Đọc truyện Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 25Tìm Thấy Rồi!!!
Sáng sớm, tất cả học sĩ đều tập trung ở học viện, ai nấy cũng vô rối rít cho trận đấu sắp tới của mình.
Quách Viện Sĩ từ nãy đến giờ cứ liên tục nhắc nhở Hoàng Bắc Nguyệt không được thiếu cảnh giác rồi đủ thứ.
Nghe hoài cũng chán nàng liền lấy cớ đột nhiên đau bụng để trốn.
Học Viện Linh Ương ồn ào với tiếng nói tiếng cười của mọi người.
Không ai biết được ở một góc nào đó, mỗ thiếu nữ ra sức lục lọi tìm kiếm đồ mình cần từ lúc sáng sớm rồi.
Ngọc Tiêu Nhi đến Học Viện từ rất sớm nhằm mau chóng tìm được sách để còn ra xem tỷ thí của Hoàng Bắc Nguyệt.
Việc nàng đến Thất tháp sẽ không có gì khiến nàng phiền lòng ngoại trừ việc một ai đó mà nàng không mong muốn nhìn thấy lại nhất mực bám theo nàng tới tận đây.
“Ta nói này Thái tử điện hạ, trận đấu ở ngoài kia vô cùng quan trọng và cần ngài một bên làm Ban giám khảo.
Nhưng ngài sao lại theo ta ra đây cơ chứ?”, Ngọc Tiêu Nhi nhưng động tác tìm kiếm lại quay về phía Hoàng Chiến Dã, mặt nhăn mày nhó hỏi hắn.
“Ta là Thái tử, nhìn thấy ngươi hành vi khả nghi hiển nhiên phải theo ngươi rồi”, Hoàng Chiến Dã dựa vào một kệ sách giở một quyển ra đọc.
Ngọc Tiêu Nhi hậm hực không nói nữa, tiếp tục tìm kiếm.
“Bộp”
Một quyển sách rơi trúng chân của nàng, thấy vậy toan cúi xuống để nhặt nó lên cùng những quyển khác.
“Đã là tòa thứ ba rồi mà”, Vừa nhặt lại đống sách, miệng của Ngọc Tiêu Nhi vừa lẩm bẩm.
“Hử”, Ngọc Tiêu Nhi ngạc nhiên nhìn thấy quyển sách nằm dưới đất bị lật trang lên.
Đây là…
“A!!!Ta tìm thấy rồi!!!”, Ngọc Tiêu Nhi vui mừng nhặt nó lên, nhảy tưng tưng như nhặt được tiền bị rơi.
Hoàng Chiến Dã bị tiếng kêu của nàng làm cho giật mình, liền ngẩng đầu lên.
Tiến về phía nàng, giơ tay lên tóm lấy món đồ trên tay nàng một cách dễ dàng.
“Hóa ra đây là thứ ngươi tìm bấy lâu nay, ta xem ra nên mang về để Quốc sư kiểm nghiệm lại”, Hoàng Chiến Dã mở sách ra, chữ ở bên trong đối với Hoàng Chiến Dã là xa lạ.
“Ngươi không được, nó là ta tìm thấy, là của ta”,Ngọc Tiêu Nhi vội chạy về phía Hoàng Chiến Dã nhảy nhảy để lấy lại sách.
Nàng nhảy lên mà không bắt được cuốn sách, bất chợt không cẩn thận mà bị vấp té, kéo theo Hoàng Chiến Dã cũng bị ngã ngửa.
Ngọc Tiêu Nhi đè lên người của Hoàng Chiến Dã mà choáng váng đầu óc.
“A”
Từ từ ngồi dậy, phát hiện bản thân gần như đè lên người khác, Ngọc Tiêu Nhi vội vã đứng dậy tiện thể lấy luôn cuốn sách kia đi.
“Khụ khụ”, Hoàng Chiến Dã bất chợt bị ngã mà miệng ho khụ khụ phun ra máu đỏ.
“Ngươi…ngươi ho ra máu kìa”, Ngọc Tiêu Nhi hối hả chạy lại đỡ Hoàng Chiến Dã dậy, hắn mà có việc gì thì nàng chắc chắn không tránh khỏi liên quan.
