Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 16:
Chương 16: Ở cùng bạn gái
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Nhạc Thiên Linh cảm thấy Cố Tầm khá siêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một câu nói đã chuyển tất cả sự xấu hổ sang cho người khác, chỉ lo thân mình.
Nếu như cô không phải là người trong cuộc.
Lúc này cách đối phó với sự xấu hổ có hiệu quả nhất là chạy trốn.
Người con trai đó rõ ràng vẫn chưa làm rõ tình huống hiện tại, chỉ biết bản thân có lẽ gây ra một sự hiểu nhầm lớn, ngượng ngùng gãi đầu một cái rồi bỏ đi.
Kẻ đầu sỏ vừa đi thì để Nhạc Thiên Linh lại giải quyết hậu quả.
Nhưng ngoài việc nở nụ cười mạnh mẽ thì cô không nghĩ ra cách nào khác.
“Hóa ra thẻ sinh viên của cậu không rơi, vậy thì quá tốt rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Thiên Linh bình tĩnh mà lùi lại một bước, mặt cười lòng không cười, “Vậy… chúc mừng năm mới.”
Nói xong cô điềm tĩnh quay người.
Cho đến khi rẽ vào một góc, sau khi chắc chắn bóng lưng của mình không trong tầm nhìn của Cố Tầm nữa mới chạy chậm cả đoạn đường.
Trở về nhà hàng cô thở gấp, rũ lông mày giống như vừa trải qua một trận cướp sinh tử.
Không cần mở miệng, Ấn Tuyết đã biết sự việc chắc chắn không phát triển theo những gì mà cô ấy dự đoán.
Nhưng sao đến nỗi có cái biểu cảm này vậy?
“Thế này là sao? Không xin được Wechat hả?”
“Đừng nhắc nữa!”
Nhạc Thiên Linh che mặt, không chịu trả lời vấn đề của Ấn Tuyết.
Luôn ở bên nhau mấy năm rồi, đáng ra cô phải biết Ấn Tuyết cái người độc toàn thân này cực kỳ không đáng tin cậy về mặt này từ sớm.
Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ không xin được Wechat còn mất hết cả mặt mũi.
Được một lúc, Nhạc Thiên Linh điều chỉnh cảm xúc xong, ngẩng đầu lên tiếp tục ăn cơm nhưng không nói với Ấn Tuyết đã xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến khi hai người trở về ký túc xá cô mới có can đảm để kể lại đầu đuôi với Ấn Tuyết những gì vừa xảy ra.
Nhưng Ấn Tuyết cái người quân sư quạt mo này không chỉ không tự mình nghĩ lại, không có một chút đồng cảm nào, cười đến mức dì quản lý ký túc xá đi tuần tra đến hỏi có phải bọn cô vi phạm quy định dùng ấm đun nước không.
–
Tết Nguyên Đán đã kết thúc không mấy vui vẻ như vậy đó.
Kết thúc kỳ nghỉ lễ ngắn ngủi, sáng ngày mùng bốn, Nhạc Thiên Linh đi làm như bình thường.
Vì đi đến cổng trường rồi mới nhớ ra quên mang điện thoại, Nhạc Thiên Linh quay lại lấy điện thoại, làm trễ mất hơn 20 phút, vì vậy lúc cô đến công ty đã muộn hơn so với bình thường một chút.
Mấy người ở nhóm nhỏ hầu như đều đến rồi, thấy không có gì khác biệt với mọi khi, đợi khi Nhạc Thiên Linh ngồi xuống rồi thì mới phát hiện có gì đó sai sai.
Cô quan sát đồng nghiệp xung quanh một lượt, mọi người đều không nói chuyện, nhưng luôn cảm thấy có ánh mắt không rõ ràng đang nhìn lên người cô.
Vì vậy Nhạc Thiên Linh mở máy tính lên, đăng nhập Wechat, tìm ra khung trò chuyện của Hoàng Tiệp.
[Quẩy nếp nhỏ]: Đã xảy ra chuyện gì hả?
