Đừng rung động với tôi

Chương 12


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 12:

Chương 12: Sự thôi thúc muốn gặp cô.
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Mười một giờ mười lăm phút, cách giờ giới nghiêm của trường học còn mười lăm phút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ấn Tuyết đang định gọi điện cho Nhạc Thiên Linh thì nghe thấy tiếng khóa cửa hơi lạch cạch.
 
Vài giây sau, Nhạc Thiên Linh mang theo hơi lạnh bên ngoài chui vào phòng.
 
“Cậu lại có thể về rồi?” Ấn Tuyết ngồi trên giường thở dài, “Mình còn cho rằng tối nay cậu không trở về nữa cơ, thật là không có triển vọng gì cả.”
  
Vừa nãy ở dưới tầng Nhạc Thiên Linh đã phải cầu xin dì quản lý ký túc xá một lúc lâu, tốn quá nhiều lời lẽ, không có tinh thần gì mà đấu võ mồm với Ấn Tuyết.
 
Cô cởi áo khoác, uể oải “Ừ” một tiếng, lấy đồ để thay ra chuẩn bị đi tắm.
  
“Vậy hôm nay thế nào rồi?” Ấn Tuyết thò đầu ra ngoài, tò mò hỏi, “Lễ Giáng sinh nói thế nào?”
 
Lý do tại sao lúc xuống xe Nhạc Thiên Linh hỏi Cố Tầm như vậy là vì Ấn Tuyết đưa cho cô một biện pháp như này.
 
Không đề cập đến thì thôi mà vừa đề cập đến thì Nhạc Thiên Linh tức khắc quên mất việc mình muốn đi tắm rửa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu đoán xem cậu ấy nói gì? Cậu ấy nói lễ Giáng sinh là sinh nhật Chúa Giê-su cũng chẳng phải sinh nhật của cậu ấy! Cả đời này mình chưa từng thấy cạn lời như vậy.”
 
Nhạc Thiên Linh thở một hơi, tiếp tục nói: “Mọi người đã học đại học năm tư rồi, Na Tra cũng có thể chọn đồ vật đoán tương lai(*) rồi, tại sao cậu ấy lại không hiểu lãng mạn là như nào vậy nhỉ? !”
 
(*) Vào ngày thôi nôi theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé.  
 
Ấn Tuyết: “…”
 
Cả đời này tâm trạng của cô ấy chưa từng phức tạp như vậy.
 
Không biết có nên nói cho Nhạc Thiên Linh không, không phải người ta không hiểu gì là lãng mạn, chỉ là người ta không muốn hiểu lãng mạn là gì với cậu.
  
“Không sao…” Ấn Tuyết chậm rãi nằm lại, nhìn trần nhà, mặt không có biểu cảm mà nói, “Đàn ông thối chính là như vậy đó, cậu đừng hiểu bọn họ theo cách bình thường.”
  
Nhạc Thiên Linh không vui ngồi trước bàn học một lúc, sau khi tự điều chỉnh cảm xúc mới nhớ lại cuộc gọi thoại của Lâm Tầm trước đó không lâu.
 
Cô chậm chạp soạn tin nhắn gửi qua.

[Quẩy nếp nhỏ]: Vừa nãy tìm mình có việc gì?
 
Qua vài phút sau.

[Nam thần]: Mình có việc mới có thể tìm cậu hả?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Ầy

[Quẩy nếp nhỏ]: Lúc nãy mình có chút việc mà.
 
[Nam thần]: Ừ, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra cậu đi làm cái gì.
 
[Nam thần]: Không có gì, một mình mình cũng khá tốt đó.
  
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu đừng nói bừa, vừa nãy mình đi đường, có hơi gấp thôi.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Cũng không phải cố ý muốn cúp điện thoại của cậu.
  
Một lúc sau.
 
[Nam thần]: Được.
  
Thấy tin cậu ấy trả lời, Nhạc Thiên Linh thở phào một hơi theo bản năng.
 
Vừa hoàn hồn trong lòng chợt dâng lên cảm giác vi diệu.
 
Tại sao mình phải giải thích với cậu ta?
 
Tại sao lại phải dỗ cậu ta?
 
