Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 75
Bốn chiếc xe lao nhanh trên đường kéo theo bao con mắt ngưỡng mộ. Đúng là những ông chủ bà chủ của các tập đoàn lớn có khác, ai cũng trang bị ình những chiếc xe bạc tỉ. Nếu những chiếc xe ấy mà được bán đi để làm từ thiện thì không biết sẽ cứu được bao nhiêu đồng bào khó khăn đang từng ngày từng ngày chọi với cuộc sống khắc nghiệt.
Sau mấy tiếng đồng hồ lo lắng bất an cuối cùng họ đã có mặt tại nơi mà “kẻ mà cả thế gian nghĩ là đã chết” hẹn gặp. Công nhận tên này khôn thật, chọn địa điểm cũng tính toán thật kĩ. Ở vùng ngoại ô hẻo lánh này, ban ngày cũng chẳng có người qua lại hiếm lắm mới có con trâu con bò của hộ gia đình nào quanh đó đi lạc vào. Nếu hắn nuốt lời hứa mà thủ tiêu họ thì đành phải chịu thôi bởi ở đây thì biết kêu cứu ai.
– Tôi không thể tin được, giữa thành phố phồn hoa này lại tồn tại nơi thâm sơn cùng cốc tách biệt gần như hoàn toàn với thế giới bên ngoài như vậy. Hơn nữa ở đây lại còn được xây dựng một tòa biệt thự hoành tráng đến thế kia mà chẳng ai hay biết. Có thể thấy tay bắt cóc Lan cũng không phải là loại vừa đâu. Nếu lát nữa có diện kiến kiểu gì tôi cũng phải thỉnh giáo hắn mấy vấn đề mới được.
Phong gật gù nhận xét. Tuy hắn đúng là kiểu người chẳng coi ai ra gì nhưng nếu gặp người tài thực sự thì trong lòng vẫn có chút khâm phục. Nói gì thì nói hắn vẫn là kẻ biết điều.
– Anh im đi cho tôi nhờ, nếu người trong đó là vợ chưa cưới của anh thì anh còn tâm trạng mà tâng bốc kẻ thù không. Đồ đầu óc không bình thường.
Ngay lúc này đây, Hải chỉ muốn giáng một đòn thật mạnh vào bộ mặt lúc nào cũng “tái xanh” của thằng cha tóc bạc kia.
– Cậu cũng là một thương nhân có tiếng trên thương trường mà ngay cả đạo lí này cũng không biết sao. “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”
– Đến khi “cháy nhà mới ra mặt chuột”. Trịnh CEO, giờ tôi mới chợt nhớ ra trong vụ bắt cóc này ai là người có lợi nhất. Đó chính là hai mẹ con cậu đấy.
Trần Hải Quân im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Ông ta quét cái nhìn sắc lạnh lên người hắn. Đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ rực.
Mỗi khi nhìn thằng ranh con này, ông ta như nhìn thấy “gã ấy”. Sao trên đời này lại có chuyện người giống người đến thế cho dù có là cha con đi chăng nữa. Giống từ ngoại hình đến tính cách, giọng nói, hành động, cử chỉ, cách suy nghĩ và nhất là mái tóc trắng khốn kiếp kia nữa. Cái gai lớn tưởng chừng như biến mất gần mười lăm năm trước thì cái gai con lại nối tiếp truyền thống mọc lên.
Hắn lạnh nhạt quay sang chỗ khác. Giải thích làm gì khi người ta đã cố tình nghĩ là mình. Mà lập luận của ông ta chẳng có gì là không có lí cả, đúng là trong vụ bắt cóc bày hai mẹ con hắn là người hưởng lợi nhiều nhất. Thứ nhất: trả được mối thù Chi Lan bỏ hắn theo người khác. Thứ hai: ngăn cản được sự hợp tác giữa Dương gia và Trần gia. Quả là một mũi tên trúng hai đích.
– Trần Hải Quân, im ngay. Cái loại đàn bà lăng loàn như con dâu ông con trai tôi không cần. Dựa vào những gì nó đang có không ít những vị tiểu thư danh giá hai tay bê sẵn sàng dâng cả gia tài để được làm Trịnh phu nhân. Con trai ông đến bao giờ mới được như thế.
Trên đời này Mai Thu Phương ghét nhất ai đụng chạm đến “bảo bối” của mình. Đẻ được mỗi thằng con, nuôi dạy nó nên người, giờ nó đứng được ở vị trí này, người làm mẹ cũng bỏ ra không ít công sức. Vậy mà một người ngoài cuộc chẳng hiểu chuyện gì dám phát ngôn bừa bãi, thật khiến bà bực mình.
– Tôi nói cho cô nghe . . .
– Thôi đi, đừng quên mục đích chúng ta đến đây làm gì. Trong thư tên bắt cóc cũng dặn dò phải đến nhanh mà, đừng để hắn có cơ hội làm hại Chi Lan.
Lúc này Đinh Hương mới lên tiếng. Bà im lặng nãy giờ là vì không muốn gây thêm sự xung đột nào nữa. Nhưng có lẽ không có bà góp chuyện thì những cuộc cãi vạ vẫn diễn ra như thường.
– Bà ấy nói đúng đấy, chúng ta mau vào thôi.
Kim Dung lạnh nhạt.