Hoàng Tiệp ngồi đối diện ngó Nhạc Thiên Linh một cái, nhịn cười gõ chữ.
[Hoàng Tiệp]: Lại không à, em không phát hiện thiếu mất một người sao?
Nhạc Thiên Linh liếc nhìn xung quanh lần nữa đột nhiên mở to mắt.
[Quẩy nếp nhỏ]: Chẳng lẽ Doãn Cầm bị đuổi việc rồi hả? ? ?
[Hoàng Tiệp]: Không đến nỗi như vậy đâu, chính là cái việc tuần trước của chị ta trong thang máy đã bị phát tán rồi, chị ta chắc cũng chẳng biết mình bị mọi người nhìn vào vì vậy đến bây giờ vẫn chưa đến.
[Hoàng Tiệp]: Nếu không phải bây giờ tình hình trong ngành không tốt, chị đoán chừng chị ta muốn nghỉ việc luôn.
[Hoàng Tiệp]: Dù sao đổi lại là chị thì chị không ở lại nổi đâu.
Tin nhắn của Hoàng Tiệp vừa nhảy ra, Nhạc Thiên Linh lại nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cô.
Vừa quay đầu lại, Doãn Cầm thật sự đến muộn.
Trông chị ta vẫn như mọi khi nhưng nhìn kỹ khuôn mặt quả thật có hơi hốc hác.
Xem ra kỳ nghỉ Tết Dương Lịch này không thoải mái cho lắm.
Chẳng qua thứ Doãn Cầm am hiểu nhất chính là giả vờ không có việc gì xảy ra, chị ta đặt túi xuống, vẫn cười tươi chào hỏi mọi người, chỉ có bỏ qua Nhạc Thiên Linh mà thôi.
Nhạc Thiên Linh thì chẳng để ý cái này, không tiếp xúc với Doãn Cầm, cô mong còn chẳng được.
Có điều nghĩ đến việc về sau cộng tác với một người có chút mâu thuẫn với mình vẫn có hơi khó chịu.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô hy vọng bản thân làm một người vô hình, không bị cuốn vào trong mấy cái sóng gió không giải thích được, để cuộc sống của cô thoải mái hơn.
Nhưng ông trời dường như lại không theo mong muốn của cô.
Cuộc họp lúc 11 giờ, trưởng nhóm mỹ thuật thì chẳng có gì khác biệt, tất cả như bình thường, chỉ có lúc phân chia nhiệm vụ thì rõ ràng gạt Doãn Cầm ra ngoài lề.
Làm một người nhóm trưởng trên danh nghĩa lại đi vẽ bối cảnh đầu thừa đuôi thẹo, cho dù Doãn Cầm có thể giả vờ thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng có vài thứ không thể giấu nổi rồi.
Những người đang ngồi đều biết rõ, hành vi của trưởng nhóm mỹ thuật ít nhiều cũng là ý của bà chủ.
Như vậy Doãn Cầm không thể trách bà chủ, không thể trách trưởng nhóm mỹ thuật, chỉ có thể âm thầm bực bội mà nhìn Nhạc Thiên Linh một cái.
Đúng lúc Nhạc Thiên Linh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt này, Doãn Cầm lại có hơi hoảng loạn mà di chuyển ánh mắt.
Nhạc Thiên Linh thầm thở dài một tiếng, trong lòng biết chắc là đã kết thù rồi.
Thực ra Nhạc Thiên Linh vẫn không biết tại sao Doãn Cầm không thích cô, nhớ lại khoảng thời gian thực tập, cô không thấy mình làm sai cái gì.
Mặc dù bình thường cô không nhiệt tình lắm, sau khi tan làm thì hơi thích lười nhác, nhưng trước giờ chưa từng làm chậm trễ công việc thuộc trách nhiệm của cô, cũng chưa bao giờ gây phiền phức cho người khác.
Suy đi nghĩ lại, chắc chỉ có thể là vì―― cô quá đẹp rồi.
–
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, lần lượt đi lấy đồ ăn ship về.