Nhưng bởi vì quá mệt, Nhạc Thiên Linh không rối rắm về vấn đề này nữa, nhanh chóng tắm rửa rồi ngủ một giấc.


 
Đêm Giáng sinh đó vừa đúng vào cuối tuần, trong trường vô cùng náo nhiệt.
 
Mấy người con trai trong lớp hẹn cô ra ngoài chơi nhưng cô không có tâm trạng gì, chỉ muốn ở ký túc xá làm bài thiết kế tốt nghiệp.
 
Ấn Tuyết thì lại đi chơi với bạn cấp ba của cậu ấy, một mình Nhạc Thiên Linh ở lại, ngẫu nhiên nghe thấy mấy cô gái phòng khác đi qua hết sức phấn khởi.
  
Thậm chí đôi lúc cô còn thấy Cố Tầm nói đúng, sinh nhật chúa Giê-su có liên quan gì tới người thường, không hiểu sao mấy người này vui vẻ như vậy.
 
Lễ Giáng sinh đã qua đi vô vị như vậy đó.
 
Do thái độ của Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh cũng không mong đợi có thể mời anh vào ngày đầu năm mới, vả lại sắp tới nghỉ đông, việc học và công việc đều dồn vào nhau, cô cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc khác.  
 
Dù sao cái hôm Giao Thừa cả công ty đều phải tăng ca.

 
Đến cả cuộc họp mọi ngày cũng dời đến sáu bảy giờ, mọi người đều mong chờ nghỉ lễ, mọi người đều không tập trung mò mẫm, hồn đã mất từ lâu.

Mấy lãnh đạo cũng không còn lòng dạ nào nói kỹ hơn, sau khi tổng kết đại khái công việc, đề cập đến thành quả của sự kiện Giáng sinh lần này.
 
Thành tích kinh doanh cụ thể đã từng họp rồi, trưởng nhóm chiến lược chỉ tiện đề cập đến một câu thôi.
 
Nhưng khi anh ta nói đến đây, vai của Doãn Cầm đột nhiên cứng lại, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm màn hình.
  
May mà trưởng nhóm chiến lược không nói cái gì, chủ đề lại chuyển qua cái khác.
  
Doãn Cầm thở phào một hơi lại sợ Nhạc Thiên Linh thừa cơ hội tấn công vì vậy khẽ liếc nhìn cô, thấy cô đang yên lặng nhìn màn hình máy tính không biết đang nghĩ cái gì.
 
Chị ta cuối cùng cũng yên tâm nhưng cái cảm giác giày vò nhẹ nhàng đó vẫn bám lấy chị ta khiến chị ta không cách nào thực sự bình tĩnh lại được.
  
Từ khi khai mạc sự kiện Giáng sinh đến nay ngay cả trang chính thức trên Weibo của trò chơi chị ta cũng không dám nhìn một lần.
 
Mỗi một bình luận của mấy người chơi đó đều giống như cây roi quất đi quất lại trên người chị ta, quất mạnh đến nỗi khiến người ăn không ngon ngủ không yên.
  
Vốn dĩ chị ta có thể không phải trải qua những thứ này.
 
Lúc đầu khi tiến vào dự án này, chị ta nhìn trúng trò chơi này không có gì để ôm ấp tình cảm cả, không có gì phải lao lực cả, vận khí mà tốt thì còn có thể kiếm một khoản kha khá. 
 
Bình thường đục nước béo cò, công việc có thể làm qua loa thì làm qua loa, tốn nhiều sức lực như vậy làm gì, để chị ta trải qua những ngày thoải mái được không hả?
 
Ai biết giữa chừng lại xuất hiện Nhạc Thiên Linh.
 
Sinh viên thực tập còn chưa tốt nghiệp chưa hiểu tình hình, sinh lực lại dồi dào, cô luôn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn mỗi lần tổ trưởng mỹ thuật giao cho, nhưng có một chút thiên bẩm vậy thôi, sản phẩm làm ra hầu như một lần là được duyệt. 
 
Bản thân cô muốn thể hiện thì thôi đi, nhưng trưởng nhóm mỹ thuật lại lấy riêng tác phẩm của cô so sánh với Doãn Cầm không ít lần, làm cho áp lực của Doãn Cầm tăng lên nhiều so với bình thường, làm sao có thể thích cô được chứ.
  