“Không sao”, Hoàng Chiến Dã khàn khàn giọng nói với Ngọc Tiêu Nhi.
“Ngươi ho ra máu mà còn bảo là không sao”
“Ngươi lo lắng cái gì?”, Nghe một giọng hấp tấp của Ngọc Tiêu Nhi, Hoàng Chiến Dã liền có ý trêu chọc nàng một chút.
“Sao ta lại không lo lắng được chứ…”
Nghe Ngọc Tiêu Nhi nói vậy, Hoàng Chiến Dã cảm thấy trong lồng ngực có cảm giác gì đó, có chút ấm áp.
Bàn tay không tự chủ được mà vươn ra muốn vuốt ve tóc nàng an ủi, nhưng…
“Ngươi nếu như có mệnh hệ gì ta nhất định sẽ không thoát khỏi liên quan.
Ta còn trẻ, ta chưa muốn bản thân phải bồi táng cho ngươi”, Ngọc Tiêu Nhi vừa nói những lời này, mặt nhỏ như mếu máo muốn khóc.
Những lời này đâm thẳng vào niềm tự trọng của Hoàng Chiến Dã, tất cả cảm xúc vừa nãy của hắn chợt biến đi không một dấu vết.
“Ra là ngươi lo cho bản thân hả, lại còn dám trù ta chết sao”, Hoàng Chiến Dã bực bội nhìn chằm chằm Ngọc Tiêu Nhi làm nàng giật mình.
“Gì cơ?”, Ngọc Tiêu Nhi nhíu mày nhìn lại hắn.
“Không có gì, nếu đã tìm thấy đồ rồi thì mau rời khỏi đây”, Hoàng Chiến Dã cố gắng đứng dậy, hậm hực đi ra ngoài.
Ngọc Tiêu Nhi dọn dẹp xong cũng nhanh chân chạy theo Hoàng Chiến Dã ra ngoài.
“Hoàng Bắc Nguyệ, có phải ngươi bày trò quỷ không”, Thượng thư phủ Đại công tử, Lâm Tử Thành lên tiếng chất vấn Hoàng Bắc Nguyệt.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn thấy một cảnh như vậy cũng đã đại khái hiểu ra.
Hoàng Chiến Dã vừa tới đã thấy náo nhiệt liền tiến lên thăm dò.
Vị Thượng thư kia vừa thấy Hoàng Chiến Dã liền câu nệ nhắc nhở con trai mình.
Trông ra không hề ngu ngốc.
“Hoàng huynh, huynh đi đâu nãy giờ vậy?”, Hoàng Anh Dạ nãy giờ tìm Hoàng Chiến Dã nhưng không thấy, bây giờ lại thấy Hoàng huynh xuất hiện, lại cùng lúc với Ngọc Tiêu Nhi.
“Ta có việc bận, bây giờ mới đến”, Hoàng Chiến Dã trả lời Hoàng Anh Dạ.
“Ừm”, Hoàng Anh Dạ cũng không nói nhiều nữa, để Hoàng Chiến Dã đi lên xử lí mọi việc.
Nàng quay sang nhìn Ngọc Tiêu Nhi đang nói chuyện với Phong Liên Dực, liền ngoảnh mặt đi ra chỗ đám đông.
“Ngươi nãy giờ đi đâu, sao giờ mới thấy ngươi?”, Phong Liên Dực ra giọng trách mắng học trò với Ngọc Tiêu Nhi.
“Sư phụ ta đi tìm sách để đọc thôi”, Ngọc Tiêu Nhi gãi gãi đầu trả lời.
“Ừm, vậy đã tìm được chưa”, Phong Liên Dực lãnh đạm đáp lại.
Mắt vẫn hướng theo phía Hoàng Bắc Nguyệt.
“Thấy rồi sư phụ, ta tìm được sách dạy học ảo thuật”, Ngọc Tiêu Nhi giơ lên quyển sách vừa tìm được cho Phong Liên Dực xem.
Nàng lúc nãy đã xem qua, là sách dạy ảo thuật nhưng đều ghi bằng Tiếng Việt.
Phong Liên Dực gật đầu vui vẻ rồi đi ra chỗ khác.
Là gần nơi Hoàng Bắc Nguyệt đứng.
.