Trong thang máy, Hoàng Tiệp lướt phần mềm bán vé, hỏi: “Sắp nghỉ lễ rồi, em mua vé chưa?”
“Không vội, em ngồi tàu cao tốc là được.”
Nói đến cái này, Nhạc Thiên Linh đột nhiên lôi điện thoại ra, muốn nói chuyện về nhà một tiếng với mẹ.
Vừa mở Wechat thì thấy một tin nhắn chưa đọc.
[Đường Tín]: Thiên Linh, bao giờ em về nhà?
Nhạc Thiên Linh gãi gãi đầu, miễn cưỡng gõ vài từ.
[Quẩy nếp nhỏ]: Vẫn chưa xác định.
[Đường Tín]: Vậy xác định rồi thì nói với anh một tiếng, anh đến trạm tàu cao tốc đón em.
[Quẩy nếp nhỏ]: Không cần phiền vậy đâu, bố em sẽ đến đón em.
[Đường Tín]: Không sao, không phiền, dù sao thì anh nghỉ lễ sớm, ở nhà cũng không có việc gì làm.
Lời đã nói đến mức như vậy rồi, Nhạc Thiên Linh không biết phải từ chối như nào nữa.
Cái người Đường Tín này là hàng xóm hai năm trước chuyển đến lầu trên nhà cô, quan hệ hai nhà khá tốt, bố mẹ của nhau thường hẹn cùng đi chơi.
Còn về bản thân Đường Tín, Nhạc Thiên Linh không có ý kiến gì về anh ta, chỉ là cảm thấy… Anh ta thích mình.
Anh ta lớn hơn Nhạc Thiên Linh một tuổi, học nghiên cứu sinh ở một thành phố khác, vì vậy bình thường chỉ có thể tìm Nhạc Thiên Linh nói chuyện trên Wechat.
Nhạc Thiên Linh đối phó một chút chuyện này không vấn đề gì, nhưng mỗi dịp nghỉ hè nghỉ đông, anh ta luôn vô cùng nhiệt tình, luôn tìm cơ hội hẹn Nhạc Thiên Linh ra ngoài chơi.
Hai nhà thường xuyên gặp mặt, bố mẹ lại chung sống với nhau rất tốt, Nhạc Thiên Linh không thể lần nào cũng từ chối.
Hơn nữa anh ta chưa bao giờ tỏ rõ ý định của anh ta, Nhạc Thiên Linh không thể đập tan chính xác, chỉ có thể giả đò với anh ta.
Ám chỉ cô cũng làm mấy lần rồi nhưng Đường Tín như kiểu nghe không hiểu vậy.
Thời gian lâu rồi thật sự có hơi mệt.
Cầm đồ ăn ship về trở lại vị trí làm việc, Nhạc Thiên Linh không có tâm trạng ăn cơm, nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện của Đường Tín, đắn đo hết lần này đến lần khác về việc dùng từ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra lý do từ chối hoàn mỹ.
Người ta là hàng xóm, có lòng tốt đến đón bạn, cũng không thể bỏ mặc phần tình cảm này được?
Nhưng cái loại ưu ái nho nhỏ này chấp nhận nhiều lần, về sau anh ta thật sự tỏ tình, Nhạc Thiên Linh sẽ không có tự tin từ chối.
Nhạc Thiên Linh thở dài liên tục, muốn tìm người nói về vấn đề này.
Lướt khung trò chuyện xuống thì nhìn thấy nhóm trò chơi.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất, nói không chừng bọn họ có cách gì tốt.
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một lúc thì bắt đầu gõ chữ.
[Quẩy nếp nhỏ]: Hỏi mấy cậu việc này.
[Lạc Đà]: Em nói đi, đúng lúc anh đang đợi đồ ăn ship về.
[Quẩy nếp nhỏ]: Chính là, tình huống người con trai chưa tỏ tình, làm sao để người ta xóa bỏ suy nghĩ không nên có với em?
[Lạc Đà]: ?