Ví dụ lúc này, mắt thấy cuộc họp sắp kết thúc, lúc rời khỏi phòng họp, Doãn Cầm lại nghe thấy trưởng nhóm chiến lược thì thầm với trưởng nhóm mỹ thuật, nói anh ta không biết dùng người, sắp xếp nhiệm vụ bừa suýt chút nữa làm hỏng việc.
 
Tổ trưởng mỹ thuật cũng oan ức, nói đây là Doãn Cầm chủ động xin đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này, làm ở dự án lâu như vậy rồi ai mà biết chị ta làm lố quá.
 
Nói là hai người nói thầm nhưng thực chất giọng cũng không coi là bé.

Doãn Cầm nhìn Nhạc Thiên Linh một cái, không biết cô nghe được bao nhiêu.


 
Thực ra Nhạc Thiên Linh không nghe thấy chữ nào cả.
 
Lúc nãy họp Ấn Tuyết luôn gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô tan làm lúc nào, hai người hẹn sẽ cùng đi trung tâm thành phố đón giao thừa.

Cuộc họp kết thúc, Nhạc Thiên Linh làm gì có tâm trạng nào mà nghe ngóng mấy người lãnh đạo thì thầm cái gì, gấp gáp quay về thu dọn đồ đạc nôn nóng đi chơi năm mới.
 
Hôm nay người tăng ca không nhiều, người trong thang máy quá đông, ba bốn người trong nhóm Nhạc Thiên Linh bước vào ranh giới vượt số ký ép vào nhau.
 
Cửa vừa khép lại, người trong tổ kế hoạch và kinh doanh bên cạnh đột nhiên hỏi Nhạc Thiên Linh: “Em còn vài tháng nữa là tốt nghiệp rồi, có ở lại công ty không?”
  
Nhạc Thiên Linh do dự một lúc rồi nói: “Em không chắc lắm.”
 
Việc thực tập này cũng không phải cô muốn ở thì nhất định có thể ở lại, ai biết được giữa chừng sẽ xuất hiện sự cố gì.
  
Người đó cho rằng Nhạc Thiên Linh đang lung lay thì nói: “Do dự gì nữa em, bà chủ thích em, sau này chắc chắn có cơ hội phát triển tốt, tốt hơn là đến một công ty khác làm lại từ đầu chứ.”
  
Doãn Cầm vốn dĩ khó chịu với Nhạc Thiên Linh, lúc này nghe thấy người khác còn đang khuyên Nhạc Thiên Linh sau khi tốt nghiệp thì ở lại, trong lòng chị ta khó chịu lại cười nói: “Em không biết tình hình cụ thể rồi, dù sao chị thấy Thiên Linh do dự là chắc chắn, dù gì thì nếu cấp trên không hài lòng với em ấy thì con đường sau này không dễ đi.”
  
Nhạc Thiên Linh chỉ bình tĩnh nhìn chị ta một cái, không tiếp chuyện.

“Hả?” Cái người bên kế hoạch và kinh doanh lúc trước có xin nghỉ ốm mấy ngày, không hề biết tin đồn trong công ty mấy ngày qua, “Không hài lòng cái gì vậy?”
 
Nhạc Thiên Linh không muốn người khác thảo luận việc của mình ở nơi công cộng, đang muốn nói cái gì đó, Hoàng Tiệp ở bên cạnh đột nhiên kéo kéo tay áo cô, ho vài tiếng.

Cô nghi ngờ quay đầu lại liếc thấy một góc thang máy vì thế im miệng không nói.
 
Nhưng mà mấy người bên cạnh không chú ý đến động tác của Hoàng Tiệp lại tiếp tục nói chủ đề này.
 
“Thì là lúc trước chẳng phải Thiên Linh nghỉ việc lại nói muốn trở lại, bà chủ vô cùng tức giận.” Một người đàn ông trong nhóm dự án nói được một nửa, không nhớ ra câu gốc, quay sang hỏi Doãn Cầm, “Lúc đó bà chủ nói cái gì ấy nhỉ?”
  
Cụ thể nói như nào nhỉ?
 
Doãn Cầm hơi ngắc ngứ một lúc.
 
