Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 70
Lan lấm lét ngó người đàn ông kì lạ đang ngồi đối diện với mình. Cô thề rằng cô chưa từng gặp ai cổ quái bằng ông ta. Ai đời mất công đi bắt cóc con nhà người ta về mà chỉ làm đúng một việc duy nhất đó là : “nhìn”. Có lẽ ông ta phải bất động với cái tư thế hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hướng chòng chọc về phía cô đến hàng giờ rồi chứ không ít.
Nhưng.
Có một chuyện còn kì lạ hơn đó là cô không hề khó chịu với điều đó.
Khoảnh khắc mắt chạm mắt, trong đầu cô bỗng trống rỗng. Cô không còn làm chủ được bản thân nữa mà dường như đang đắm chìm vào cái thế giới sâu thẳm do con người kia tạo ra. Một chút ít lí trí còn sót lại, cô dứt mình ra khỏi đôi mắt đầy ma lực đó.
Lan cất giọng yếu ớt, khẩn khoản.
– Xin ông, đừng làm như thế nữa.
Dường như không hề để tâm đến tình trạng khổ sở của cô gái nhỏ, nét mặt ông ta vẫn ung dung bình thản như thế. . Khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt mỉa mai.
– Khoảnh khắc đó, cô nghĩ đến con trai ta phải không? Cô là loại đàn gì vậy, sao cô có thể ình cái quyền được phép làm vấy bẩn hình ảnh nó rong khi đã là người của kẻ khác. hậ đáng ghê tởm.
Nụ cười của ông ta lạnh lẽo đến thấu tận xương tủy, con người này cú như là hiện thân của ác quỷ vậy. Từng lời lẽ ông ta như mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào tái tim Chi Lan. Từ bé đến giờ cô đã quen được nâng niu chiều chuộng, quen với nhưng lời câu nói dịu dàng êm tai. Vậy mà bây giờ phải nghe nhưng lời lẽ nặng nề mang đầy sự xúc phạm như vậy không khỏi khiến cô cảm thấy bị tổn thương.
Và rồi từng giọt, từng giọt pha lê thi nhau lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô khóc tức tưởi không thể kìm chế được.
Ông ta không cười nữa, sự giễu cợt khi nãy cũng biến đi đâu mất thay vào đó là nỗi thê lương không thể diễn tả bằng lời. Khuôn mặt tuyệt trần ấy mang vẻ buồn bã, bi ai đến nao lòng.
– Có lẽ cô mãi mãi không hiểu được mình may mắn thế nào đâu. Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, có thể cười khi hạnh phúc, có thể khóc khi đau khổ. Nhưng những điều tưởng chừng như quá đỗi bình thường ấy là điều mà ba đứa trẻ bất hạnh kia hằng khao khát. Chúng vô can, có chăng sai lầm duy nhất của chúng là lỡ làm con của cái của Trần gia, và Trương gia. Từ lúc sinh ra chúng đã phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, mọi cung bậc cảm xúc đều phải tự kiềm chế tự điều chỉnh sao cho phù hợp với hoàn cảnh chứ đâu phải thực tâm chúng muốn thế. Tích ít thành nhiều, thời gian trôi qua đứa thì trở thành một kẻ vô cảm tàn nhẫn, đứa thì trở thành kẻ ích kỉ xấu xa, đứa thì chỉ biết mang những nỗi đau đớn trong lòng mà câm lặng, che đậy bằng sự cao thương giả tạo. Càng nghĩ mà lòng đau, càng xót.
Ba con người đó là ai, sao bỗng dưng cô lại cảm thấy họ quen thuộc đến thế. Những kẻ mang tính cách đó, đặc điểm đó dường như cô đã gặp ở đâu rồi.
Cố cất lời trong nhưng tiếng nấc, cô khẽ hỏi.
– Họ là ai.
Ông ta lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đầy hàn khí.
– Chẳng phải cô cũng quen chúng sao. Đó là thằng con trai hoàn mỹ của ta Trịnh Thanh Phong, chồng sắp cưới của cô Trần Đông Hải và Trương Kim Dung.
Như nhận thấy có điều gì bất thường, cô nhíu mày thắc mắc.
– Anh Phong và anh Hải thì đúng là con trai Trương gia và Trần gia nhưng còn Dung, chị ta thì liền can gì chứ.
Ông ta cười chua chát.
– Cái đó cũng phải trách cái sức khỏe ******** cua ta. Tửu lượng của ta không cao nên dễ dàng bị mẹ cái Dung chuốc say, và rồi sáng hôm sau tỉnh lại thì như cô thấy trong phim rồi đấy, cô ta hoàn toàn khỏa thân nằm bên cạnh ta và ngọt ngào nói ” Đêm qua anh thật tuyệt vời” .
Lan kinh ngạc, cô lắp bắp nói không nên lời.
– Vậy. . .vậy, theo ý ông nói chị ta là con gái ông ư, và. . .là em gái của . . . anh Phong.
– Bingo. Cô không cần phải phản ứng mạnh mẽ đến vậy đâu. Mặc dù dung mạo thì tâm thường nhưng trí tuệ và phong thái của nó chẳng phải rất giống ta và thằng Phong sao.
Lan ngâm lại, công nhận điều ông ta nói là có lí, chị ta tuy không đẹp nhưng lại vô cùng thông minh và mạnh mẽ. Đôi khi đối diện với con người ấy, bị khí chất của chị ta chấn áp cô cũng không tranh khỏi sự chùn bước.
– Nhưng đó là chuyện nhà các người liền can gì tới tôi, tại sao ông lại bắt tôi tới đây, phá hoại ngày hạnh phúc nhất đời của tôi.
Ông ta thở dải đứng dậy, tiến về phía giường nơi mà cô đang ngồi.
– Cô cô biết khi hôn lễ của cô được diên ra đồng nghĩa với việc bố cô sẽ trắng tay không. Trần Hải Quân bố chồng tương lai của cô ấy đã lên kế hoạch để lấy tài sản của nhà cô từ lâu rồi, đám cưới này là một cơ hôi tốt để ong ta thực hiện nó.
Không tin thì ùy nhung nhất định tôi sẽ không để đám cưới này xảy ra vì chuít ân tình cuối cùng mà tôi dành cho bố cô Dương Lam. Tôi phải đi đây, lát nữa se có người tới đón cô, tôi phải giải quyết hết ân oán của đời rước thì đời này lũ trẻ mới có thể không đau khổ mà sống tốt được
Lan nhìn theo bóng dáng ông ta khuất sau cánh cửa mà trong lòng không khỏi nghi hoặc. Rốt cục cô nên tin ai đây mà sự thực nằm ở đâu. Hóa ra mọi chuyện rên đời không đơn giản như cô nghĩ những thứ bày ra trước mặt chưa chắc đã là thật, nhưng điều khó nghe khó chấp nhận đôi khi lại lại mới là đáp án cuối cùng.