[Tiểu Mạch]: ?
[Nam thần]: ?
[Tiểu Mạch]: Còn chưa tỏ tình, sao cậu chắc người ta thích cậu?
[Quẩy nếp nhỏ]: Tôi chắc chắn luôn!
[Tiểu Mạch]: Vậy ngộ nhỡ là hiểu nhầm thì sao?
[Quẩy nếp nhỏ]: Sao lại hiểu nhầm được.
[Quẩy nếp nhỏ]: Anh ta thường xuyên tìm tôi nói chuyện, hỏi han ân cần còn chịu khó hơn cả bố tôi.
Mỗi lần nghỉ lễ về nhà anh ta luôn hẹn tôi ra ngoài chơi, ăn cái gì ngon cũng mang về cho tôi, ồ, đúng rồi, mỗi năm đến Tết thì luôn tặng tôi quà.
[Lạc Đà]: Được rồi, vậy chắc chắn cậu ta thích em rồi.
[Lạc Đà]: Ám chỉ thì hiểu rồi nhỉ, ví dụ hẹn em đi chơi, em từ chối mấy lần vào.
[Quẩy nếp nhỏ]: Đều là hàng xóm với nhau, quan hệ với bố mẹ em khá tốt, không dễ từ chối liên tục, sau này vẫn còn phải chung sống với nhau.
[Tiểu Mạch]: Vậy cậu nói thẳng ra vậy, tôi thấy rất nhiều người con trai không hiểu ám chỉ đâu.
[Quẩy nếp nhỏ]: Vậy nói thẳng thế nào á, ngượng lắm, thường xuyên gặp mặt đó.
[Tiểu Mạch]: Ờ…
[Tiểu Mạch]: Vò đầu.jpg
[Lạc Đà]: Cái này khó xử lý rồi.
Xem ra nhóm mấy người con trai này không có cách nào.
Vậy chỉ có thể đến lúc đó rồi nói.
Nhạc Thiên Linh lại thở dài một cái, mở đồ ăn ship về ra, chuẩn bị ăn cơm.
Lúc này, trong nhóm lại nhảy ra một tin nhắn.
[Nam thần]: Cái này dễ ợt.
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
[Nam thần]: Lần sau anh ta có hẹn cậu ra ngoài chơi cậu cứ nói cậu muốn ở cùng bạn trai.
[Nam thần]: Như vậy anh ta còn không thể hiểu chắc?
[Quẩy nếp nhỏ]: Nhưng mà mình lên đâu tìm một người bạn trai đặt trước mặt anh ta hả?
[Nam thần]: Yêu xa không được hả?
[Nam thần]: Chơi trò chơi cùng bạn trai không được hả?
[Quẩy nếp nhỏ]: Hình như cũng có lý.
[Quẩy nếp nhỏ]: Vậy ngộ nhỡ anh ta không tin thì sao?
[Nam thần]: Nếu mà không tin.
[Nam thần]: Mình có thể gắng gượng mà đóng vai bạn trai cậu, gọi điện thoại cho anh ta.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cũng siêu đấy!
[Lạc Đà]: [Mỉm cười]
[Tiểu Mạch]: [Mỉm cười]
[Quẩy nếp nhỏ]: Sao thế, mấy anh thấy không ổn hả?
[Lạc Đà]: Không đâu, anh cảm thấy cực kỳ ổn luôn [Like]
[Lạc Đà]: Người nào đó siêu quá [Like]
[Tiểu Mạch]: Vậy thì quá ổn rồi, sao tôi không nghĩ ra cách hay như vậy nhỉ [Like]
[Tiểu Mạch]: Thật sự là một công đôi việc đó [Like]
[Nam thần]: Hai người có vấn đề gì hả?
[Lạc Đà]: Không có.
[Tiểu Mạch]: Không có, rất tốt.
[Quẩy nếp nhỏ]: Hi hi, vậy lần sau anh ta hẹn em ra ngoài chơi, em nói như vậy nha.
Được một lúc, Nhạc Thiên Linh lại nghĩ đến một vấn đề khác.
