Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 11:
Chương 11: Chẳng trách tối nay vui như vậy
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Sau khi nói xong câu này, Nhạc Thiên Linh trơ mắt ra nhìn cảm xúc phức tạp nào đó trong mắt Cố Tầm đột nhiên biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không hiểu vì sao mà khóe môi anh nhếch lên, kéo một vòng cung có thể coi là đang cười, rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ hờ hững ban nãy, dựa lại vào ghế, đôi mắt rũ xuống giống như tự động che chắn lại người ở bên cạnh.
Hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài nhìn chằm chằm vào cô lúc nãy.
Sao vậy, mấy thiên tài số liệu siêu đỉnh của bộ phận thứ chín bọn họ chẳng phải coi thường trò chơi di động hả?
Vậy tại sao Cố Tầm lại không nói gì?
Rất lâu sau đó, Nhạc Thiên Linh đều không hiểu bản thân đã nói sai câu nào.
Trong tâm trí không ngừng diễn tả lại tình cảnh lúc đó, đối thoại, tư duy phát tán ra như một cây cao cành lá xum xuê, đồng thời còn phải luôn giữ được trạng thái dè dặt của mình, lưng thẳng, đặt chân đúng.
Thật là cmn mệt.
Cô muốn chọc Cố Tầm bên cạnh mấy lần để anh tiếp tục chủ đề trò chơi này, cô có thể nói hết ba ngày ba đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc người bên cạnh luôn nhìn vài cái vào điện thoại, không đặt sự chú ý lên người Nhạc Thiên Linh nữa.
Bữa cơm này ăn không biết mùi vị gì cả, Nhạc Thiên Linh vô cùng nhàm chán, ngay cả ánh mắt cũng không biết đang đặt ở đâu.
Điện thoại đột nhiên rung vài cái.
Nhạc Thiên Linh cầm lên xem, là Tiểu Mạch @ cô trong nhóm.
[Tiểu Mạch]: @Quẩy nếp nhỏ
[Tiểu Mạch]: Dạo này cậu với nam thần có tiến triển gì không?
Nhạc Thiên Linh liếc trộm người bên cạnh một cái, nhếch miệng cười soạn tin.
[Quẩy nếp nhỏ]: Đang tụ tập ăn uống cùng nhau nè.
[Tiểu Mạch]: Hóa ra cậu vào chỗ mới làm trở thành đồng nghiệp với nam thần! ! Chẳng trách tối nay cậu vui mừng như vậy.
[Quẩy nếp nhỏ]: Hi hi, cậu hỏi cái này làm gì?
[Tiểu Mạch]: Không có gì, quan tâm cậu chút ấy mà, chúc cậu sớm ngày thành công.
[Quẩy nếp nhỏ]: Hy vọng có thể như lời cậu chúc! ! !
Sau khi trả lời xong tin nhắn của Tiểu Mạch, món xôi xoài Nhạc Thiên Linh thích ăn nhất cuối cùng cũng được bưng ra.
Cả ngày cô chẳng ăn gì, lúc này bụng đói cồn cào, mọi vị giác trên lưỡi đều sôi sục.
Nhưng mà Cố Tầm ngồi bên cạnh, dù sao cô vẫn không thể có cái vẻ ăn uống hùng hục được.
Vì thế sau khi cắn vài miếng, Nhạc Thiên Linh bỏ đũa xuống, ngón tay mảnh khảnh đẩy bát sứ trắng qua một bên.
Cảnh tượng này đúng lúc bị Hoàng Tiệp đứng lên gắp thức ăn nhìn thấy, đũa của cô ấy khựng lại giữa không trung hỏi: “Thiên Linh, em không ăn nữa hả?”
Nhạc Thiên Linh cầm giấy ăn lau miệng, cười nói: “Em ăn xong rồi.”
Hoàng Tiệp sững sờ vài giây, hoảng hốt tưởng mình nghe nhầm, “Không đúng, chẳng phải hôm nay em chưa ăn gì sao? Em không đói hả? Vừa nãy trưởng nhóm chiến lược vừa gật đầu chẳng phải em đã xông xuống dưới tìm đồ ăn hả?”
Nhạc Thiên Linh âm thầm nghiến răng, hận không thể dùng băng keo bịt miệng Hoàng Tiệp lại.