Bởi vì hôm đó chị ta nghe thấy bà chủ nói câu “không ăn cỏ cũ” (*), 
 
(*) Trong câu ‘好马不吃回头草’ (Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ): chỉ người đã lập chí thì quyết tâm tiến tới, không vì khó khăn mà lùi bước
 
Vì vậy những lời đó chị ta gửi trên nhóm Wechat đều là chị ta tự thêm mắm dặm muối cố tình thêm bớt vào câu chuyện thôi.
 
Nhưng mà trí nhớ của chị ta cũng coi như là tốt, không đến mấy giây đã nhớ ra rồi, kể lại bản gốc những lời chị ta tự bịa đặt ra lần nữa.
 
Nhưng mà chị ta không chú ý lúc mình đang nói những lời này, bầu không khí trong thang máy đang lặng lẽ thay đổi, bầu không khí vốn ồn ào nhưng không biết sao lại yên lặng lại.
  
Đợi khi chị ta nói xong từ cuối cùng, cả thang máy đã hoàn toàn rơi vào sự im lặng kỳ quái.
 
Sự im lặng có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

 
Doãn Cầm vừa nhận ra có gì đó sai sai, quay đầu được một nửa thì nghe thấy một giọng nói khá là uy nghiêm từ trong đám người truyền ra.
  
“Tôi nói những lời này khi nào?”
 
Câu nói này như một tảng đá lớn, “cạch” một tiếng, đập vỡ sự im lặng trong thang máy.
 
Sắc mặt Doãn Cầm bỗng chốc thay đổi, cái cổ cứng đờ hơi quay đầu lại một chút thì nhìn thấy bà chủ đứng góc trong cùng của thang máy.
 
Dáng người bà chủ mấy cô không cao, trang điểm đơn giản khiêm tốn, đứng trong đám đông quả thật không gây chú ý.

Vì vậy Doãn Cầm có nằm mơ cũng không nghĩ tới bà chủ lại ở trong chuyến thang máy này.
 
Riêng những người khác ở trong thang máy lúc này đây đều như người câm điếc, không phát ra chút tiếng vang nào, khuếch đại sự xấu hổ và bất lực của chị ta lên mười lần.
  
Miệng chị ta hơi hé, trong đầu toàn hồ dán, hai má lúc xanh lúc đỏ.
 
Mãi không thốt ra được một từ thì thang máy lại dừng lại.
  
Cửa vừa mở, người đứng đằng trước chưa đi, bà chủ ở đằng sau cũng không động đậy.
 
Chị ấy chỉ khoác tay ngẩng đầu lên chỉ vào Doãn Cầm.
 
“Cô, đến văn phòng tôi một chuyến, chúng ta nói chuyện.”
  

  
Vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng, Hoàng Tiệp lại cười cong cả eo.
 
Không phải làm quá lên, chị ấy thật sự chống lên tay cầm của lối đi không có rào chắn, ôm bụng, cười đến mức khóe mắt còn trào ra vài giọt nước mắt, người không thể đứng thẳng lên.
 
“Đây là cảnh tượng hài kịch gì thế không biết, chị phục rồi, cả đời này chị chưa cười thành thế này bao giờ.” Chị ấy trực tiếp lau khóe mắt, cảm giác mặt cười đến đơ rồi lại nhéo hai gò má, “Em đợi chút, chị lại cười cái đã.”
  
Làm nhân vật chính của sự việc lần này, thực ra Nhạc Thiên Linh không muốn cười cho lắm, thậm chí còn có chút không nói lên lời.
 
Cô nhìn điện thoại một cái, Ấn Tuyết vẫn đang giục, vì vậy cô nói: “Em phải đi rồi, bạn học của em vẫn đang đợi em.”
  
Hoàng Tiệp cười mà vẫy vẫy tay với Nhạc Thiên Linh, Nhạc Thiên Linh lại quay người đi đến ga tàu điện ngầm.
  
Gió hôm nay vô cùng lớn, lá cây ngô đồng ở vành đai xanh bên đường đang rơi xào xạc, nếu không phải xung quanh treo đèn kết hoa, trang trí đỏ xanh thì không kìm lại được sự ảm đạm của mùa đông này.
 
Hôm nay Nhạc Thiên Linh quên quàng khăn, không chịu nổi cơn gió lạnh lùa vào cổ, vì vậy cô đội mũ của áo khoác lên.
 