[Quẩy nếp nhỏ]: Vậy ngộ nhỡ bị bố mẹ em vạch trần thì sao?
[Nam thần]: Vạch trần không tốt à?
[Nam thần]: Như vậy rồi còn không hiểu cậu đang từ chối, là thằng đần hay gì?
[Quẩy nếp nhỏ]: [Like]
[Nam thần]: Còn vấn đề không?
[Quẩy nếp nhỏ]: Không còn nữa!
[Nam thần]: Tối lên chơi.
[Quẩy nếp nhỏ]: Ok con dê!
Giải quyết được việc này, tâm trạng Nhạc Thiên Linh đột nhiên dễ chịu hơn nhiều, vừa ăn vừa nghĩ sau này về nhà nếu Đường Tín mà hẹn cô ra ngoài đi chơi nữa thì cô lập tức quăng một người bạn trai ra.
Làm một mẻ, khỏe suốt đời.
–
Chớp mắt đã đến thời gian tan làm.
Gần đến Tết, trái tim của mọi người đã đổ dồn về kỳ nghỉ rồi, lúc rời khỏi công ty vài người đều đang nói đến Tết này sắp xếp như nào.
Nhạc Thiên Linh đứng ở cửa thang máy, trong đầu đang diễn tập làm sao để lừa Đường Tín mình đã có bạn trai.
Có thể tạm biệt một cái phiền phức lớn, cô còn vô cùng hưng phấn, nghĩ đến mất hồn, mãi đến khi cửa thang máy trước mặt mở ra cô mới đột nhiên tỉnh lại.
Vừa ngước mắt, còn thấy Cố Tầm đứng ở trong thang máy.
Hai mắt Nhạc Thiên Linh bỗng sáng lên. Nhưng một giây sau, nghĩ đến sự việc xảy ra mấy ngày trước, cái cảm giác xấu hổ đó đã ngay lập tức lấn át hết mọi cảm xúc, dẫn đến việc Nhạc Thiên Linh không dám nhìn thẳng Cố Tầm, lặng lẽ cúi đầu đi vào trong.
Xoay người quay lưng với Cố Tầm cô lại nghĩ đến cái màn thẻ sinh viên, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Thang máy chầm chậm đi xuống.
Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, cô nghe thấy một cô gái nói: “Cố Tầm, Tết em có sắp xếp gì không?”
Đàn ông hiểu rõ đàn ông, giống vậy, đàn bà cũng hiểu đàn bà.
Chỉ một câu này thôi, Nhạc Thiên Linh đã thấy được người nói chuyện ẩn giấu ý nghĩ gì.
Cô lập tức nín thở, nắm chặt tay, ép mình không được quay đầu lại nhìn.
Sau đó, giọng nói của Cố Tầm vang lên.
“Sao vậy?”
Giọng điệu của cô gái rất tự nhiên: “Có đi Vân Nam chơi không? Hiếm có kỳ nghỉ dài như vậy, bọn chị đang lập nhóm đó, thêm nhiều người chút thì vui hơn.”
“…”
Đáng ghét!
Nhạc Thiên Linh nghiến răng nhưng vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn trộm.
Sau khi nhanh chóng liếc cô gái đang nói chuyện một cái thì cô nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Không hay rồi.
Cô gái đó xinh quá.
Mà còn là người dựng mô hình 3D của bộ phận thứ chín, cái kiểu ngày ngày gặp nhau.
Vô số những dự cảm không tốt lóe lên trong lòng Nhạc Thiên Linh, cô hầu như nín thở, căng thẳng đợi đáp án của Cố Tầm.
Cùng lúc này, Cố Tầm rũ mắt, ánh mắt quét qua bóng lưng của Nhạc Thiên Linh.
Cô không động đậy, tai có hơi đỏ, vai cứng lại, ngón tay nắm chặt tay áo.
Có vẻ giống như rất căng thẳng
“…”
Cố Tầm thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không đi.”