“Em không có cảm giác thèm ăn.” Cô nắm chặt giấy ăn trong tay, nụ cười nửa miệng, “Có thể là mệt quá đó, chị đừng lo cho em, em không sao đâu.”
“Là vậy à, mấy ngày nay thật sự vất vả cho em rồi, em ít nhiều cũng ăn thêm một ít đi.”
Hoàng Tiệp ngồi xuống với vẻ mặt đau khổ.
Mà Nhạc Thiên Linh nghiêng đầu, phát hiện màn biểu diễn của mình hình như là kịch một vai.
Cố Tầm vốn dĩ cúi đầu ăn cơm, căn bản cũng không để ý cô gái bên cạnh nói cái gì, mãi cho đến khi điện thoại trên bàn rung liên tục mấy cái.
Anh thấy Tiểu Mạch nói câu đó trên nhóm, ánh mắt anh đột nhiên nghiêm túc nhìn màn hình.
Quả nhiên.
Chẳng trách tối nay vui vẻ như vậy.
Bình thường hễ một tí là muốn chiến đấu đánh người khác lại đi sử dụng biểu tượng cảm xúc.
Đến nỗi vậy không.
Anh cười giễu cợt một tiếng, cầm điện thoại lên thanh toán rồi lập tức cầm lon coca uống dở đứng dậy.
“Mọi người ăn từ từ, em trở về trường trước đây.”
Nói xong, anh đẩy ghế dịch ra, đi về phía cửa lớn.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, rất nhiều người còn chưa phản ứng kịp, Nhạc Thiên Linh quay đầu nhìn bóng lưng anh theo bản năng, cho đến khi cánh cửa khép lại cô mới đột nhiên đứng dậy.
“Sắp đến thời gian trường học đóng cửa rồi, em về trước đây ạ.”
Cô phớt lờ sự chú ý của một nhóm đồng nghiệp, cầm túi xách rồi chạy nhanh ra ngoài.
Gió đêm lạnh lẽo thổi loạn giữa không trung, bụi và lá rơi trên mặt đất bay lên.
Nhạc Thiên Linh quên không mang khăn ra ngoài, sương trong gió thổi lạnh cắt da cắt thịt, trực tiếp khiến mọi người không mở mắt nổi.
Cô nhìn xung quanh hồi lâu mới thấy bóng lưng của Cố Tầm.
Mới được một lúc mà anh có thể đi xa như vậy.
Nhạc Thiên Linh cất bước muốn đuổi theo thì điện thoại đột nhiên vang lên có cuộc gọi thoại gọi đến.
Cô chỉ đành vừa bước vừa mò điện thoại ra.
Màn hình hiển thị: [Nam thần mời bạn vào một cuộc gọi thoại]
Lúc này Nhạc Thiên Linh nào có tâm trạng nói chuyện phiếm với cậu ta, lập tức ngắt cuộc gọi thoại này.
Ngẩng đầu lên, cô phát hiện Cố Tầm càng đi nhanh hơn.
Đèn đường kéo bóng của anh dài ra, Nhạc Thiên Linh phải chạy chậm cả đoạn đường mới đuổi kịp anh, theo anh vào bãi đỗ xe.
Lúc Nhạc Thiên Linh định mở miệng gọi thì thấy anh vứt cái lon vào thùng rác một cách dễ dàng, nó đập mạnh kêu loảng xoảng một tiếng nặng nề, trong bãi đỗ xe tĩnh mịch vọng lại từng hồi từng hồi.
Nhạc Thiên Linh không biết sao bị dọa sợ, bước chân cũng chậm lại.
Sao lại cảm thấy tâm trạng của anh rất tồi tệ.
Vừa do dự Nhạc Thiên Linh lại không muốn đi làm phiền Cố Tầm lúc này.
Cô im lặng dừng bước nhìn bóng lưng anh một cái lúc này mới xoay người.
Sau đó chân cô còn chưa bước đi lại nghe thấy giọng của anh truyền đến từ sau lưng.
“Cậu đi theo mình làm gì?”
“…”
Nhạc Thiên Linh chán nản nắm chặt tay.
Đm ạ.
Hóa ra anh vẫn luôn biết mình đi theo ra ngoài.
