò chơi không vậy?
 
[Lạc Đà]: Anh có thể nhé, em hỏi thử Lâm Tầm xem.
 
[Tiểu Mạch]: @Nam thần @Quẩy nếp nhỏ
 
[Tiểu Mạch]: Lâu lắm rồi không chơi bốn, sự nghiệp Esport của mấy người đã thả lỏng rồi!
 
Kể từ ngày hôm đó, đúng là đã lâu Nhạc Thiên Linh không có chơi game, chỉ có đôi lúc nói vài câu với họ.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Mấy cậu thật là chơi cùi còn nghiện chơi.
 
[Tiểu Mạch]: …
 
[Tiểu Mạch]: Sao lại đột nhiên mắng người vậy?
 
[Lạc Đà]: Đã lâu em không lên chơi rồi, đã nghỉ lễ chưa?
 
[Lạc Đà]: Tối lên chơi nhóm bốn người ngọt ngào đi.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Hôm nay không được, tí nữa phải ra ngoài ăn khuya.
 
Lúc này, cái người chưa nói lời nào đột nhiên lên tiếng.
 
[Nam thần]: Cùng ai?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Là cái người lần trước nhắc đến với mấy cậu đó.
 
[Nam thần]: ?
 
Nhắc đến việc này, Nhạc Thiên Linh vẫn không nhịn được mà muốn bóc phốt, xoay người quay lưng về phía bố mẹ rồi bắt đầu gõ chữ.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Mấy anh không biết em ngại như nào đâu, hôm nay em đã lôi Bạn Trai Đại Pháp ra để ám chỉ. Kết quả anh ấy nói anh ấy có cô gái mình thích!
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Rất kịch tính đó! May mà em không nói thẳng!
 
[Tiểu Mạch]: Đù! Tôi nói mà! Người ta chưa tỏ tình, sao chắc chắn được người ta thích cậu.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Xấu hổ.gif
 
[Lạc Đà]: Ha ha ha ha, là hiểu nhầm thì tốt, tránh việc về sau không dễ gặp mặt.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Aiz, thực ra người ta làm người tốt, đều trách em nghĩ lung tung.
 
[Nam thần]: Sao cậu biết cô gái mà anh ta nói thích không phải là cậu?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
 
[Nam thần]: Tối mò rồi còn hẹn ra ngoài, có thể là thứ tốt đẹp gì hả?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Đi ăn khuya thôi mà.
 
[Nam thần]: Vậy hả.
 

[Nam thần]: Cậu mặc nhiều một chút.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
 
[Nam thần]: Mình sợ cậu lạnh.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu đừng nói như vậy…
 
[Nam thần]: Cái này gọi là đàn ông hiểu đàn ông nhất.
 
Nhạc Thiên Linh không nói chuyện phiếm với cậu ấy nữa.
 
Nhưng không biết vì sao, cô thấy Lâm Tầm chắc chắn như vậy, có lẽ cũng có lý.
 
Nếu như Đường Tín thật sự đang theo đuổi một cô gái nào đó, còn đối xử tốt với cô như vậy thì thật là có hơi cặn bã.
 
Nhưng Đường Tín nhìn không giống đồ con trai cặn bã mà.
 
Một buổi tối đang yên đang lành, lối tư duy của Nhạc Thiên Linh đã bị Lâm Tầm làm lệch lạc thành công, đến nỗi khi Đường Tín gọi cô ra ngoài thì đầu cô vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Lâm Tầm.
 
Lần này là Đại Kim lái xe, một nhóm năm người bọn họ, Nhạc Thiên Linh ngồi giữa ở hàng ghế sau, Đường Tín và một cô gái khác ngồi hai bên người cô.
 
Không có nhiều người ở Thanh An vào buổi đêm, trên đường yên tĩnh mà không gian trong xe nhỏ, ba người chen chúc nhau, nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.
 
Thấy ánh mắt của Đường Tín hình như luôn nhìn vào người cô, trong lòng Nhạc Thiên Linh càng ngày càng cảm thấy…
 
Đợi đã, đừng nghĩ nữa!
 
Đường Tín tốt với cô như vậy, cô lại luôn nghĩ người ta có ý đồ xấu với cô sau lưng người ta, cái này mới thật sự là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
 
Nhạc Thiên Linh xoa gáy, bắt ép bản thân phải vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó.
 
Lúc này, Lâm Tầm đột nhiên gọi cuộc gọi thoại cho cô.
 
Nhạc Thiên Linh nghe máy, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
 
Giọng nói của Lâm Tầm cũng rất nhẹ nhàng: “Cậu ra ngoài chưa?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Ừ.”
 
Lâm Tầm: “Ở cùng người đàn ông ý hả?”
 
Sợ Đường Tín nghe thấy, Nhạc Thiên Linh có tật giật mình mà nhìn anh ấy một cái, thấy anh ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới yên tâm.
 
“Sao thế?”
 
Lâm Tầm: “Ngồi gần không?”
 
“Cũng gần.” Nhạc Thiên Linh nhăn mày, hơi dịch người về một phía, nhỏ giọng hỏi, “Rốt cuộc cậu có việc gì?”
 
Đột nhiên, giọng nói của Lâm Tầm trong loa to hơn.
 
“Em đi ra ngoài cùng ai đấy?”
 
“?”
 
“Trai hay gái?”
 
“?”
 
“Đi làm gì?”
 
“?”
 
“Lúc nào về nhà?”
 
“?”
 
Nghe đến đây, Nhạc Thiên Linh đã ngu người rồi, không cả chớp mắt.
 
Sau đó, một kích cuối cùng cũng đến.
 
“Quay về còn yêu anh không?”
 
“……………”
 
Khoang xe vốn dĩ đã yên tĩnh bỗng nhiên trở nên càng yên tĩnh.
 
Mà cái câu “Quay về còn yêu anh không” của Lâm Tầm giống như đang vang vọng khắp xe.
 
Nhạc Thiên Linh ngây người như phỗng, cảm nhận được mấy ánh mắt kỳ lạ đang nhìn vào sườn mặt cô.
 
Cô từ từ quay đầu, quả nhiên nhìn thấy cô gái bên cạnh đang nhìn mình một cách thâm thúy.
 
Quay về hướng khác, Đường Tín cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
 
Nhạc Thiên Linh chớp mắt vài cái khô khốc, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng lại cứng ngắc.
 
“Cái người trong nhà đó… quản có hơi nghiêm khắc.”
 
Nghe thấy trong loa “Ừ” một tiếng thì cúp máy.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.