Nghe thấy hai chữ này, Nhạc Thiên Linh thở phào một hơi.
Song hơi thở này vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, giọng nói của Cố Tầm lại truyền đến.
“Tết phải ở cùng bạn gái.”
“…”
Giữa những tia lửa, Nhạc Thiên Linh cảm thấy trước mắt toàn màu đen.
–
Cách nghỉ đông chưa đến hai tuần, trong trường đã bắt đầu chuẩn bị trang trí năm mới.
Trên cây hai bên đại lộ xanh treo đầy những đèn lồng đỏ, vành đai xanh cũng treo đèn kết hoa, về đêm xem chừng rất có không khí vui vẻ.
Nhạc Thiên Linh giống như một người bơ vơ đi quanh sân vận động hết vòng này qua vòng khác.
Người chạy ban đêm lần lượt rời đi, thấm thoát Nhạc Thiên Linh lại trở thành người duy nhất ở trên sân vận động.
Gió lạnh đang thổi tứ tung, thổi khiến má Nhạc Thiên Linh đau nhói.
Đầu óc của cô như bị một tảng đá lớn đè vào, rõ ràng ở bên ngoài nhưng hơi thở của cô như nghẹn lại.
Đôi mắt cay cay lại không khóc nổi, ngay cả một cái rơm rớm nước mắt cũng không có.
Suy cho cùng, thậm chí cô chẳng có tư cách để khóc.
Cô nên biết từ trước.
Người như Cố Tầm sao có thể không có bạn gái được chứ.
Từ trước tới nay người ta chưa từng nói mình độc thân, tất cả những hy vọng đều do cô tự tạo ra, vì vậy sự khó chịu lúc này cũng chỉ mình cô chịu đựng.
Nhưng Nhạc Thiên Linh vừa nghĩ tới bình thường lạnh lùng như vậy lại có thể ấm áp ngọt ngào với một cô gái khác, Nhạc Thiên Linh lại khó chịu đến mức nghẹn ngào vài lần.
Mối tình đầu của cô vừa mới le lói đã bị tiêu diệt rồi.
Mà người đó trước nay lại chưa biết tấm lòng của cô.
Đèn chạy đêm của sân vận động đã tắt, chỉ còn lại vài chiếc đèn đường xa xăm bố thí cho ánh sao mờ nhạt.
Nhạc Thiên Linh ngồi trên bậc thềm, định để gió lạnh thổi cho mình tỉnh táo lại.
Lúc này điện thoại lại rung lên.
Cô cho rằng Ấn Tuyết đang tìm cô thì nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Nhưng nó là điện thoại của Lâm Tầm gọi đến.
Nhạc Thiên Linh vốn không muốn nghe nhưng ngón tay cô lạnh đến mức hơi cứng lại, ấn được nút nghe máy chỉ đành đặt điện thoại lên tai.
“Mấy giờ rồi, vẫn chưa về đến nhà?”
Nhạc Thiên Linh không muốn nói chuyện, buồn rười rượi “Ừ” một tiếng.
“Còn sống thì tốt.”
Cậu ấy chậm rãi nói, “Cho cậu thời gian 10 phút chuẩn bị online.”
Bây giờ Nhạc Thiên Linh không có tâm trạng chơi trò chơi.
“Không chơi.”
Chắc là nghe ra cảm xúc của Nhạc Thiên Linh, giọng nói người đầu dây bên kia bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
“Sao vậy?”
Sao vậy?
Thất tình đó.
Với lại vừa nghe thấy cậu ấy nói chuyện, Nhạc Thiên Linh lại nghĩ đến biện pháp hồi chiều cậu ấy nghĩ ra.
Không ngờ, cô vẫn chưa dùng lên người Đường Tín thì cái nghiệp đã trả lại cho cô.
Thật là châm biếm.
Liên quan đến nó, Nhạc Thiên Linh không có tí cảm tình nào với Lâm Tầm.
Cô đá hòn đá nhỏ bên chân, lặng lẽ mở miệng.
“Cậu thật là xúi quẩy.”
“?”