Biết trước thì đã chào hỏi sớm rồi, bây giờ thành ra cô giống một đứa điên cuồng theo dõi vậy.
“Trời… cũng khá muộn rồi.”
Nhạc Thiên Linh hơi xoay người lại, cười gượng, “Mình muốn nói là có thể về trường cùng cậu không.”
Cố Tầm đứng ngược sáng, một nửa ẩn trong bóng tối, Nhạc Thiên Linh không nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng cô lại cảm thấy rõ ràng anh đang nhìn mình.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động càng dễ dàng khuếch đại giác quan của con người.
Trong mấy giây này Cố Tầm không nói chuyện, Nhạc Thiên Linh không hiểu sao lại cảm thấy hình như Cố Tầm biết ý nghĩ nhỏ của cô.
Một khi có suy nghĩ này, mặt Nhạc Thiên Linh không thể ngừng nóng lên.
May mà ánh sáng của bãi đỗ xe không sáng đã giấu đi được sự đỏ mặt của cô, cũng bớt đi được một chút hoảng loạn.
Không đợi Cố Tầm trả lời, cô lập tức lùi về sau một bước, cố giả bộ cười một cách thoải mái nói: “Không sao, nếu cậu không tiện thì mình ngồi tàu điện ngầm về cũng được.”
Bây giờ tâm trạng của Cố Tầm phiền muộn, Nhạc Thiên Linh đã nói như vậy rồi cũng đúng ý của anh, ngay cả lý do cự tuyệt cũng không cần nghĩ nữa.
Nhưng trong chớp mắt khi Nhạc Thiên Linh quay người, Cố Tầm cầm điện thoại ra nhìn thời gian, đã mười giờ mười lăm phút rồi, còn có tàu điện ngầm quần què gì nữa.
“Cậu gấp gì mà gấp?” Anh chậm rãi gọi Nhạc Thiên Linh lại đồng thời mở cửa xe, “Mình có không tiện lúc nào.”
Nhạc Thiên Linh sững sờ hai giây ở chỗ cũ, sau khi phản ứng lại được, lập tức nhảy nhót chạy chậm đến.
Sau hai bước, cô thấy Cố Tầm ngồi ở ghế lái và quay đầu qua hướng này thì dừng bước lại theo phản xạ, đổi thành tư thế bước đi ổn định.
Sau khi lên xe, Cố Tầm nghe điện thoại, Nhạc Thiên Linh lại yên tĩnh ngồi bên cạnh, vắt óc suy nghĩ xem phải bắt chuyện như thế nào.
Đáng tiếc cuộc gọi này của anh không dài tí nào, Nhạc Thiên Linh vẫn chưa kịp nghĩ ra phải nói cái gì thì anh đã đặt điện thoại xuống.
Trong xe lại rơi vào sự im lặng khó xử.
Một lúc sau, cuối cùng Nhạc Thiên Linh cũng nghĩ ra một cách vừa lịch sự lại không mất tự nhiên.
Cô mở miệng hỏi: “Dạo này dì Cố có khỏe không?”
Cố Tầm: “Vẫn khỏe.”
Nhạc Thiên Linh: “Vậy chúc mừng nhé.”
“…”
“…”
Mình nói cm gì vậy.
Cứu với.
Cứu tôi với! ! ! !
Nhạc Thiên Linh bỗng nắm chặt tay, đỉnh đầu tê dại đi, cô lờ đi nhìn thẳng vào kính chắn gió cũng không dám nhìn xem biểu cảm của Cố Tầm.
Nếu không thì đổi chủ đề vậy.
Nhạc Thiên Linh cưỡng ép bản thân quên đi cuộc đối thoại vừa nãy, ngượng ngùng nói: “Công việc của bộ phận các cậu bận không?”
Vốn dĩ Cố Tầm muốn nói một từ “bận” để ứng phó, đáng tiếc là bây giờ anh còn không có tâm trạng để lấy lệ.
“Thực ra,” Cố Tầm nhìn thẳng đèn giao thông ở phía ngã tư đằng trước, trên mặt không có biểu cảm gì, “Nếu như không biết nói gì thì có thể không chuyện.”
“… Ờ.”
Nhạc Thiên Linh tĩnh tĩnh ngậm miệng lại, bình tĩnh cầm điện thoại lên, bình tĩnh gửi tin nhắn cho Ấn Tuyết.
