Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 27Hỏa Hoạn Trong Đêm


Đọc truyện Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 27Hỏa Hoạn Trong Đêm

Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt kết thúc trận đấu, trở về Phủ Trưởng công chúa.
Mọi chuyện sau đó diễn biến như nguyên tác.

Cầm Di nương vô tình xúc phạm Hoàng Bắc Nguyệt đã bị nàng đánh cho xuống hồ sám hối.
Tiêu Viễn Trình vì thương cho ái thiếp của mình mà kêu người sang chỗ Lão gia tử Tiểu Khải Nguyên mời người.
Rốt cuộc người của hắn sang bị đuổi về, mà Đông Lăng được Hoàng Bắc Nguyệt phân phó sang lại mời được lão ta.
Tiêu Khải Nguyên sợ hãi một mạch Lưu Vân Các nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt một mặt cung kính còn tặng nàng nhiều bảo vật.
Sau khi rời đi Lưu Vân các, Tiêu Viễn Trình có ý kiện cáo lại bị Tiêu Khải Nguyên cho một bạt tay điếng người còn bị dặn dò phải câu nệ nàng ta.
Hoàng Bắc Nguyệt một lúc sau phân phó Đông Lăng mời toàn phủ đến Lưu Vân Các làm khách.
Tham ô, hối lộ, sổ sách giả tất cả trong một buổi nói chuyện gần như được Hoàng Bắc Nguyệt vạch trần có điều vẫn còn thiếu bằng chứng buộc tội đám người liền giam Chu quản gia để thẩm vấn.
Trên bầu trời đen như mực, Băng Linh Huyễn Điểu trên lưng một thân Hắc y nhìn chằm chằm về nơi đang có lửa cháy đỏ rực.
Đó là hướng Lưu Vân Các ở Phủ Trưởng công chúa, lửa cháy rất lớn và mạnh, nếu ai mà không chạy ra kịp chắc chắn sẽ đi đời nhà ma.

Đám người Tiêu Viễn Trình không chỉ giết người diệt khẩu mà còn muốn hủy diệt chứng cứ và giá họa cho Phủ An Quốc công, quả thật là ác độc.
Hoàng Bắc Nguyệt phóng Băng Linh Huyễn Điểu với tốc độ nhanh nhất về phía lửa cháy, hiện tại trong đó không những có nhân chứng là cha con Chu quản gia mà còn có cả Đông Lăng và Ngọc Tiêu Nhi, nàng phải nhanh chóng cứu họ ra ngoài.
Ở bên dưới, những tên gia đinh ra sức dấp ngọn lửa cháy lớn.
Cố hết sức mà chỉ như dã tràng lấp biển.
“Tam cô nương, Ngũ cô nương thật đáng thương, tại sao lại xảy ra hỏa hoạn chứ”, Cầm di nương giả bộ ra cái mặt thương tiếc người nói.
“Cái loại bất hiếu bất kính với trưởng bối, vô tình vô nghĩa như thế sớm muộn gì cũng bị trời phạt”, Tiêu Linh đứng bên cạnh nàng ta rót thêm vài câu.
“Linh nhi đừng nói linh tinh, dù gì thì đó cũng là muội muội của ngươi đấy”
“Ta không có muội như vậy”,
Tiêu Linh ngang ngược hất tay thật mạnh làm cho Phương di nương bị ngã mạnh ra phía sau.
Cách đối xử như vậy nếu người khác nhìn thấy sẽ không nghĩ hai người chính là mẫu tử ruột.
Ngày thường Tiêu Linh chỉ biết quấn bên Cầm di nương và Tuyết di nương nịnh nọt các kiểu không khác gì con chó.
Đối với người mẹ nhu nhược không quyền, không thế như Phương di nương thì nàng ta không thèm quan tâm thậm chí còn nói xấu sau lưng thì hành động vừa rồi cũng quá bình thường.
“Á”, Phương di nương bật ngã đau đớn, gượng mình ngồi dậy.
“Cùng là huyết mạch sinh ra tại sao lại khác nhau như vậy…”
“Đồ xúi quẩy nhà ngươi nói gì thế hả”,Cảm thấy mọi người đối xử bất công với Hoàng Bắc Nguyệt, Phương di nương mới buộc lòng nói ra, ai dè chưa nói tròn câu đã bị Tiêu Viễn Trình nhẫn tâm đạp mạnh.
“Lão gia, ta…”, bị đá đau, Phương di nương run rẩy nhìn Tiêu Viễn Trình.
“Nhìn kìa, đó là gì?”
“Đó là Băng Linh Huyễn Điểu của Hí Thiên đại nhân”
“Băng Linh Huyễn Điểu đang bay lại đây”
Đám gia nhân nhìn thấy Băng điểu đang bay về phía Lưu Vân Các liền hét lên rồi mệnh ai nấy lo chạy đi hết mặc kệ cho ngọn lửa đang cháy lan ra khắp nới.
Phương di nương bị đạp vẫn còn chưa kịp mà đứng dậy mà đã bị đám người kia dẫm lên người mà chạy.
Bà liền vội vã đứng lên chạy đi nhưng không ngờ lại chạy về phía Lưu Vân Các.
“Vận nhi mau đi”
Tiêu Vận từ lúc nhìn thấy ngọn lửa cháy to đã tay chân không yên rồi, Ngọc Tiêu Nhi đang bi kẹt bên trong, nàng rất muốn chạy vô cứu người nhưng không thể.
Nhìn qua thấy Hí Thiên đang đi về phía Lưu Vân Các nàng thoáng đã thấy yên tâm liền đi theo Tuyết di nương đang giục giã.
“Khụ khụ, Đông Lăng tỷ, tỷ có sao không”, Ngọc Tiêu Nhi cùng Đông Lăng và hai cha con lão Chu thu mình ở một nơi mà lửa không cháy đến.
Trước đó đã đoán được sẽ có chuyện nên Ngọc Tiêu Nhi đã nghĩ ra biện pháp tránh kiếp nạn.
Thời gian có hạn nên cô chỉ có thể tạo ra một nói mà lửa không thể cháy đến nhưng e rằng sẽ không thể duy trì được lâu.