Trên mũ có một vòng lông trắng tròn tròn dày dặn khiến mặt cô được bọc lại nhỏ bằng một nửa, thêm nữa cô có sẵn một đôi mắt to.
 
Trên điện thoại, Ấn Tuyết không ngừng gửi tin nhắn thúc giục cô, Nhạc Thiên Linh bèn chạy nhanh hơn, nhảy nhót xuống bậc thang.
 
Sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía xa Cố Tầm và một người đàn ông hơi mập đi về phía cô.
 
Nhạc Thiên Linh lập tức đứng ở chỗ cũ, do dự có cần đi lên chào hỏi hay không.

Vài giây khi cô do dự, Cố Tầm đã đi từ phía trước người cô ra đằng sau, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô.
 
Ngược lại người đàn ông hơi mập bên cạnh anh quay đầu nhìn Nhạc Thiên Linh vài cái.
  
Sau khi bước vài bước xen nhau, người đàn ông hơi mập nói chuyện.
 
“Đm, người đẹp nha.” Anh ấy chọc chọc vào ống tay áo Cố Tầm, cười nói, “Thảo nào nói Giang Thành sinh ra người đẹp, anh đây mới đến thì đã đụng phải một người.”
  
Cố Tầm lười không buồn quay đầu nhìn “người đẹp” trong miệng của anh ấy một cái.
 
“Quách Lạc.” Anh giơ tay vặn đầu Lạc Đà trở lại, lạnh lẽo nói, “Anh đừng quên anh kết hôn rồi.”
  
Lạc Đà nhàm chán mà “Xùy” một tiếng.
 
“Nhìn vài cái thôi mà, bây giờ chị dâu cậu ngày ngày ôm điện thoại ngắm trai đẹp, còn tiêu tiền bỏ phiếu cho người ta kìa.”
 
Cố Tầm không tiếp lời, sau khi đưa anh ấy về công ty lấy đồ đạc của mình thì đi đến bãi đậu xe dưới hầm.
 
Một tiếng trước Lạc Đà vừa đáp máy bay xuống Giang Thành, tự mình ngồi tàu điện ngầm đi tìm Cố Tầm. Dạo này anh bận việc, Nguyên Đán cũng không rảnh, cũng chỉ có thể cùng nhau ăn bữa cơm. 
  
Hai người cũng không cầu kỳ, không tính đi trung tâm thành phố chen chúc với biển người.
  
Nhà hàng này không chỉ được trang trí tinh tế, bầu không khí có phong cách, tốc độ dọn món lên cũng vô cùng nhanh.
 
Vừa gọi món không lâu, mấy món ăn nhẹ khai vị đã được bày lên.
  
Lạc Đà gắp vài món ăn, tán gẫu: “Năm nay Tết sớm, lúc nào cậu về nhà?”
 
“Không về.” Cố Tầm rót một cốc nước lạnh cho mình chẳng động đũa, “Trở về cũng cãi nhau với mẹ em, chẳng bằng để bà ấy ăn một cái Tết thư thái đi.”
 
Vốn dĩ Lạc Đà muốn nói với anh vài câu, trái tim ba mẹ trong thế giới này, làm gì có người nào không gặp nhau mà trải qua một năm thư thái chứ?
 

Nhưng nghĩ lại hoàn cảnh gia đình Cố Tầm, anh ấy cũng không tiện mà nói nhiều.
 
Dù cho năm nay anh ấy sắp 30 tuổi rồi, nếu mà hoán đổi vị trí cho Cố Tầm, anh ấy chắc cũng sẽ chọn lựa như vậy.
  
“Vậy cậu có đi thăm chú Lâm không?” Tiếng nói vừa thốt ra Lạc Đà lại gãi đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trên bàn, “Thôi vậy, cậu đừng đi thăm nữa, dạo này chú ấy sống khá tốt, vẫn là dáng vẻ như cũ.”
  
“Khá tốt” và “dáng vẻ như cũ” đặt chung trong một câu thì lộ ra sự mỉa mai không giải thích được, bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên lại nặng nề thêm một ít.
 