[Quẩy nếp nhỏ]: A a a a a a Cố Tầm đưa mình về! ! ! !
[Quẩy nếp nhỏ]: Nhưng mà mình căng thẳng quá! ! ! Nói chuyện đi vào ngõ cụt rồi! ! ! !
[Quẩy nếp nhỏ]: Làm sao giờ? ? ?
[Ấn Tuyết]: Mấy cậu nói cái gì?
Nhạc Thiên Linh kể lại đoạn đối thoại đáng thương cho Ấn Tuyết.
Vài giây sau, Ấn Tuyết gửi một chuỗi dấu chấm lửng qua.
[Ấn Tuyết]: Không phải cậu nói chuyện đi vào ngõ cụt.
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
[Ấn Tuyết]: Là cậu ta không muốn nói chuyện với cậu.
[Quẩy nếp nhỏ]: .
Dường như Ấn Tuyết nhìn được sự buồn bã của Nhạc Thiên Linh qua dấu chấm này, đến cuối cùng không nhẫn tâm, cân nhắc an ủi cậu ấy vài câu.
Cô ấy vừa gõ hai chữ “Chẳng qua” thì lại có một tin nhắn nhảy ra.
[Quẩy nếp nhỏ]: Aiz.
[Quẩy nếp nhỏ]: Hi hi.
[Quẩy nếp nhỏ]: [Dễ thương] [Xấu hổ]
[Ấn Tuyết]: …
[Ấn Tuyết]: Cậu đau lòng đến điên rồi hả?
[Quẩy nếp nhỏ]: Không có.
[Ấn Tuyết]: ?
[Quẩy nếp nhỏ]: Thì là, vừa nãy mình nhìn trộm anh ấy một cái.
[Ấn Tuyết]: ?
[Quẩy nếp nhỏ]: Sườn mặt của Cố Tầm đẹp trai quá đi à.
[Ấn Tuyết]: …
[Quẩy nếp nhỏ]: ()
[Ấn Tuyết]: Cút.
Mặc dù cả đoạn đường không nói gì nữa nhưng Cố Tầm đưa cô về trường cùng nhau, Nhạc Thiên Linh đã rất mãn nguyện rồi.
Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về sau, Nhạc Thiên Linh luôn liếc trộm sườn mặt của Cố Tầm, rõ ràng cảm thấy tâm trạng anh không tốt.
Vì vậy anh ấy chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện chứ không phải không muốn nói chuyện với cô.
Ừ, chính là như vậy.
Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Linh rẽ màn đêm nhìn thấy ánh trăng, sự chán nản mờ nhạt tan biến trong chốc lát, niềm vui trong đau khổ chỉ còn lại “niềm vui”.
Lúc xuống xe, chùm ánh sáng của đèn đường đúng lúc chiếu lên đầu Nhạc Thiên Linh, khiến đôi mắt cô sáng như sao.
Xung quanh yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng có tiếng huýt sáo từ xa truyền đến, thoáng cái chỉ có tiếng tim đập của Nhạc Thiên Linh là liên tục khuếch đại.
Chắc là không nghe thấy đâu nhỉ.
Cô nhìn trộm anh một cái.
Dưới ánh đèn lóng lánh, Cố Tầm thấy Nhạc Thiên Linh đang nhìn anh với ánh mắt đó thì cứ cảm thấy cô có điều gì đó muốn nói.
Quả nhiên.
Nhạc Thiên Linh mượn đêm tối, lấy hết can đảm mở miệng nói: “Lễ Giáng sinh cậu chuẩn bị trải qua như thế nào?”
Cả dọc đường Cố Tầm đều bị bao vây bởi một sự cáu kỉnh không biết vì sao, không nói rõ được.
Nghe thấy ba từ “lễ Giáng sinh”, sự cáu kỉnh bị kìm nén suốt cả buổi tối của Cố Tầm đã bị bùng cháy ngay lập tức.
Anh dùng sức đóng cửa lại, trong tiếng “rầm” đó, Nhạc Thiên Linh nghe thấy anh nói.
“Sinh nhật Chúa Giê-su cũng chẳng phải sinh nhật của mình, có cái gì có thể trải qua hả?”