Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 76
Tiếng bước chân hòa cùng tiếng tim đập tạo nên một bầu không khí hết sức căng thẳng.
Đột nhiên Trần Hải Quân dừng bước, ông ta quay lại nhìn thằng con trai mình. Ông ta nắm chặt lấy vai cậu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
– Trần Đông Hải, hay là chúng ta quay về đi, bố sẽ tìm cho con một đứa khác. Trên đời này thiếu gì đàn bà chết mê chết mệt con. Đừng chỉ vì một đứa con gái mà mạo hiểm với mạng sống của mình. Bang chủ bang “Bạch Long”, nếu đắc tội thì thế lực của chúng ta không thể chống đỡ được đâu.
– Lúc nãy chẳng phải bố là người mạnh mồm nhất sao, giờ lại thay đổi quyết định vậy.
Hải gạt tay ông ta ra, cậu nhíu mày khó chịu. Cứ tưởng ông bố mình là người kể lắm mưu kế, lắm thủ đoạn, chẳng biết sợ ai, thế mà có ngày phải dè chừng kẻ mà bản thân cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
– Chủ tịch, ngài đừng vậy, dù sao đám cưới này cũng chuẩn bị đâu vào đấy rồi, làm sao nói bỏ là bỏ được. Huống chi nhỡ đâu việc Chi Lan bị bắt cóc nhỡ nguyên nhân do chũng ta thì sao. Con thấy trong thư đề rõ ràng họ cũng từng người ở đây, chắn chắn Chi Lan chỉ là mồi dụ chúng ta xuất hiện thôi.
Dung bày tỏ suy luận mình đồng thời cũng chấn an vị chủ tích trước mặt. Bởi vì cô nghĩ, một cô gái đơn giản như Chi Lan, không thể nào quen biết với những phần tử xã hội đen được. Suy đi tính lại, chuyện này quả thực rất vô lí.
– Tôi thấy Cô Dung rất đúng, “không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con”, dù sao cô Chi lan cũng sắp sửa thành con dâu của anh rồi.
Đinh Hương lên tiếng bênh vực Dung. Cô thấy lạ, hình như bà ta có tình cảm đặc biệt với mình thì phải. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, hay là bà ta biết cô muốn trở thành con dâu bà.
– Bênh nhau thấy sợ, hay cô muốn làm người một nhà với con bé này rồi.
Mai Thu Phương cười khểnh châm chọc, nụ cười thể hiện rõ sự căm ghét, tàn độc.
Riêng Phong từ nãy giờ vẫn im lặng. Hắn nhận ra ở nơi nay có một mùa hương đặc biệt, nó đặc biệt ở một chỗ là vì nó rất quen thuộc. Rồi hắn cũng từ từ nhận ra, đó chính là mùi hương trên cơ thể mình.
Cả sáu người hồi hộp đứng trước cửa căn phòng lớn nhất.
Trần Hải Quân lấy hết dũng khí bước vào đầu tiên.
Ông ta ngạc nhiên hết chỗ nói, trước mặt ông ta là Chi Lan đang tươi tỉnh khỏe mạnh ngồi ngay ngắn trên chiếc tràng kỉ. Cô mỉm cười nhẹ rồi cúi đầu chào mọi người.
Theo phản xạ ngày xưa, Phong định chạy lại ôm cô gái bé bỏng ấy, rồi hỏi han xem cô ấy có sao không. Nhưng vì là người lí trí và rất tỉnh táo, hắn đã nhanh chóng nhận ra vị trí của mình và cô đã khác trước rồi. Người nên làm việc đó là Hải chứ không phải hắn.
– Lan, em ổn chứ.
Quả đúng như dự đoán của Phong, Hải lại gần và ôm chầm cô vừa lòng trước những con mắt xăm xoi của nhiều người.
– Em ổn, xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng cho em.
Dịu dàng, nho nhã, đúng là phong thái của Dương tiểu thư.
– Đừng xin lỗi, em có lỗi gì đâu. Hắn ta không làm gì em đó chứ.
– Không người ấy chẳng làm gì em cả.
Dường như không thể chịu nổi cái màn “sến” đến chảy nước của thằng bạn, Dung mới lên tiếng.
– Chi Lan, vậy em nhìn thấy diện mạo của kẻ đó chưa.
– Em nhìn thấy rồi. Diện mạo của người đó khiến em thực sự kinh ngạc, kinh ngạc đến suýt ngất.
Dung cảm thấy những lời kể của Chi lan thật khó hiểu. Cô gặng hỏi.
– Em có thể nói rõ hơn không?
– Không cần đâu.
– Trịnh CEO anh nói linh tinh cái gì vậy, cần chứ.
Phong tỏ ra hết sức ngạc nhiên trước lời trách mắng của Dung.
– Nãy giờ tôi có nói gì đâu.
– Đừng chối, tai tôi đâu có điếc, rõ ràng là giọng của anh mà.
– Không phải nó đâu, là ta đấy.
Tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau rồi tập trung về phía phát ra tiếng nói.
– Đừng hoảng hốt thế, ta đâu phải là ma.