Lạc Đà không thích kiểu nặng nề này bèn đổi chủ đề, “Đúng rồi, cậu với Quẩy nhỏ sao rồi?”
  
Cố Tầm bỗng ngẩng đầu, dưới ánh đèn sáng rực, cảm xúc trong mắt anh đột nhiên thay đổi, con ngươi cũng sáng hơn lúc nãy một ít.
 
“Em với cô ấy có thể ra sao?”
  

  
Nhạc Thiên Linh vừa xuống tàu điện ngầm thì hối hận khi đi trung tâm thành phố với Ấn Tuyết.
 
Người trên phố đi bộ quá đông, trong cửa tiệm người người chen chúc nhau, chỉ nhìn một cái không thôi cũng thấy nhức đầu.
   
Cả hai im lặng một lúc lâu khi đối mặt với đám đông, quyết định tìm một nhà hàng ăn tối rồi về trường sớm.
 
Nhưng nhà hàng lúc này đều phải xếp hàng, trà sữa đã uống được một nửa, số thứ tự mới tiến lên trước bảy tám số.
 
Ấn Tuyết ở một bên xem phim, Nhạc Thiên Linh đợi đến phát chán, thậm chí muốn đánh vài ván trò chơi.
 
Đúng lúc cô vừa cầm điện thoại lên, nhóm trò chơi bốn người có một tin nhắn đến.
 
[Tiểu Mạch]: @Lạc Đà @Nam thần
 
[Tiểu Mạch]: Hai người đã gặp mặt nhau chưa? Ăn cái gì rồi?
 
Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm hai tin nhắn vài giây mới phản ứng lại, chắc là Lạc Đà và Lâm Tầm cùng nhau đón năm mới.

Mấy ngày trước hình như Lạc Đà có từng đề cập trong trò chơi, nhưng mà Nhạc Thiên Linh không để ý, lúc này mới nhớ lại.
 
Đã là như vậy, xem ra hôm nay không có cơ hội chơi PUBG rồi.
 
Cô đang định đặt điện thoại xuống, Lạc Đà đột nhiên gửi một bức ảnh trong nhóm.
  
Anh ấy chắc là trả lời vấn đề của Tiểu Mạch, ảnh chụp mấy món ăn trên bàn ăn.
 
Nhưng trong bức ảnh bố cục ngẫu nhiên này xuất hiện một bàn tay.
  
Hầu như trong tiềm thức, Nhạc Thiên Linh chắc chắn đó là tay của Lâm Tầm.
 
Khớp xương rõ ràng, cân đối mảnh khảnh, nhiều một chút thì thô ráp, ít đi một chút thì nhỏ nhắn, đẹp đến nỗi giống như tay mô hình 3D trong trò chơi.
  
Đều nói tay là bộ mặt thứ hai của con người, tay đẹp đến như vậy khiến mọi người tự hỏi chủ nhân của đôi tay này trông như thế nào.
 
Nhạc Thiên Linh cũng không ngoại lệ.

Trong trung tâm thương mại ồn ào, cô nhìn chằm chằm bức ảnh này, trong đầu không kìm chế được mà bắt đầu miêu tả dáng vẻ của Lâm Tầm.
 
Vài giây sau, cô đã đưa ra một kết luận.
  
Đm.
 
Nói không chừng là một nam thần thật.
  

  
Bên kia.
 
Chủ đề của Lạc Đà và Cố Tầm chưa kết thúc vì bị Tiểu Mạch gián đoạn.
 
Sau khi anh ấy gửi bức ảnh xong tiếp tục nói: “Cái gì mà cậu với em ấy thế nào? Tất nhiên là thế này thế nọ thế chai rồi.”
  
“…”
 
Cố Tầm khó khăn liếc nhìn Lạc Đà một cái, đẩy một đĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt anh ấy, “Ăn cơm, được không?”
  
“Anh tém tém lại đi.”
 
Lạc Đà không tiếp lời của Cố Tầm, thậm chí bỏ cả đũa xuống, cười hi hi nhìn anh, “Nói vậy, em có biết em ấy là người ở đâu không? Nghe khẩu âm chắc cũng là người miền Nam đó, nói không chừng còn khá gần.”
  
Cố Tầm cúi đầu ăn vài món, không trả lời câu nói của Lạc Đà.
 