“Tiêu Nhi, Đông Lăng”, Hoàng Bắc Nguyệt hét lên tìm Ngọc Tiêu Nhi và Đông Lăng.
“Nguyệt tỷ a, tỷ đến rồi”, Ngọc Tiêu Nhi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì liền hét lên cho nàng ta thấy.
“Tiểu thư, tiểu thư!!”
Xác định được bốn người ở đâu, Hoàng Bắc Nguyệt liền chạy nhanh dung kiếm băng phá đường vào.
“Tiêu Nhi, Đông Lăng, hai người không sao chứ”
“Muội không sao”
“Nô tỳ không sao”
“Tiểu thư, lão nô có lỗi với người và trưởng công chúa”, Chu quản gia nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt như biết được mình đã sống sót qua kiếp nạn.
Nghĩ đến những việc trước kia bản thân đã làm liền hối hận vô cùng.
“Ra ngoài trước rồi nói sau”, Hoàng Bắc Nguyệt không biểu cảm nhìn Chu quản gia giục giã.
Chạy ra khỏi biển lửa, ở ngoài sân Băng Linh Huyễn Điểu đang đứng đợi Hoàng bắc Nguyệt.
Bản thân đang cố định một người ở dưới móng vuốt không ai khác chính là Phương di nương.
Nếu là những người khác thì Hoàng Bắc Nguyệt đã không do dự mà xử lí do đã nhìn thấy thân phận kia của nàng.
Nhưng Phương di nương lại khác, nàng trước kia cũng coi như có ơn với Bắc Nguyệt Quận chúa, đối xử nàng không khác chi con ruột.
Niệm tình, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảnh cáo rồi thả ra.
Đổi lại bộ y phục trước kia, Hoàng Bắc Nguyệt dẫn bốn người đi ra ngoài.
Ngọc Tiêu Nhi trong lúc kéo mọi người ra khỏi lửa thì bị trật mất chân phải nên đành để cho Đông Lăng và Bội Ngọc đỡ ra ngoài.
Thật may khi lúc này lại có trận mưa kéo đến, ngọn lửa cũng bớt dữ dội đi phần nào.
“Tam cô nương không sao chứ? Lửa cháy lớn quá, bọn nô tài dung mọi cách mà không dập tắt được”
“Tam cô nương đúng là phúc lơn mệnh lớn.

Hồng phúc tề thiên”
Đám gia nhân trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi ra không chết liền chạy đến tươi cười chúc mừng nịnh nọt.
Đáp lại đám người, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ gật đầu rồi sai người đi gọi đại phu đến.
Nhìn thấy nàng bình an, đám người Tiêu Viễn Trình thoáng ra vẻ mặt thất vọng.
Trong lòng thầm hỏi vì sao nàng lại không chết trong đám cháy kia.
“Bắc Nguyệt, ngươi không sao là tốt rồi.
Phụ thân rất lo lắng cho ngươi”, Tiêu Viễn Trình khi biết được những người Hoàng Bắc Nguyệt còn sống thì vô cùng thất vọng nhưng vẫn phải mở lời hỏi thăm.
“Ngươi…ngươi có làm sao chứ?, Tiêu Vận cũng lên tiếng nhưng không phải hỏi Hoàng Bắc Nguyệt mà là hỏi Ngọc Tiêu Nhi đang khập khễnh cố gắng đứng vững.
“Ta không sao”, Chỉ một câu trả lời, lạnh nhạt, qua loa đã thể hiện hết thái độ của nàng với Tiêu Vận.
Nàng cứ nghĩ rằng bản thân đã hiểu được nàng nhưng hoàn toàn không, tình cảm có tốt đến mấy thì cũng vẫn là những người không cùng chí hướng thôi.
Cố gắng hòa nhập với họ cũng chỉ được kết quả tốt đẹp gì thậm chí còn bị cắn ngược lại.
Giống như…nàng với Lê Uyển Thư kia.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.