Vị phu nhân này cô chưa từng gặp bao giờ nhưng sao bà ta lại rất hay để ý cô. Hơn một lần cô quay lại đều thấy ánh mắt đó đang lén lút nhìn mình. Điều đó quả thật không tốt chút nào, nếu là người đàng hoàng ra thì chẳng ai lại làm thế. Trong lòng cô nảy sinh cảm giác khó chịu với người đó, cảm giác ban đầu bao giờ cũng để lại một ấn tượng sâu sắc.
Sáu người họ quyết định tiến vào căn biệt thự u ám trước mặt, trong lòng ai cũng đều mang một cảm xúc giống nhau đó là sự lo lắng.
Phong đưa tay vuốt nhẹ lên cánh cửa, một cảm giác quen thuộc chợt ập đến trong hắn.
– Mẹ, mẹ xem này, loại gỗ làm cánh cửa này rất giống với loại gỗ làm cửa nhà mình, hình như cùng một nguồn gốc mẹ ạ.
– Phải rất giống, sự trùng hợp này thật kì lạ.
Mai Thu Phương gật gù. Bà bắt đầu suy nghĩ về khả năng mà Đinh Hương đề cập tới nhỡ đâu hắn ta còn sống.
– Đùa không đấy, nhìn cánh cửa mà anh biết được chất liệu của nó sao, anh chuyển sang buôn gỗ à.
Lần này không phải là Đông Hải mà là Kim Dung. Biết anh ta có lắm tài nhưng lần có phải là “nổ” quá không. Nhìn cánh cửa này rất bình thường mà.
– Mỗi loại gỗ đều có đặc điểm khác nhau của nó, nếu quan sát kĩ thì đều phát hiện được ra. Loại gỗ này rất đặc biệt và rất hiếm, số người biết đến nó chắc chỉ có các nhà sinh vật học thôi.
Hắn vửa trả lời vừa quan sát cánh cửa, đôi mắt nheo lại chăm chú.
– Anh ta nói đúng đấy, tôi cũng từng nghe nói về loại gỗ này. Người xưa gọi nó là “thiết”. Bởi về nó rất cứng và bền. Để vài trăm năm cũng không bị mối mọt, súng bắn cũng chẳng mảy may sứt mẻ. Nếu làm quan tài bằng loại gỗ này thì tử thi sẽ không phân hủy được.
Cậu đồng tình với hắn. Phải công nhận tay Trịnh Thanh Phong này tính cẩn thận thật, óc quan sát của hắn chắc còn tinh hơn cả phụ nữ.
Dứt lời cậu tiến lên phía trước, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa.
KÉT
Cửa bật mở toang. Hình như nó không khóa, có lẽ chủ nhân của tòa biệt thự này cố ý như vậy để đón tiếp những vị khách mà kẻ đó biết là sắp tới.
Khác với vẻ ngoài âm u của mình, bên trong tòa nhà sáng trưng. Đồ đạc mới toanh hiện đại, như nhà ở của người bình thường.
Hai bên lối đi là hai hàng mỹ nữ xinh đẹp mặc quần áo của hầu gái ra nghênh đón. Khuôn mặt ai cũng đều rạng rỡ, toe toét với nụ cười trên môi.
– XIN CHÀO MỪNG QUÝ KHÁCH.
Ai nấy cũng nhìn nhau đầy ngạc nhiên, nếu đây là một ổ buôn người thì những cô gái xinh đẹp kia chẳng lẽ đều là những nạn nhân sao. Nhưng rõ ràng họ đều mặc quần áo của những người hầu và còn rất niềm nở đón tiếp nữa. Nơi đây thật kì lạ.
– Kẻ đầu sỏ ở đây là ai, mau gọi hắn ra đây đi.
Trần Hải Quân sau một hồi ngó nghiêng quan sát liền hất hàm hỏi.
– Ý ngài nói là ông chủ. Ngài ấy đang chờ các vị ở trên lầu.
Máu nóng bốc lên Trần Hải Quân xăm xăm dẫn đầu đoàn người đi lên gác thì bỗng có một cánh tay ngăn ông ta lại.
– Bố, bình tĩnh đã, nhỡ đây lại là bẫy của chúng thì sao, cứ hỏi lại cho chắc chắn đã.
Khuôn mặt Hải lộ rõ sự nghi ngờ, mọi việc diễn ra quả không bình thừong chút nào, có thể thấy vụ bắt cóc này không giống một vụ tống tiền hay uy hiếp gì cả.
– Thân thế của ông chủ các người thế nào? Nếu là người bình thường chắc phải buôn hàng trắng mới có thể xây được toàn biệt thự này.
– Cậu Trần, cậu có biết bang “Bạch Long” không.
Nghe đến chữ “Bạch Long” sắc mặt của cả sáu người đều thay đổi. Ai hoạt động trên thương trường mà không biết đến băng nhóm này. Không buôn lậu, không chém giết ai, nhưng lại nổi tiếng bởi nắm trong tay quyền lực về kinh tế. KH và KB dù mạnh mẽ đến thế nào nhưng cũng phải tỏ ra e dè.
– Chủ nhân của cô có liên quan đến bang nhóm xã hội đen đó à.
Hải dò hỏi, thật ra không cần ai khẳng định lại trong lòng cậu cũng chắc chắn đến tám chín phần rồi.
– Vâng, cậu nói đúng rồi đấy ạ.
Tất cả đều toát mồ hôi lạnh mà nhìn nhau, nếu họ lên đó, thì chuyện gì sẽ xảy ra.