Sau khi nhai kỹ nuốt xuống, anh mới ngẩng đầu nhìn Lạc Đà, từ tốn nói: “Người Giang Thành.”
  
“Giang Thành? Có phải là Giang Thành chỗ anh đang ở không?”
 
Lạc Đà ngây người một lúc, sau khi thấy ánh mắt khẳng định của Cố Tầm, đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh, “Vậy mà em không hẹn gặp em ấy?”
 
Cố Tầm hơi phiền một chút, không kiên nhẫn mà cau mày, giọng điệu bắt đầu có chút hung hăng: “Tại sao em phải hẹn gặp cô ấy?”
  
Nhưng Lạc Đà hoàn toàn không quan tâm cái cảm xúc nhỏ nhặt này của anh.
 
“Bởi vì em thích em ấy đó.”
  
“…”
 
Đôi đũa trong tay Cố Tầm không động đậy, một lúc sau anh nhìn chăm chú vào Lạc Đà, giọng điệu lại có chút không tập trung.

“Con mắt nào của anh thấy em thích cô ấy?”
 
Lạc Đà duỗi hai ngón tay đến trước mắt ra dấu vài cái.
 
“Hai con mắt của anh đều thấy đó.”
  
Cố Tầm lười không muốn nói chuyện tiếp với anh ấy, cầm cốc lên uống nước.

  
“Đừng có giả vờ với anh, hai người chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ anh có thể không hiểu em hả? Từ trước đến nay anh chưa thấy em để tâm đến cô gái nào như vậy, nếu không phải vì em ấy, em có thể suốt ngày ở đấy chơi trò chơi di động em ghét nhất không?” Lạc Đà cười híp mắt, “Thích còn không dám thừa nhận, em sợ hay gì.”
  
Nói xong, không đợi Cố Tầm trả lời, sắc mặt của anh ấy đột nhiên thay đổi, chìa tay ra đánh vào cằm mấy cái.
 
“Ồ đúng, người ta có người thích thầm rồi.”
  
Cố Tầm bỏ cốc xuống, nước lạnh trong miệng nuốt xuống bụng, yết hầu chuyển động vài cái. Anh liếc mắt nhìn bên cạnh, trong mắt không có tầm nhìn rõ ràng, lông mày cau lại, hiển nhiên có chút khó chịu.
 
“Thích thầm cái shit.”
  
Giọng điệu này…
 
Lạc Đà hoàn toàn cười to lên.
 
“Anh thấy em thế này khá giống với thích thầm đó.”
  
Cố Tầm mím khóe môi, không rõ có ý gì.
  
Cho dù Cố Tầm có thừa nhận hay không thì cũng không thay đổi được cách nhìn của Lạc Đà.
 
Hồi nhỏ, nhà họ Lâm luôn luôn cãi nhau xì xèo ngày này qua ngày khác, Cố Tầm đã luyện ra được khả năng thờ ơ từ nhỏ, dù cho bố mẹ cãi nhau dữ dội, đập nồi đập bát thì anh cũng có thể ở trong phòng bình thản ung dung chơi trò chơi.  
 
Có nhiều lúc bố mẹ không cãi nhau thì trong lời nói luôn ẩn giấu sự mỉa mai, anh một câu tôi một câu, châm biếm trong ngoài, người ngoài nghe thấy thì đều khó chịu huống hồ là Cố Tầm bị kẹp ở giữa.
 
Vì vậy thời gian anh ở nhà Lạc Đà và Tiểu Mạch còn dài hơn thời gian ở nhà mình, nếu như không có việc gì đặc biệt, hầu như anh toàn ở qua đêm nhà Tiểu Mạch.
 
Nói một cách tương đối, Lạc Đà cho rằng mình cũng coi như là người vô cùng hiểu Cố Tầm.
 
Anh chưa bao giờ kiên nhẫn với mọi người, cũng không thích tiếp xúc với người nói mấy câu hàm ý sâu xa cho dù là nam hay nữ.
 
Bạn cũng không nhiều lắm, từ nhỏ đến lớn quả thật luôn có con gái xuất hiện liên tục nhưng lại nhanh chóng rút lui như thủy triều.
  
Nhưng người con gái Quẩy nhỏ này có chút đặc biệt.
 
Suy nghĩ hình như rất đơn giản, lúc đánh nhau thì đều là người mạnh mẽ xông lên đầu tiên, đánh thắng rồi thì gật gù đắc chí, đánh thua rồi thì nói kháy muốn đánh thêm một trận, không lấy được MVP người xuất sắc nhất đội thì không muốn ngủ.
 
Quan trọng là, giọng nói còn vô cùng dễ nghe.
  
Vừa bắt đầu thì Lạc Đà chỉ thấy cô gái này có chút thú vị, anh ấy và Tiểu Mạch đều thích chơi game với cô, Cố Tầm có lẽ không quan tâm đến những thứ này.
 
Nhưng mà mấy ngày nay anh ấy suy nghĩ lại, phát hiện mình đã bỏ sót rất nhiều chi tiết.
 
Thật sự phải đếm từng chi tiết thì chắc là kể ra không hết.
  
“Đầu năm nay, yêu đương trên mạng quá bình thường.” Lạc Đà nghĩ nghĩ cười nói, “Anh nói hay là chúng ta gọi Quẩy nhỏ đến ăn cơm, đều là một thành phố, cơ hội mới tốt làm sao.”
  
Anh ấy nói xong lời này thì nhìn chằm chằm vào Cố Tầm.
 
Ai biết Cố Tầm lại không phản bác, còn gật gật đầu, cầm điện thoại lên.
 
“Được thôi, nhưng mà em phải nói với chị dâu trước một tiếng anh đến Giang Thành để hẹn gặp bạn trên mạng là con gái.”
  
Lạc Đà: “… Em điên à!”
 
Đúng lúc này điện thoại của Lạc Đà đột nhiên rung lên vài cái, anh ấy cho rằng Cố Tầm đi tố cáo anh ấy thật, bận cuống cả lên rồi cầm lấy điện thoại.
 
Ồ, lại là Tiểu Mạch.
 
[Tiểu Mạch]: Mấy anh ăn uống thế nào rồi?
 
[Tiểu Mạch]: Tối có chơi game không?
  
Lạc Đà và Cố Tầm hai người đàn ông vốn dĩ tính đi làm cái gì đó, ăn cơm xong rồi về nhà Cố Tầm, tất nhiên là chơi cả trò chơi.
 
[Lạc Đà]: Hai người bọn anh có thể, em hỏi Quẩy nhỏ chưa?
 
Anh ấy đánh xong câu này, len lén nhìn Cố Tầm một cái lại đánh chữ.
  
[Lạc Đà]: Một ngày đẹp trời như vậy ngộ nhỡ người ta có hẹn thì sao?
  
[Tiểu Mạch]: @Quẩy nếp nhỏ Cậu thì sao? Có rảnh chơi trò chơi không?
  
Đối phương không trả lời tin nhắn luôn.
 
Vài phút sau.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu nói xem?

[Quẩy nếp nhỏ]: [Hình ảnh]
 
Lạc Đà và Cố Tầm cũng đồng thời mở tấm ảnh ra.
  
Cô giơ một ly trà sữa, tấm ảnh này chụp đối diện với một hàng người dài của nhà hàng.
 
Ý tứ rất rõ ràng—— Đang ở bên ngoài, không rảnh.
  
Nhưng sự chú ý của Cố Tầm lại rơi vào đôi tay đang giơ cốc trà sữa.
  
Mười ngón thon dài, trắng nõn hoàn mỹ, móng tay cắt sạch sẽ, không có sơn móng hoa hoét lòe loẹt.

Ngay cả một phần nhỏ của cổ tay lộ ra cũng như ngọc bích, dưới ánh đèn của trung tâm thương mại óng ánh lung linh.
 
Chỉ có một bàn tay đẹp thôi nhưng một số dây thần kinh của Cố Tầm không hiểu vì sao lại bị tác động.
 
Người ở trên mạng cách nhau xa vời dường như đã trở nên cụ thể, là một người sống cùng một thành phố với anh.
  
Anh nhìn chăm chú vào tấm ảnh, trên mặt không thể hiện gì, vô số những dây thần kinh điên cuồng run rẩy, kích thích một sự thôi thúc mạnh mẽ.
 
Sự thôi thúc muốn gặp cô.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.